Chương 46: Đại Quốc Thủ thật lớn (1)
Chương 46: Đại Quốc Thủ thật lớn (1)Chương 46: Đại Quốc Thủ thật lớn (1)
Bên trong Thính Triều Đình, Đại Trụ Quốc tận mắt chứng kiến hai người cưỡi ngựa xuất phủ, phì cười trở về các ngồi đối diện phụ tá cao cấp nhất Lý Nghĩa Sơn, nhẹ giọng hỏi: "Nguyên Anh huynh, ngươi nói này tên tiểu tử khốn nạn này lừa gạt Nghiêm gia tiểu cô nương nhiều hơn, hay là một nhà 69 người của con mọt sách Nghiêm Trì Tập nhiêu hơn?"
Lý Nghĩa Sơn bình thản nói: "Cả hai."
Từ Kiêu cười nói: "Cái vị trí Lăng Châu Mục này không đáng trân quý hay sao? Lão tiểu tử Nghiêm Kiệt Khê quá thiếu thực tế, nghĩ rằng tạo mối quan hệ với Vương thái bảo, con gái hắn may mắn thành hoàng phi, thì có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta? Trốn ở dưới chân thiên tử oán than ta vài câu, là có thể lật đổ ta? Cũng không nghĩ những năm này tại Lương địa hắn một ngày thu một đấu vàng, là do ai ban tặng. Không có số vàng này, hắn lấy cái gì mà đi xu nịnh Vương thái bảo, còn lấy cái gì mà đi xưng huynh gọi đệ với vị đại nội Hàn Điêu Tự kia? Điểm này, ngược lại Lý Công Đức thông minh hơn nhiều, dù sao hắn vẫn nhớ ai mới là phụ mẫu cho hắn áo cơm. Loại người này, mới có thể sống lâu được."
Lý Nghĩa Sơn điềm đạm bình tĩnh nói: "Lấy đâu ra nhiều ưng khuyển ngoan ngoãn cho ngươi tùy ý sai khiến như vậy? Thỉnh thoảng cũng có vài con chó điên nhảy tường, không làm theo ý ngươi thì sao? Nếu như Lương địa năm nào cũng thiên hạ đều thái bình, không có gươm ngựa sẵn sàng ở biên giới sẵn sàng ra trận, không có mấy vị trung thần thanh liêm rục rịch làm loạn như Nghiêm Kiệt Khê, thì vị trí này của ngươi, chẳng phải là càng khó ngồi? Danh thần lương tướng nửa đời sau bận rộn bôi nhọ bản thân và làm nhục tên tuổi của mình còn ít sao? Ngươi đã rất tốt, còn có thể cự tuyệt mối hôn sự với công chúa, thiên hạ văn nhân mắng mười mấy hai mươi năm, còn không thể đâm gãy sống lưng của ngươi, vậy là đủ để kiêu ngạo rồi."
Đại Trụ Quốc đối với chuyện này coi như mây trôi nước chảy, không đưa ra bất cứ đánh giá gì.
Lý Nghĩa Sơn hơi tự giễu: "Tên tiểu tử kia tính tình công tử bột đã nhạt dần, nhưng vô lại thì càng nhiều."
Từ lúc Từ Phượng Niên hồi phủ không bao lâu, lên lâu đưa rượu, bèn bị lôi vào đánh mấy ván cờ, kết quả chọc cho Lý Nghĩa Sơn tức giận không nhẹ.
Đối với Lý Nghĩa Sơn mà nói cờ vây bất kể mười chín đạo tung hoành biến ảo như thế nào, chung quy đều là vật tịnh vật chết, dù có bày ra trận thế lớn hơn nữa, đều là quỷ trận, không vào thượng thừa đại đạo, Lý Nghĩa Sơn vốn không vui, nhưng Từ Phượng Niên từ nhỏ đã ngang bướng, tĩnh tâm không nổi, muốn ép người này ngồi yên trên chiếu, tìm tới tìm lui, cũng chỉ có cách toạ ẩn*.
Lý Nghĩa Sơn thầm thán phục trí nhớ xuất sắc bẩm sinh của tên tiểu tử, hai người đánh cờ, thoạt đầu còn có cờ vây cờ, về sau loại bỏ một hồi, chỉ còn khoảng không trống rỗng, mười chín ô ngang dọc, trước đó nói đánh rồi không thể đổi ý, những năm này rèn luyện, Lý Nghĩa Sơn thắng chín thua một. Chưa từng nghĩ lần này du hành trở về, Từ Phượng Niên không biết từ chỗ nào học được tầng tầng lớp lớp kiểu đánh vô lý, càng không ngờ có hiệu quả loạn quyền đánh chết sư phụ già, Lý Nghĩa Sơn thua nhục mấy lần, thiếu chút là cầm bầu rượu nện thằng ranh con này một trận.
Lý Nghĩa Sơn ngồi xếp bằng hơi có vẻ bất đắc dĩ, cười nhạt nói: "Chúng ta chơi cờ ở Thính Triều Đình đánh mười ván, xem ra phải bốn thắng bốn thua. Tiểu tử này như ta mong muốn, bắt đầu học võ, nhưng đánh cờ lại hạ thắng ta."
Từ Kiêu cười ha ha nói: "Còn thiếu hai ván, không vội không vội."
Lý Nghĩa Sơn nhấc bút lên, nhưng vẫn để trong không khí, hỏi: "Vị Tế Tửu ở Thượng Âm học cung kia muốn tới tìm ngươi đánh cờ?”
Từ Kiêu ha ha nói: "Cũng không phải."
Lý Nghĩa Sơn cười khẩy nói: "Lúc trước lấy chín quốc làm quân cờ, nửa thiên hạ làm bàn cờ, thật là đại khí phách, thế nhưng vì vậy cũng không gặp được mấy tay đánh cờ hay, tiêu chuẩn yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì thấp, toàn lý luận suông. Bị ngươi chém giết một trận, cái gì bố cục cái gì mà cờ thế cũng bị mất.
Từ Kiêu nói: "Vị Hùng còn ở bên kia cầu học, dù sao cũng phải cho chút mặt mũi. Bằng không ngươi cũng biết tính khí của ta, khí phách thư sinh, hạo nhiên chính khí, hai thứ này, đối với ta mà nói, thối không ngửi được."
Lý Nghĩa Sơn cười không nói.
Từ Kiêu đột nhiên hỏi: "Ngươi nói Huyền Võ đang hưng còn có đang hưng không?"
Lý Nghĩa Sơn hỏi ngược lại: "Vậy chẳng lẽ Vương Trọng Lâu phí công xây dựng Đại Hoàng Đình quan đạo môn thâm thuý, ngươi không sợ núi Võ Đang trở mặt với ngươi?"
Từ Kiêu cười trừ.
Tại tiểu viện yên lặng trong vương phủ.
Từ Phượng Niên cùng lão Khôi cùng nhau khoanh chân ngồi trong hành lang đình viện, chậm rãi kể ra mỗi một chi tiết nhỏ của trận chém giết trong tuyết kia. Nếu như xuất đao không đủ quả quyết, tốc độ ra đao quá nhanh mà dư lực không đủ, hoặc là ứng đối không thích đáng làm lãng phí chút khí lực, đều bị lão Khôi cầm lưng đao gõ mạnh một phát, giáo huấn sau xong mới nói vài câu phê bình đơn giản, súc tích.
Lão Khôi là cao thủ dùng đao đạt đến cảnh giới cực hạn, dù không tận mắt chứng kiến, song từ lời kể của Từ Phượng Niên, cũng giống như tận mắt nhìn thấy. Từ Phượng Niên không muốn khẩu quyết thượng thừa, lão Khôi cũng không chủ động phơi bày bản lĩnh thâm sâu nhất của mình, một già một trẻ cứ như cùng nhau sỉ mê giải đố, so thử ai có tính nhẫn nại tốt hơn.
Lão khôi tóc bạc dựa vào một cây trụ tròn sơn đỏ, cười hỏi: "Tiểu oa nhi, nếu vì lên đàu thành lấy hộp kiếm trở về, sao ngươi không học kiếm, chẳng phải là càng nhanh hơn sao? Hơn nữa, hành tẩu giang hồ, chẳng phải người trẻ tuổi nào cũng đều yêu bội kiếm sao? Cái loại nhất kiếm đông lai nhất kiếm tây khứ, nghe liền cảm thấy tiêu sái lợi hại hơn nhiều so với dùng đao, a, câu gì mà dương xuân gì gì đó, gia gia nhất thời quên mất rồi."
Từ Phượng Niên ngồi thẳng lưng, Tú Đông đặt nằm ngang trên đầu gối, khẽ cười nói: 'Dương xuân bạch tuyết*."
"Lương địa này đều gọi ngươi là Từ bị thịt, oan thiệt!" Lão Khôi một tay đập đùi, một tay đập vào vai của Thế tử Điện hạ, khiến hắn thiếu chút ngã nhào ra trước, lắc lư một lúc mới thật vất vả ổn định thân hình.
Từ Phượng Niên tự giễu nói: "Lão gia gia, mắt nhìn của người thật sự tâm thường, kém xa vạn dặm so với đao pháp."
Lão Khôi bật cười lớn: "Chờ gia gia ta chiến với tên Ngụy Bắc Sơn xài Trảm Mã Đao kia một trận, sẽ phải rời khỏi chỗ này, tiểu tử, có nghĩ kỹ con đường về sau chưa?”
Từ Phượng Niên đưa tay đặt bên trên vỏ Tú Đông đao, cười khổ nói: "Còn có thể nào, đi vào trong Các tìm bản nội công tâm pháp tốc hành, sau đó mặc cho số phận. Nếu thực sự không có tác dụng, khi cứ học bằng cách nhớ võ học của tất cả các phái, về sau lâm trận, luôn có thể chiếm được chút tiện nghi. Căn cốt của ta chắc khá là bình thường, không thể dốc hết toàn lực giống lão gia gia. Nếu không sử dụng chút thủ đoạn nhỏ khó bị phát hiện, thì khi nào mới có thể đi Võ Đế thành. Đúng rồi, năm đó Vương Tiên Chi thật sự là dùng hai ngón bóp gãy 'Mộc Mã Ngưư' của Kiếm Thần thế hệ trước Lý Thuần Cương sao?"
*toạ ẩn: một trong biệt danh của cờ vây hay chơi cờ vây. Danh sĩ cờ vây Vương Thản Chi lúc chơi cờ vây sẽ ngồi ngay ngắn, dáng vẻ tập trung suy nghĩ vui giận không lộ, giống như tăng nhân tham thiên nhập định, nên mới gọi là toạ ẩn
* dương xuân bạch tuyết: tác phẩm nghệ thuật xuất sắc; tác phẩm ưu tú (dương xuân bạch tuyết, ca khúc nổi tiếng của nước Sở thời Xuân thu Chiến quốc)