Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 464 - Chương 103: Một Ngày Đồng Đội, Một Đời Huynh Đệ

Chương 103: Một ngày đồng đội, một đời huynh đệ Chương 103: Một ngày đồng đội, một đời huynh đệChương 103: Một ngày đồng đội, một đời huynh đệ

Phía bắc Bắc Lương là Bắc Mãng, Bắc Lương tuy hoang vu nhưng tâm không lạnh.

Hiện giờ mấy năm chiến sự Lương Mãng không thấy còn như sóng tràn bờ nữa, phần lớn là một ít đoản binh du ky nhỏ giao phong với nhau, du nỏ thủ Bắc Lương liền biến thành binh chủng làm cho người ta thèm nhỏ dãi nhất, có thể cắt xuống mấy cái đầu treo ở một bên yên ngựa trở về doanh trại, thì lão tốt nhìn thấy cũng phải nóng mắt, miễn bàn đến những tân tốt tràn ngập nhiệt huyết kia. Đây chính là công huân thật sự, làm không giả được, đám ăn chơi trác táng trên biên giới phía đông có lẽ còn có thể làm ra hành vi ác liệt như kiểu giết chết dân chúng bình thường rồi vu cho là man tử Bắc Mãng, chứ quân pháp Bắc Lương nghiêm khắc, tuyệt đối không dám như thế. Một ngày này, một đội du nỏ thủ Bắc Lương xâm nhập Mã Ngao Đầu, liền gây thù chuốc oán với hơn hai mươi tên Cô Tắc Bắc Mãng mạnh mẽ, một hồi chém giết, hai bên đều có hao tổn, sau khi kiểm tra thi thể, mới biết được là Đổng Trác dưới trướng Quạ Đen, khiến du nỏ thủ Lý Hàn Lâm bình thường mặt đầy máu đen cũng hô to thống khoái rất nhiều, cũng có chút thấy mà sợ. Quân chế của Bắc Lương thì mười đội năm mươi người làm một tiêu, có thể làm trưởng tiêu thượng du nỏ, thì cũng có tư cách vênh váo tự đắc với những tướng tá tương đối bình thường của quân lữ, tiêu trưởng của Lý Hàn Lâm là một vị hán tử khôi ngô lão luyện thành thạo, khoác khinh giáp, kỹ thuật cưỡi ngựa tinh xảo, lực tay siêu quần có thể kéo cung ba thạch không nói, mà còn có thể giương cung bắn chết người bằng cả hai tay, chẳng qua tật xấu duy nhất chính là tuy tính tình trầm ổn nhưng khi thấy người Bắc Mãng thì hai mắt liền đỏ lên, phạm vào rất nhiều quân kỷ, mấy lần bị giáng chức hàng hàm, nếu không đã sớm thành tướng tá rồi. Hắn luôn trầm mặc ít lời chỉ là mỗi lần thủ hạ đề cập tới sự tích hắn bị đại tướng quân tự tay đánh, hán tử trung niên này mới có thể nhếch miệng cười cười, du nỏ thủ Lý Hàn Lâm cũng biết đây là điểm yếu của tiêu trưởng, chỉ cần nhắc tới cái sai lầm này này, tiêu trưởng cũng liền vui vẻ mềm lòng.

Lý Hàn Lâm với cánh tay bị chém ra một vết thương lớn có thể thấy được xương cưỡi đang cưỡi trên ngựa, bên cạnh mông buộc một cái đầu Bắc Mãng Lan Tử, một bên lưng ngựa có máu tươi chảy xuôi. Chiến dịch quy mô nhỏ lần này, phe ta bỏ mình ba người, tiêu diệt toàn bộ đối phương, ba thi thể đồng đội kia lần lượt được đặt trên lưng ngựa của Tiêu trưởng và hai Phó Tiêu trưởng, đây là kỷ luật thép được duy trì trong quân, da ngựa bọc thây ở sa trường Bắc Lương, nặng nhất là một chữ "Hoàn", chỉ cần còn sống có một hơi thở, dưới điều kiện không chậm trễ quân vụ trọng đại, đều phải mang theo đồng đội đã chết về. Lý Hàn Lâm liếc mắt nhìn tân binh bên cạnh, nhìn với cặp mắt khác xưa, người này tên là Lục Đấu, là một tên có tướng mạo song đồng tử cổ quái, vào tiêu này của bọn họ không bao lâu, trên lưng ngựa đã treo ba cái đầu Ô Nha Lan Can, có thể tưởng tượng được chiến lực sinh mãnh như thế nào, du nỏ thủ vốn do Lý Hàn Lâm dẫn đầu cũng không thích tên tân tốt tính tình không tốt này, nhưng mà qua lần vai kề vai giết địch này, Ngay cả Lý Thập Nguyệt từng đánh chửi Lục Đấu ở phía sau cũng nhăn nhăn nhó nhó nhận sai, lão cha tên họ Lý này là võ tướng tam phẩm của Bắc Lương, tên nhất lưu công tử không ai dám đụng tới ở toàn bộ Bắc Lương này, coi như là mặt hàng đi ngang, cha mẹ thúc bá từ to đến nhỏ trong nhà đều là mấy kẻ một chữ to cũng không biết, khi mới sinh ra hắn, vì chuyện tên họ mà náo loạn long trời lở đất, mời vô số danh sĩ nho sinh đến đều cảm thấy không hài lòng, ngại khó đọc. Về sau trong nhà lão gia tử đùi vỗ một cái, nói là sinh tại tháng mười thế thì con mẹ nó kêu tên là tháng mười đi, kể từ đó, toàn bộ gia tộc mù chữ liền không có dị nghị gì nữa, để những người đọc sách được mời đến hỗ trợ đặt tên đều oán thâm không thôi.

Du nỏ thủ Lý Hàn Lâm đại khái cũng là loại tướng công tử ca như Lý Thập Nguyệt, chẳng qua phần lớn không hiển hách như Lý Thập Nguyệt, nhưng lại không thích nói đến vinh quang gia thế của bậc cha chú mình, Lý Thập Nguyệt liền thành một dị loại bị cô lập, rất không được ưa thích, khi thứ tộc Bạch Đinh - Lục Đấu vào trong tiêu mới có một ngày đã nổi lên xung đột với Lý Thập Nguyệt, lúc trước đám người Lý Hàn Lâm đều thờ ơ lạnh nhạt, không thiên vị bất kỳ một phương nào. Thấy tư thế hèn nhát đánh không hoàn thủ mắng không cãi lại của Lục Đấu, cũng đều có chút xem thường, nghĩ thầm tiểu tử ngươi nếu không thể trở thành du nỏ thủ tốt xấu gì cũng có chút cốt khí có được hay không, không ngờ tới lần này đao thật thương thật chia cặp ra mà chém giết với đám Quạ Đen Lan Tử nổi danh hung hãn, Lục Đấu như cái hũ nút này không nói một tiếng đã làm thịt ba tên, còn đỡ cho Lý Thập Nguyệt một mũi tên bắn lén. Tên Lý Thập Nguyệt này kỳ thật không xấu xa lắm, cũng thật chịu phục, kể từ đó, Lý Hàn Lâm cũng coi trọng Lý Thập Nguyệt hơn, người anh em này tuy nói còn lưu lại một ít thói quen ăn chơi trác táng, nhưng cũng không tính là quá phận, so với những tên hậu duệ của Bắc Lương quân ngay cả Bắc Lương quân cũng không dám tiến vào càng miễn bàn đến việc trở thành du nỏ thủ thì thật sự là có tiền đồ hơn gấp trăm ngàn lần, lúc này Lý Thập Nguyệt đang nói chêm chọc cười với một du nỏ thủ, kể chuyện rằng khi còn bé hắn luôn đánh nhau với huynh đệ trong nhà, lão cha không biết từ nơi nào nghe được cái đạo lý về bó đũa, thế nên là bảo hắn đi bẻ đũa, không ngờ khí lực của hắn quá lớn, một hơi bẻ sạch mười cái đũa, chọc cho lão cha có đạo lý những không thể nói ra được khỏi miệng tức giận không nhẹ, trong cơn tức giận liền mời một vị võ giáo đầu có bản lĩnh thật sự đến dạy, chứ không dạy hắn đi múa văn múa mực nữa, thật con mẹ nó là vạn hạnh vạn hạnh.

Lý Hàn Lâm nghe thấy câu nói "lão tử đọc sách so với bị dao găm đâm còn đau hơn” của Lý Thập Nguyệt , cảm thấy buồn cười, tràn đây đồng cảm, tâm tình cũng lại càng thêm thoải mái, lúc trước Phượng Ca Nhi nói để cho mình tòng quân nhập ngũ, quả nhiên là chuyện tốt, chẳng qua phỏng chừng vị hảo huynh đệ có vị trí quý giá như thế tử điện hạ này cũng không nghĩ tới mình sẽ trở thành một gã du nỏ thủ.

Lý Thập Nguyệt từ phía sau thúc ngựa chạy tới, cười hì hì nói: 'Hàn Lâm ca, lúc vào thành ta mượn đầu lâu man tử một chút, được không?"

Lý Hàn Lâm cười mắng: "Đi mượn Lục Đấu đi, tiểu tử kia cắt được ba cái đầu, lão tử mới một cái đầu, cho ngươi mượn thì bản thân làm sao bây giờ?”

Lý Thập Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Mới cúi đầu nhận sai với hắn, giờ không mặt dày đi mượn được, hơn nữa hai anh em chúng ta đều họ Lý, năm trăm năm trước là một nhà nha."

Lý Hàn Lâm trợn mặt hét "đi đi”, quay đầu lớn tiếng cười nói: "Lục Đấu, Lý Thập Nguyệt nói muốn mượn mấy cái đầu man tử của ngươi để khoe chút uy phong, có cho mượn hay không?”

Lục Đấu bình tĩnh nói: 'Một cái đầu cũng không cho mượn."

Lý Thập Nguyệt bày ra vẻ mặt đau khổ, ngay cả tiêu trưởng cùng phó tiêu trưởng cũng ôn ào cười to.

Lục Đấu giật giật khóe miệng, lạnh nhạt nói: "Cho ngươi mượn hai cái đầu."

Lý Thập Nguyệt đang phóng ngựa lập tức quay người, hận không thể ôm lấy vị huynh đệ mặt lạnh mắt lạnh nhưng tâm nóng này: "Lục Đấu, khi quay về ngươi chính là thân ca của ta, đến Lăng Châu, ta sẽ mang ngươi đi dạo tất cả kỹ viện!"

Lý Hàn Lâm trêu ghẹo nói: "Đi dạo kỹ viện thì tính là cái gì, không phải ngươi có một muội muội luôn được ngươi khen là chim sa cá lặn sao, nếu dứt khoát nhận tên này làm muội phu, thì về sau đừng nói mượn hai cái đầu lâu man tử, mượn hai trăm cái đầu đều có lý."

Lý Thập Nguyệt hào khí nói: "Được, Lục Đấu, nếu không việc này cứ quyết định như vậy?'

Lục Đấu không khách khí khinh thường nói: 'Lượn mẹ ngươi đi, với bộ dạng khó coi này của ngươi, muội muội ngươi có thể đẹp ở chỗ nào."

Tướng mạo của Lý Thập Nguyệt kỳ thật cũng thuộc dạng không đứng đắn, nhất thời tức giận, lại rước lấy một trận cười sang sảng.

Tiêu trưởng lên tiếng nói: 'Một đám nhóc con, còn có khí lực nói chuyện trên trời dưới đất ở chỗ này sao, cũng không biết đi nhanh về rải khí lực ở trên bụng đàn bà sao? Lão tử thấy chuyến này của các ngươi cũng không kém, trở về thành sẽ mặt dày xin nghỉ với Triệu tướng quân, cho các ngươi đi khoái hoạt, nhưng mà cùng lắm cũng chỉ có thời gian tâm một hai ngày, ai dám đến quân doanh chậm một khắc, lão tử sẽ tự mình cầm roi hầu hạ các ngươi."

Lý Hàn Lâm đi tới bên cạnh Tiêu trưởng, nhẹ giọng nói: "Tiêu trưởng, ta cùng mấy người Hồng Tân đều thỏa thuận rồi, mỗi người chúng ta sẽ chia quân công của một cái đầu lâu Man tử cho ba vị huynh đệ kia, về phần thưởng bạc, thì đưa hết cho người nhà của bọn họ."

"Lý Hàn Lâm, ta biết lai lịch của tiểu tử ngươi không bình thường, thân thế so với Lý Thập Nguyệt chỉ sợ cũng không kém, nhưng chuyện này nếu bị cấp trên biết được, quân pháp như núi, hỉ sự liên thành tai họa, ngươi thật dám?”

Lý Hàn Lâm cợt nhả nói: "Tiêu trưởng năm đó dám rút đao đâm chết bại tướng quân Bắc Mãng đã đầu hàng, là phóng khoáng cỡ nào, mấy người chúng ta là binh tốt của ngài, có gì không dám chứ?”

Tiêu trưởng mắng một câu cửa miệng "cút đi", vẻ mặt vui mừng tươi cười, nói: 'Mấy người các ngươi cũng đừng xen vào, ta cùng hai vị phó tiêu đã sớm thương lượng rồi, chuyện này không có phần của các ngươi. Các ngươi hiện tại chỉ cần an tâm giết địch tích góp từng chút quân công là được, vào tiêu của chúng ta, lão tử cùng hai vị phó tiêu sẽ không bạc đãi huynh đệ nào đâu." Ở quân đội Bắc Lương. Một ngày đồng đội, một đời huynh đệ.
Bình Luận (0)
Comment