Chương 102: Trạng Nguyên lang chết
Chương 102: Trạng Nguyên lang chếtChương 102: Trạng Nguyên lang chết
Phi Hồ thành mới nghe họ Đổng kia lại muốn phong thành liền hận không thể róc hết thịt trên người tên mập mạp chết bầm này, nhưng mà cũng chỉ là sấm to mưa nhỏ mà thôi, chẳng mất thời gian bao lâu cổng thành đã lại được mở ra, dân chúng đều nghĩ nhất định là trưởng công tử Đạm Đài âm thâm đấu sức với Đổng mập mạp chiếm thượng phong, chứ càng không tin là Đạm Đài Trưởng Bình sẽ vì tránh một nữ tử mà ngã ngựa ở cửa.
Từ Phượng Niên không nóng lòng ra khỏi thành, mà leo lên tường thành nhìn Treo Kiếm Các có binh sĩ cầm mâu không cho ai tới gần ở xa xa, bởi vì Đào Mãn Vũ dính líu đến Đổng Trác quá sớm, đã quấy rầy tính toán, vội vàng rời thành tất nhiên là không ổn, nhưng mặt sưng cứng rắn lưu lại trong thành thì lại càng chẳng khác gì dùng hai tay dâng nhược điểm lên cho người khác, việc Từ Kiêu muốn tự mình tìm cựu tướng quân Bắc Lương kia thì chỉ có thể tạm thời gác lại, hắn đã chọn cái ít tệ hơn trong hai cái tệ, xem như tán gẫu để tự giêu thì rốt cuộc vẫn có chút tiếc nuối.
Từ Phượng Niên đang muốn xoay người đi xuống đầu thành, thì thấy một hán tử lôi thôi nằm ở trên một gò tường ngủ say phơi nắng nỉ non vài tiếng, người này nghiêng người một cái mắt sắp lăn xuống tường thành, may mà là ngã vào trong tường, Từ Phượng Niên thấy cũng không hỗ trợ, hán tử say rượu ngã một cái tỉnh lại thì điều đầu tiên không phải là cảm may mắn vì mình giữ được một mạng, mà là cẩn thận từng li từng tí vuốt ve hồ lô rượu treo bên hông, lúc này gã mới ngẩng đầu mờ mịt nhìn chung quanh, thấy người lạ là Từ Phượng Niên thì trở nên thờ ơ. Tửu quỷ mặt đầy râu quai nón dựa vào đầu tường, ngửa đầu uống một ngụm rượu mạnh, ngâm nga một khúc Bá Vương Tá Giáp giọng Bắc Lương, khoan thai tự đắc, một gã tôi tớ thân hình cao lớn nhưng còng lưng mặc trang phục hán tử chạy chậm lên đầu thành, trong tay bưng bầu rượu, thấy Từ Phượng Niên thì sát vai mà dừng bước, im lặng không lên tiếng đổ đây rượu mới vào bầu rượu cũ chỉ còn hơn phân nửa cho chủ tử, nô bộc là kẻ có diện mạo một mắt gà chọi đáng thương. Hán tử nửa say nửa tỉnh móc từ trong lòng ra một thanh chủy thủ khảm nạm miinh châu trên chuôi, tự mình cạo râu, vừa làm vừa liếc mắt nhìn Từ Phượng Niên, giơ tay ra chỉ chỉ về phía Treo Kiếm Các, đĩnh đạc mà mắng chửi : "Tiểu hậu sinh, nhìn cái gì mà nhìn, năm đó lão tử mang theo hai thanh kiếm đến Phi Hồ thành, một thanh Chúc Long treo ở trong các, một thanh bán cho Thành Mục phủ kiếm được ngàn lượng vàng, ngươi dựa vào cái gì mà dùng ánh mắt nhìn tửu quỷ nhìn lão tử?"
Người hầu là một người câm, nhìn khẩu hình chủ tử, liền biết lại sắp gặp rắc rối rồi, vội vàng xoay người về hướng Từ Phượng Niên thở dài tạ lỗi. Từ Phượng Niên cười cười, chờ tửu quỷ cạo râu xong, cẩn thận nheo mắt lại, khó trách năm đó bán kiếm vẽ tranh là có thể ngủ say mấy năm ở trên mái nhà Phong Ba Lâu, nếu là quần áo sạch sẽ, năm đó nhất định là một nam tử phong lưu phóng khoáng. Chuyện xảy ra vô thường tất có yêu, sắc mặt Từ Phượng Niên vẫn như cũ, ung dung đánh giá trạng nguyên lang thanh lâu có thể làm cho nữ tử xuất sắc như Hỉ Ý nhớ mãi không quên này, tửu quỷ kia thu hồi chủy thủ, thở dài một tiếng ta không phụ Đan Thanh Đan Thanh lại hại ta, lại uống một ngụm rượu trắng. Từ Phượng Niên không có tâm tình vòng vo, dứt khoát hỏi: 'Là đang đợi ta?"
Tựa như nghe được chuyện cười, tửu quỷ liếc mắt nhìn nô bộc, cười ha ha nói: "Khẩu khí của thằng nhóc này lớn quá rồi, lão tử đang ngủ thoải mái ở đây, có mà ngươi tìm lão tử thì có."
Từ Phượng Niên lấy ngựa chết làm ngựa sống, bình tĩnh nói: "Có người muốn ta chuyển một câu, ngươi nghe hiểu được thì tốt, nghe không hiểu coi như đang say, đại khái có thể coi là vào tai trái ra tai phải. Nhưng với những binh sĩ ngươi mà ra thì đi ỉa rồi thì phải chùi mông đi."
Hán tử này cạo râu đi rồi nhưng vẫn là túi da thập phần ưu tú liếc mắt nói: "Tiểu tử ngươi có vấn đề về đầu óc à, lão tử lần nào đi ¡ mà không chùi mông chứ? Cút cút cút, xui xẻo. Nếu không cút, một thân kiếm thuật của lão tử đây vẫn còn, sẽ tiện tay lấy Chúc Long trên Treo Kiếm Các rồi cho ngươi một kiếm để ngươi đi gặp lão Diêm vương."
Từ Phượng Niên điều tra khí cơ lưu chuyển của hai người kia, hai người chủ tớ này cũng không thể xưng là ẩn sĩ cao nhân được, tửu quỷ miễn cưỡng vượt qua người thường, về phần tên tôi tớ mắt gà chọi kia lại càng kém hơn người thường một chút, không đáng bàn tới. Từ Phượng Niên cười cười đi xuống đầu thành, dắt ngựa xấu rời khỏi Phi Hồ thành. Nhìn lại một cái, không thấy tên quỷ say kia đâu, chỉ có tên nô bộc mắt gà chọi còng lưng đứng ở nơi đó. Tửu quỷ thủy chung vẫn dựa vào tường ngồi dưới đất cạo râu phần gò má, lẩm bẩm một phen, thấy không có đáp lời, ngẩng đầu nhìn thấy người hầu đứng im lặng trông về phía xa, tửu quỷ tự giễu nói: "Đã quên ngươi vừa điếc vừa câm. Năm đó bản công tử bị kẻ thù đuổi giết, một đường chạy về hướng bắc, chạy trốn đến biên giới, nếu không thấy ngươi còn có chút tiền bạc, thì cũng không bằng lòng gọi nhau là chủ tớ."
Tửu quỷ lười biếng hỏi: "Vì sao muốn ta hôm nay ngủ ở đầu thành này?"
Một thanh âm khàn khàn vang lên: "Ngay cả phế nhân như ta cũng nhận thấy có kiếm khí tới gần. Bắc Mãng có kiếm sĩ như vậy, chắc hẳn là nhân vật của phủ chủ Kỳ Kiếm Nhạc."
Tửu quỷ sợ tới mức tay chân run rẩy, nghẹn họng trân trối hỏi: "Ngươi có thể nói chuyện?”
Người hầu còng lưng vẫn nhìn ra xa, đưa tay vuốt ve da mặt, bình thản nói: "Tự phong khiếu huyệt mà thôi, đây có thể coi như là pháp môn khô kiếm thượng thừa nhất của Ngô gia ta, năm đó so kiếm một hồi với Lý Thuân Cương, ngẫu nhiên ngộ ra, hơn nữa phẫn uất với Đại tướng quân không làm Hoàng đế, liền nản lòng thoái chí, an tâm luyện khô kiếm. Tổ tiên Ngô gia ta từng dùng chín kiếm phá vạn ky, có bốn thanh kiếm gãy rơi mất ở Bắc Mãng, nên ta muốn tới bên này nhìn một chút. Bằng không lấy kiếm thuật bất nhập lưu của ngươi, làm sao có thể nhặt được một thanh Ngư Tru một thanh Chúc Long được? Ngươi coi danh kiếm là tiền đồng, đi một vòng qua phố xá sầm uất là có thể nhặt được mấy đồng sao?"
Tửu Quỷ run giọng nói: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Móng tay của người hầu kia cào sâu vào trên mặt, chảy ra cả tơ máu, tựa hồ chán ghét khuôn mặt này chậm rãi nói: "Khô kiếm vốn vô tình, Ngô Tố nhiễm tình tư, cho dù lấy danh nghĩa nhập thế, kiếm ý cũng không thuần túy, cảnh giới thần tiên lục địa năm đó ở trong hoàng cung, chỉ là ngụy cảnh, cùng làm chỉ là một hồi kính hoa thủy nguyệt mà thôi. Nếu không thì làm sao lại có thể rơi xuống mức có bệnh căn không trị được."
Vương phi của Bắc Lương?!
"Tỷ tỷ của ta, tỷ tỷ ruột thịt. Nhưng mà từ trước đến nay ta với nàng cũng không thân thiết, quan hệ còn không bằng nàng với Đặng Thái A sống tạm trên Kiếm Sơn năm đó. Tựa như ta cùng Trần Chi Báo, hơn xa cháu trai ruột của vị thế tử điện hạ kia, chẳng qua chỉ là không thân cận mà thôi, chứ huyết thống thì không thể phủ nhận. Mấy năm nay ta vẫn luôn chờ Đại tướng quân, nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ là cháu trai ruột đích thân tới Phi Hồ thành, Đại tướng quân à Đại tướng quân, muốn dùng tình dùng lý sao, nhưng mà ngươi lại không biết đời này của Ngô Khởi ta chính là vô tình vô lý nhất ư? Làm sao ngươi biết Trần Chi Báo chưa từng tìm ta? Muộn rồi."
"Ngươi, đừng giết ta! Ta sẽ không nói gì đâu!"
Mấy kẻ phong lưu, đều chết vì phong lưu.
Một ngày này, Trạng Nguyên lang đã say chết ở Treo Kiếm Các, thanh lâu cả thành đều bi ai, cùng bỏ vốn hậu táng vị nam tử truyên kỳ khiến vô số xuân tâm của thiếu nữ nảy mầm này. Những phụ nhân đã trưởng thành, thì lặng lẽ âm thầm đau lòng.