Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 461 - Chương 100: Vương Nhìn Vương (3)

Chương 100: Vương nhìn Vương (3) Chương 100: Vương nhìn Vương (3)Chương 100: Vương nhìn Vương (3)

Từ Phượng Niên muốn xuống giường đi xem náo nhiệt, song lại phát hiện bị nàng kéo ống tay áo, cúi đầu nhìn xuống, viên mắt của tiểu nha đầu ướt át, có dấu hiệu hồng thủy vỡ đê. Từ Phượng Niên có nhĩ lực nhạy cảm, đương nhiên nghe được động tĩnh ở bên ngoài lầu đó là 100 thiết ky tinh nhuệ đi qua phố, ở thành Phi Hồ có tư cách phô trương như vậy rất ít không có mấy, Đạm Đài Trường Bình cũng là một trong số đó, chẳng qua tên Thành Mục trưởng công tử này từ trước đến nay không thích khoe khoang, không đến mức mang binh tới đông bắc thành diễu võ dương oai, liên hệ đến thần sắc dị dạng của Đào Mãn Võ, chân tướng cũng liền lộ ra. Tiểu nha đầu ngây thơ vô tri như thế, gặp gỡ không đến một tháng, không nên vì nhi nữ tình trường đến khắc cốt minh tâm, Từ Phượng Niên cảm thấy nàng cũng nên chịu khổ một lần, thấy cái tên Đổng thúc thúc đang thăng tiến nhanh chóng trong chính trường Bắc Mãng, không cần bao lâu thời gian, cũng sẽ phai nhạt lãng quên, bao nhiêu lời thê non hẹn biển sông cạn đá mòn cũng sẽ tan biến, bọn họ vốn là một cặp một lớn một nhỏ đang vướng vào mối hận thù, không chống nổi mấy trận gió táp mưa sa.

Từ Phượng Niên cũng không vạch trần chân tướng đã rõ tám chín phần mười, nhẹ giọng nói: "Ta định giao phó ngươi cho Đạm Đài Trường An, lát nữa để Tôn chưởng quỹ dẫn ngươi ngõ Bỉnh Tử, ở lại bên chỗ Hỉ Ý trước, sau đó ngươi nói một tiếng với thành mục nhị công tử, nể mặt tới tửu lâu này ăn bữa cơm."

Không chắc tên Nhị công tử bên ngoài tô vàng nạm ngọc kia có bên trong thối rữa hay không, chẳng qua với tính nết của Đạm Đài Trường An, tin chắc sẽ đối xử tử tế một tiểu cô nương không gây nổi sóng gió, đây dĩ nhiên không tính là sách lược vẹn toàn, chẳng qua do tình thế bức bách, Từ Phượng Niên cũng chỉ có thể làm đến bước này. Còn như sau một thời gian ngắn ở chung, Đào Mãn Võ có tiết lộ thân phận hay không, Đạm Đài Trường An có giao cho Đổng mập hay không, đối với Thành mục Phủ cùng tiểu nha đầu mà nói đều là chuyện tốt, Từ Phượng Niên nhất định phải một mình thâm nhập nội địa Bắc Mãng, thậm chí phải đi bắc cảnh xa xôi, không thể nào mang theo một cái tiểu cô nương đi lang thang chân trời góc biển, chuyện này quả thực không phải là chuyện gì thú vị, nói không chừng ngày nào đó nàng trở thành gánh nặng, bị vất bỏ như đống rác, cuối cùng chết dưới ở đao thương cung nỏ không có mắt. Từ Phượng Niên hiểu thói đời bạc bẽo, dù tính tình hắn cay nghiệt vô tình, cũng không cảm thấy mắt mở trừng trừng nhìn nàng chết oan chết uổng, là chuyện nhỏ có thể xem nhẹ.

Tiểu cô nương quay đầu nổi giận nói: "Không đi! Đi cũng không nói! Ta coi như câm điếc!"

Từ Phượng Niên cười nói: "Có đi hay không còn có thể tùy ngươi sao?"

Tiểu nha đầu gật đầu mạnh.

Từ Phượng Niên lập tức gõ trán nàng một cái, nói rằng: "Sau này một ngày nào đó ngươi sẽ hận ta, cũng biết đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay."

Đào Mãn Võ cầm lấy gối sứ muốn đập cho cái tên đại bại hoại một cái, song nhìn thấy hắn trợn mắt, cũng không dám nữa, lo mình sẽ yếu đuối khóc thành tiếng, tiểu cô nương trở mình ngã xuống giường, trước ôm lấy gối sứ tỉnh xảo đè dưới thân thể, sau đó luống cuống tay chân túm chăn bông đè ở trên người, len lén nức nở.

Mơ hồ truyền đến tiếng nói non nớt không rõ của nàng ấy: "Hiện tại đã hận ngươi!"

Vừa muốn khóc lại muốn mắng người, lại hờn dỗi trong chăn, tiểu nha đầu hẳn rất mệt mỏi.

Từ Phượng Niên chờ đợi trong chốc lát, nhìn không dứt, thở dài, đoạt lấy chăn bông ném ở một bên, ôm lấy nàng vào trong ngực, cằm đặt trên đầu nàng, dịu dàng nói: "Ngươi không phải mỗi ngày la hét muốn gặp Đổng thúc thúc của ngươi sao, muốn hắn giáo huấn tên ác nhân ta đây sao? Sao sắp được gặp rồi, ngược lại nhăn nhó."

Tiểu cô nương che mặt, đầu vai xinh xắn mềm mại co quắp, thút thít nói rằng: "Đổng thúc thúc là người tốt, ta không cho hắn đánh ngươi."

Từ Phượng Niên lắc đầu nói: "Có đánh hay không còn là chuyện nhỏ."
Bình Luận (0)
Comment