Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 462 - Chương 101: Vương Nhìn Vương (4)

Chương 101: Vương nhìn Vương (4) Chương 101: Vương nhìn Vương (4)Chương 101: Vương nhìn Vương (4)

Không nói thêm câu tiếp. Nếu tên mập mạp chết bầm Đổng Trác mang 100 thiết ky theo manh mối vào thành Phi Hồ, nếu chỉ là Đổng mập mạp cùng thân vệ, đừng nói kiêng ky, Từ Phượng Niên ngay cả ý giết người cũng có, giết Đổng Trác còn tạo ra ảnh hưởng lớn đến mức có thể sánh bằng giết mười tên Đào Tiềm Trĩ, nhưng cái tên mập mạp này nếu đã là trọng thần trung khu Nam triều, nhện nhỏ trong cái hộp tinh xảo tiểu cô nương có kết mạng hay không, Từ Phượng Niên không có hứng thú, nhưng mạng nhện Bắc Mãng phía sau Đổng mập mạp kia vô cùng có khả năng cũng chậm rãi mở ra theo nội ngoại thành Phi Hồ, người khác mà bắt lấy, Từ Phượng Niên muốn giết một kẻ đang rất nổi bật trong quân giới nhất định có tử sĩ hộ giá, đồng thời công thành trở ra, không có cảnh giới Chỉ Huyền, vậy không cần hy vọng xa vời. Nghĩ tới đây, Từ Phượng Niên lặng lẽ nảy sinh một ít hổ thẹn, tiểu nha đầu đời trước rốt cuộc gây ra nghiệt gì, mới gặp gỡ mình ở đời này?

Đào Mãn Võ nhẹ giọng nói: "Cha ta nói, trên chiến trường làm đào binh, là phải bị chém!"

Từ Phượng Niên nhéo nhéo gò má của nàng, phun phì phì nói rằng: "Nói xui xẻo quá."

Trâm mặc một lúc lâu, Đào Mãn Võ không còn sức dỗi khóc, nắm chặt ống tay áo của đại phôi đản, rất sợ hắn nói đi là đi.

Từ Phượng Niên nhìn một túi tiền bạc trên bàn, che trán nói: "Ha ha ha, coi như ta nợ ngươi. Đào Tử của chúng ta có thân hình tươi ngon mọng nước, không chừng đã bị lưu manh vô lại nửa đường cướp đi làm vợ bé rồi, ta cũng không yên lòng, đầu tiên nói trước, đưa ngươi đến bên Đổng thúc thúc, coi như xong việc."

Bên ngoài dịch quán Thành Phi Hồ, Đổng Trác mới nghỉ chân không bao lâu đã vội vã chạy tới như lửa thiêu mông, gã trợn to hai mắt, kinh hỉ cùng hoảng hốt, giãm nát giày rách tìm không thấy, tìm được lại không mất chút công sức, vị tướng quân này đã làm cho Thành Mục phong thành nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ mà tức cười, một người thanh niên dùng một tay nắm tay của tiểu chất nữ, một tay dắt một ngựa tồi, giống như này ngoài ý muốn xuất hiện ở trước mắt. Tiểu Mãn Võ mang một bọc hành lý trông rất nặng, một tay cầm chỉ sứ gối, khóc lóc như mưa, cắn môi, vô cùng uất ức. Đổng Trác cảm thấy tâm can đều tan nát, còn may còn may, Tiểu Mãn Võ không bị làm sao chính là vạn hạnh, Đổng Trác tỉ mỉ quan sát, con hồ ly mập quanh năm giao thiệp với đám cáo già thành tỉnh ở quân chính hai giới này sớm đã tu luyện được nhìn thấu nhân tình, mắt sáng như đuốc, gã có chút như phụ thân ghen tuông khi thấy nữ nhi dẫn theo con rể chết tiệt đến nhà, con mẹ nó, tiểu khuê nữ của mình vẫn chưa tới mười tuổi đâu, đã bị tên khốn nhà ngươi hạ thủ rồi!

Tiên tử đi ra từ núi Đề Binh hí mắt quan sát nam tử trẻ tuổi nhìn không rõ sâu cạn này, hai tay trống không, thân không mang vật gì, ngựa tồi gần yên ngựa buộc một túi vải dài, chắc là binh khí tương tự Mãng đao, càng không đoán ra, nàng càng không dám xem thường, gia đình nàng có học thức uyên thâm, bản thân vũ lực không tâm thường, nhãn lực càng là siêu nhất lưu, nàng không dám xác định tên công tử trẻ tuổi tâm tĩnh như giếng nước kia là tam phẩm hay là nhị phẩm. Chẳng qua khi nàng nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của nam nhân mình, nàng từng thấy rất nhiều lân phu quân khi dễ người khác, đây chính là lần đầu tiên gặp phải cảnh này, nàng thấy thoải mái hơn rất nhiều, nếu vị khách không mời mà đến này dám mang theo Tiểu Mãn Võ đến đây, trừ phi là thích khách lỗ mãng thấp kém như thiêu thân lao đầu vào lửa, bằng không hơn phân nửa là khách không phải địch, nàng cũng không tiện mặt nhăn nhó, sau khi đi ra khỏi nhà, gả vào Đổng gia, nàng vẫn nhớ kỹ lời căn dặn của mẹ trên núi, ngoại trừ hiểu được mở một con mắt nhắm một con mắt, hơn nữa nhất định phải cho nam nhân mình nở mày nở mặt, đây mới là người vợ thông minh.

Đào Mãn Võ cẩn thận mỗi bước đi.

Từ Phượng Niên phóng người lên ngựa, Đổng mập mạp cười ha hả nói: "Vị hiệp sĩ làm việc tốt không lưu danh này, phải ra khỏi thành sao?"

Từ Phượng Niên gật đầu cười.

Đổng mập mạp xoa tay nói: "Nếu như có lời khó nói, không phải Đổng Trác nói mạnh miệng, chỉ cân không phải tội lớn mưu phản, đều có thể giúp hiệp sĩ nói vài lời, nếu không tin tưởng danh tiếng của Đổng Trác, cũng không sao cả, Đổng Trác đời này đều sẽ nhớ kỹ ân huệ hôm nay."

Nhìn thấy tên công tử ca này chậm rãi quay đầu ngựa lại, xem ra là cố ý ra khỏi thành, Đổng Trác cũng không khách sáo khiến người chán ghét, lớn tiếng nói: "Cưỡi ngựa đi cửa thành truyền lời, mở thành cho đi!"

Nhìn thấy một người một ngựa đi xa, mập mạp chết bầm rất nực cười chạy đến trước người Đào Mãn Võ, bởi vì vóc dáng vô cùng cao lớn vạm vỡ, dứt khoát quỳ xuống, ôm lấy tiểu cô nương. Vợ gã muốn nói lại thôi, Đổng Trác bồng Tiểu Mãn Võ để ngồi trên bờ vai, xoay người cười nói: "Biết nương tử muốn nói cái gì, người ta nói tới thì tới nói đi là đi như thế, tướng công đương nhiên rất cảnh giác, chẳng qua chuyện thất đức lấy oán trả ơn, có thể bớt làm thì ít làm, lão tử đời này làm chuyện trái lương tâm quá nhiều, lỡ như sinh nhi tử không có lỗ đít, vậy tìm ai kể khổ đây? Mẹ con hai người các ngươi vẫn không thể đánh ta từ hai trăm cân xuống tới năm mươi cân, tướng công ta tăng thêm một cân thịt dễ dàng sao?"

Nữ tử che miệng cười, tên công tử trẻ tuổi kia trông thì phong độ, nhưng so với nam nhân nhỏ mọn của mình, còn hơi kém hơn cả vạn dặm.

Đổng Trác nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, âm trâm nói rằng: "Chư vị, từ tục tĩu nói trước, lão tử nói cho đi chính là cho đi, các ngươi nhìn chòng chọc lão tử, lão tử tự ý mang tư binh rời khỏi châu Cô Tắc, đuối lý trước, hơn nữa dọc đường có lão bà khuyên nhủ, nhịn! Nếu như dám ngáng chân người nọ, làm chút hành vi vẽ rắn thêm chân, đừng trách Đổng Trác ta bụng dạ hẹp hòi, ta sẽ đào cả mộ phần mười tám đời tổ tông các ngươi lên."

Nói xong lời cay nghiệt, Đổng mập mạp nhẹ giọng hỏi: "Nương tử, vẽ rắn thêm chân dùng ở chỗ này, có thích hợp với ngữ cảnh không?"

Nữ nhân tập mãi thành thói quen, gật đầu nói: "Tạm được."

Trong tiếng khóc của tiểu cô nương, gần như cùng lúc đó, Từ Phượng Niên cùng Đổng Trác, hai gã nam nhân này xa xa quay đầu liếc nhau.

Lại gặp nhau, cũng không biết hai người sẽ là lấy loại thân phận kỳ lạ nào đối địch nhìn nhau.
Bình Luận (0)
Comment