Chương 47: (2)
Chương 47: (2)Chương 47: (2)
Lão Khôi nhẹ gật đầu, lòng có sầu bi. Đối với những võ phu hàng đầu trong thiên hạ mà nói, lão quái vật Vương Tiên Chi luôn là ngọn núi cao không thể vượt qua, thế cho nên không nói đánh bại lão, chỉ cần bất phân thắng bại, thì có thể vững vàng đứng trong thập đại cao thủ rồi, đủ thấy vị lão nhân trăm tuổi kia cường hãn vô song.
Từ Phượng Niên chậm rãi đứng dậy, ngày mai còn phải dậy sớm hơn.
Tối nay, quý phủ của Hoàng phi tương lai chắc là đã náo loạn?
Ngày thứ hai, Bắc Lương Vương phủ đón tiếp một khách quý, một vị giáo thư tượng của Thượng Âm học cung, nghe nói địa vị gân với với đại tế tửu của học cung, là một trong ba vị tế tửu. Ba người này được tôn là Tắc Thượng tiên sinh, thứ dạy học cũng không phải là kinh thư điển tịch bình thường, mà là thánh nhân đại đạo.
Sĩ tử của Thượng Âm học cung đến từ trời nam đất bắc, không phân địa vực, không coi trọng thân phận, không quan tâm giàu nghèo, chỉ cần thông qua khảo hạch ba năm một lần, liên có thể nhập học, trở thành Thượng Âm học sĩ, những học sinh này như cá chép nhảy long môn, lại được ca tụng là Tắc Hạ học sinh.
Giờ đây Học cung Đại tế tửu Tê Dương Long là Quốc sư đương triều, địa vị siêu nhiên, thần long thấy đầu không thấy đuôi, tế tửu tới thăm, người đời chỉ biết là họ Vương, tại Thượng Âm học cung chuyên môn truyền thụ Tung Hoành Thuật cùng Vương Bá Lược, từng vang danh thiên hạ sau hai trận tranh biện lớn trước thắng sau thua, trước thắng tranh luận danh thực, sau thua tranh luận thiên nhân, từ đó về sau rất hiếm khi lộ diện.
Thu đồ đệ cũng vô cùng hà khắc, mười năm gần đây chỉ nhận thứ nữ Từ Vị Hùng của nhân đồ Từ Kiêu làm học sinh, còn buông lời nói rằng đây chính là đệ tử bế quan(cuối cùng) của y, y bát có thể truyền lại rồi, cuộc đời này thế là đủ.
Từ Phượng Niên qua mấy phong thư thỉnh thoảng qua lại với Nhị tỷ Từ Vị, lờ mờ biết được vị Tắc Thượng tiên sinh là một cờ si, thích nhất là xem cờ bình luận. Còn về trình độ học vấn sâu cạn, Từ Phượng Niên không hoài nghi, đã có thể làm sư phụ của Nhị tỷ, tuyệt đối không thể kém.
Dưới Bạch Hạc lâu đặt một ván cờ.
Nghĩa tử Viên Tả Tông đứng xa xa, chỉ lưu lại Đại Trụ Quốc Từ Kiêu cùng Tắc Thượng tiên sinh từ xa đến đánh cờ giải khuây.
Từ Phượng Niên đi lên đỉnh núi, chỉ thấy mặt bên của Vương tiên sinh, dung mạo gầy gò, mặc một bộ thanh sam mộc mạc, một đôi dép vải gai, bên hông buộc một khối dương chi ngọc bội.
Đối chọi với Từ Kiêu trên bàn cờ, dáng vẻ trong lòng đã có dự tính, phong phạm không thể bảo là không tao nhã, khí thế không thể bảo là không xuất trân.
Thế tử điện hạ nghĩ thầm vị tế tửu Thượng Âm học cung này quả thật là sức mạnh thâm hậu, bình thường cao nhân cao tới đâu, nhìn thấy Từ Kiêu cả thở mạnh cũng không dám thở? Làm gì có người có thể bình tĩnh điềm đạm như vậy.
Thế ngoại cao nhân, là đây chứ còn ai.
Từ Phượng Niên thu liễm tâm thần, cung kính đến gần, Đại Trụ Quốc cùng Tắc Thượng tiên sinh đều đang tập trung đấu cờ, đại chiến say sưa trên bàn cờ, đều không ngẩng đầu.
Từ Phượng Niên kính sợ tập trung nhìn vào bàn cờ, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Đại Quốc Thủ am hiểu tung hoành mười chín đạo, hoặc Đại Hại Cự Tẩm, hàm súc sâu xa, trên cao nhìn xuống. Hoặc tinh tế đúng thời điểm, độ sâu chính xác chặt chẽ, từng bước sát cơ.
Nhưng ván cờ trước mắt hai vị này thì sao? Từ Kiêu chơi cờ tệ hạng nhất, Từ Phượng Niên đương nhiên rõ ràng, thoạt đầu nhìn thấy hai người đánh cờ, hắn còn tưởng rằng Vương tiên sinh dùng phong nhã đấu với sự thô tục của Từ Kiêu, chưa từng nghĩ... con mẹ nó, tại sao thế cờ này lại giống như một mớ hỗn độn! Cứ như hai đứa trẻ đánh nhau trong vũng bùn, tuyệt đối không liên quan nửa đồng một hào nào với danh thủ cảnh giới quốc gia.
Xem tình hình này, tài đánh cờ của vị Tắc Thượng tiên sinh này vốn dĩ chỉ sàn sàn Từ Kiêu, khó trách đánh đến thắng bại khó phân.
Điều khiến cho Từ Phượng Niên không thể nào tiếp thu được chính là vị Vương tiên sinh này tự cho mình là kẻ mạnh, còn muốn phối hợp với một đoạn lời bình mà bản thân tán đồng "Không đi phế cờ không đụng khí, muốn đi chánh trước đi cờ lớn, gọi là đại long đồ đại long" "Cờ gặp thế khó càng kiên quyết, đài tượng sinh căn điểm thắng thác, hắc, nhưng ta mạn phép không điểm, tiến lên một chút, thật kỳ diệu, có thể thành tiên".
Từ Phượng Niên trợn to tròng mắt, nhìn làm sao cũng không ra diệu dụng, chỉ thấy vô số nước cờ hồ đồ, vô cùng thê thảm.
Tắc Thượng tiên sinh nhìn chằm chằm thế cục thắng bại chia năm năm, dương dương đắc ý nói: "Cờ đàn tam phái, tổng cộng 18 quốc thủ, duy chỉ có Triệu Định Am, Trần Tây Bình không thể địch, phần còn lại đều có thể chống lại"
Khuôn mặt của Từ Phượng Niên không khỏi co giật.
Mặt của Từ Kiêu không biểu tình, cầm quân cờ không chịu hạ xuống.
Tắc Thượng tiên sinh rốt cục ngẩng đầu, thần sắc hòa ái nói: "Thế tử điện hạ, ngươi nói Đại Trụ Quốc có nên đánh quân cờ này xuống hay không?"
Từ Phượng Niên thở chậm rãi, híp mắt cười nói: "Khó nói, Tắc Thượng tiên sinh bố cục kín đáo, siêu dật sâu thẳm, ta thấy cờ trắng hơn phân nửa là thua"
Không ngờ, Từ Kiêu trong cơn tức giận đánh bậy đánh bạ bị ép đánh ra một nước cờ tốt, Tắc Thượng tiên sinh cuối cùng cảm nhận được nguy cơ, lại không bình tĩnh đối phó, mà lập tức đưa tay nâng quân cờ của Từ Kiêu lên, mặt dày cười nói: "Đại Trụ Quốc, cho ta hồi một nước cờ."
Từ Kiêu tựa hồ đã quen, chép miệng, ra hiệu cho vị tế tửu trước mắt tự động thủ.
Từ Phượng Niên há hốc mồm.
Ván cờ này cuối cùng cũng có phần thắng khá chật vật nghiêng về Tắc Thượng tiên sinh sau khi lão đi lại mười mấy lần, Từ Phượng Niên sau khi xem xong đã không còn bất cứ sùng kính và ước mơ gì với Thượng Âm học cung nữa.
Vương đại tiên sinh phủi mông đứng dậy, tinh thân sảng khoái nói: "Ta cả đời đánh cờ vô số, cho đến ngày nay, vẫn chưa bại một lần."
Từ Phượng Niên cười theo nói: "Tắc Thượng tiên sinh mới là Đại Quốc Thủ số một."
Cờ đã đánh xong, Đại Quốc Thủ bèn cáo từ xuống núi, sau khi không đánh cờ nữa, khí chất trạng thái quả thực không soi ra khuyết điểm, cực kỳ tiên phong đạo cốt.
Từ Phượng Niên ngây người sững sờ, lẩm bẩm nói: 'Làm sao lại chưa bại một lần?"
Từ Kiêu cười mắng: "Chưa bại một lần, chuyện này thì đúng thế thật. Nhưng đó là vì hắn chỉ chơi cùng với mấy cao thủ thực lực kém hơn hắn, nếu không nắm chắc, sẽ thức thời đứng ngoài cuộc."
Từ Phượng Niên buồn khổ nói: "Nhị tỷ mà cũng học tập kinh vĩ thuật của vị Tắc Thượng tiên sinh này ư?"
Sau khi Từ Kiêu đứng dậy, nhìn về phía chân núi, khẽ cười nói: "Có thể đứng ở thế bất bại, còn không phải Đại Quốc Thủ sao?"