Chương 108: Mã tặc bắt người
Chương 108: Mã tặc bắt ngườiChương 108: Mã tặc bắt người
Mã tặc ở biên cảnh nhiều như châu chấu, nhưng khi tiến vào trung tâm Bắc Mãng liền nhanh chóng giảm mạnh, dùng lời mộc kiếm Ôn Hoa mà nói chính là thế tử điện hạ bây giờ đang rất u buồn. Chỉ có binh hoang mã loạn thì mới bức lương vi xướng * bức dân làm giặc được, nếu thế đạo thái bình, ai vui lòng buộc đầu ở thắt lưng quần làm giặc cướp chứ? Điều này nói rõ cảnh nội Bắc Mãng đã tốt hơn rất nhiều cái gọi là dân chúng lầm than mà sĩ tử danh lưu đã nói, nhìn thấy cảnh phồn hoa như gấm của Phi Hồ thành không thua gì phía nam, Từ Phượng Niên lại càng lo lắng trùng trùng. Mặc dù bị thói quen xấu của di dân Xuân Thu bất tri bất giác thay đổi, nhưng muốn biến một Bắc Mãng dân phong dũng mãnh như tráng hán hóa mềm thành nữ tử nhu nhược giống như Nam Đường, cần bao nhiêu năm? Ba mươi năm, năm mươi năm, một trăm năm? Bắc Lương làm sao chờ nổi? Từ Phượng Niên cưỡi ngựa đi về phía bắc, trên đường nghiên cứu du ngư thức ở trang thứ bảy của đao phổ, bởi vì từ trước đến sau vẫn không đọc được tỉnh túy, nên không xem trang thứ tám nữa, ngoại trừ nuôi mười hai kiếm, thỉnh thoảng lại có chút hứng thú xấu xa mà ngự kiếm giết rắn rết, thì chính là lật qua lật lại diễn luyện kiếm khí Cổn Long Bích, kiếm khi này luyện đến cực hạn thì tuy có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống Cổn Đao Thuật đến kì diệu. Dưới ánh trăng mát mẻ trăm dặm không người, hắn không chút cố ky tru lên hoặc là mắng chửi người, mắng từ hoàng đế lão nhi đến Trương Cự Lộc Cố Kiếm Đường, mắng từ vô số tướng quân bên trong đến đế vương bên ngoài một lượt, cũng tưởng niệm lại rất nhiều người rất nhiêu chuyện, đáng tiếc không còn tiểu nha đầu Đào Mãn Vũ để xoa lông mày nhíu chặt cho giãn ra hộ hắn nữa.
(Bắt ép người lương thiện làm kỹ nữ)
Ngày hôm nay, mặt trời vẫn chói chang đến độc ác như trước, nếu không có Đại Hoàng Đình bên người, hô hấp cũng sẽ tựa như uống nước trà nóng hổi, cái việc hành tẩu ở đại mạc với túi nước khô quắt này tựa hồ cũng coi như là một loại tu hành khổ hạnh. Ngựa xấu không hợp để cưỡi trong khí hậu nóng bức, nên Từ Phượng Niên không nỡ cưỡi, hắn học lão Hoàng năm đó dắt ngựa mà đi. Bỗng lỗ tai run lên, Từ Phượng Niên đi tới đỉnh một sườn núi cát vàng nhìn ra xa, mơ hồ có thể thấy được bóng người mơ hồ dưới ánh sáng nóng bức, có hai người phóng ngựa mà đến, đại khái là nhìn thấy Từ Phượng Niên, nên lập tức thay đổi lộ trình, chạy như bay tới chỗ hắn. Từ Phượng Niên cười cười, con mẹ nó rốt cục bắt gặp mã tặc rồi, cái này cũng không có quan hệ nhãn lực tốt xấu, quả thật là trang phục bộ dáng của hai vị mã tặc trẻ tuổi này quá mức rõ ràng, nửa người trên cởi trần, quần ngựa bằng vải gai, lộ ra hình xăm Long Hổ sứt sẹo, chỉ thiếu không săm hai chữ tặc phỉ trên mặt nữa mà thôi, thấy Từ Phượng Niên, hai mắt tỏa sáng, hai vị này tựa như cũng không nóng lòng động thủ chặn giết cướp tiên mà lại xì xào bàn tán. Tai Từ Phượng Niên rất thính, sau khi nghe xong liền bật cười, thế mà không phải cướp tiền tài của người, mà là cướp người, tựa như thủ lĩnh mã tặc là một vị nữ trung hào kiệt, có chút hoài xuân, nên bảo mã tặc dưới trướng đi cướp một tuấn ca nhỉ da mịn thịt non tốt nhất còn phải biết chữ để làm áp trại "phu nhân" vậy. Hai vị mã tặc hiển nhiên không phải là quá để mắt với hắn, nói thâm cánh tay nhỏ chân nhỏ, bảo đảm chịu không nổi vài cái lăn qua lăn lại của trại chủ, chỉ được cái rất trắng, nhưng một tiểu bạch kiểm như vậy đứng cùng một chỗ cùng Đại đương gia thì chẳng phải là thành Hắc Bạch Song Sát sao? Đại đương gia nếu dẫn kẻ này ra ngoài uống rượu với thủ lĩnh trại khác thì quả là quá mất mặt.
Hai vị mã tặc thấy Từ Phượng Niên bị dọa choáng váng đến mức thấy mã tặc cũng không có động tĩnh, càng không biết nói gì, tiểu bạch kiểm này không phải là kẻ ngốc đấy chứ? Thường ngày ngẫu nhiên gặp được một vài dân du mục nuôi súc vật trên thảo nguyên, khi thấy mình mặc dù không có sợ đến mức tè ra quần, nhưng cũng là có lòng cảnh giác, nhìn tên tiểu tử dắt ngựa ngốc đến mức không nhúc nhích trước mắt này, một tên mã tặc có hình xăm hắc hổ trong đó thật sự nhìn không nổi, gã nhảy ngựa lên sườn núi, cầm roi ngựa chỉ chỉ vào tên tiểu bạch kiểm kia, thô lệ lỗ mãng mà mắng: "Vội đi đầu thai à?”
Đối với tên cầm roi ngựa chỉ chỉ Từ Phượng Niên làm như không thấy, cười nói: "Muốn mua chút nước uống từ hai vị huynh đệ."
Mã tặc hình xăm hắc hổ hơi sửng sốt sau đó vung roi ra, Từ Phượng Niên tóm lấy roi ngựa, kéo tên mã tặc ra tay đả thương người này xuống ngựa, một cước đá gã ra xa, xảo kình nhiều hơn man lực, khiến tên mã tặc này đụng vào lưng ngựa sau lưng, cả người lẫn ngựa cùng nhau bay lên không trung bay ra khỏi sườn núi cát vàng, mã tặc hình xăm rồng nhìn thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm, Từ Phượng Niên tháo túi nước khô quắt xuống, phi thân xuống sườn núi, không thèm nhìn tên mã tặc đang giãy giụa rên rỉ kia, tọa ky mã tặc là một con ngựa tốt không tâm thường, nó vọt người nhảy lên, tự phủi bụi đất trên bờm lông. Từ Phượng Niên lấy túi nước đầy của mã tặc đổ vào túi nước của mình, lại thuận tay dắt dê lấy đi một cái nón mát. Hắn cũng không so đo với hai tên mã tặc nữa, huýt sáo một tiếng, cùng ngựa xấu chậm rãi đi xa. Chờ Từ Phượng Niên đi xa, mã tặc xăm hình hổ đang khóc cha gọi mẹ nhanh chóng ngồi dậy, xoa xoa ngực, kỳ thật chỉ là hơi đau, cũng không đáng ngại, lòng còn sợ hãi nói với mã tặc xăm hình hổ: "Đụng phải cái đinh cứng rồi."
Tên mã tặc khác kia tấm tắc nói: "Tiểu bạch kiểm này hóa ra là ẩn sâu không lộ, đương gia khẳng định sẽ thích."
Mã tặc xăm hình hổ vội vàng lên ngựa: "Đi thôi, đi nói với đương gia nào."
Từ Phượng Niên dắt ngựa độc hành trên hoang nguyên ít người lui tới, căn cứ vào địa lý chí giảng thuật Bắc Mãng của Bắc Lương vương phủ, thì đi thêm vài ngày nữa là có thể nhìn thấy thảo nguyên, tin chắc rằng sẽ có cơ hội gặp được những dân du mục sống theo thủy thảo kia. Hắn thì không sao, vẫn có thể đi lại trong sa mạc cát vàng như thường, nhưng con ngựa kém bên người đã có chút cố hết sức, nếu tới thảo nguyên, vị lão huynh đệ này nếu có thể dung nhập vào đàn ngựa hoang là tốt nhất, lúc đấy hắn sẽ bỏ yên bỏ ngựa cương, để nó rời đi. Nghỉ chân ngủ đêm, Từ Phượng Niên khoanh chân mà ngồi, đốt một đám lửa trại, nhìn bầu trời sao trên không, ngựa xấu cũng quỳ gối nghỉ ngơi, lấy cổ cọ cọ vào hắn, Từ Phượng Niên vỗ vỗ cổ ngựa rồi vê một ít đất nhỏ bỏ vào trong miệng nhai nhai, hơi nước rất đủ, hẳn là sắp tới gần thảo nguyên rồi. Nếm đất là công phu nhập môn của tầm long điểm huyệt, Từ Phượng Niên thời niên thiếu thường xuyên đi cùng lão ca Diêu Giản học phong thủy địa lý, học được không ít bí quyết da lông về vọng mạch. Tổ long của thiên hạ đã xuất Côn Luân, một rồng trong đó vào Bắc Mãng, lúc trước ít có người Bắc Mãng nào đàm luận về việc này, khi đại lượng di dân Xuân Thu tràn vào, lúc ấy mới nói là đại hưng, nữ đế Bắc Mãng nghiễm nhiên trở thành chân mệnh thiên tử mà thiên mệnh quy về. Từ Phượng Niên quay đầu nhìn con ngựa xấu cười nói: "Lão huynh đệ, ngươi tin không?”
Con ngựa xấu phì mũi ra một hơi.