Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 470 - Chương 109: Đàm Đạo Với Lão Hòa Thượng

Chương 109: Đàm đạo với lão hòa thượng Chương 109: Đàm đạo với lão hòa thượngChương 109: Đàm đạo với lão hòa thượng

Hắn vẫn cần cù chăm chỉ dưỡng kiếm theo thứ tự như thường, giống như những nông dân canh tác ở Giang Nam mỗi đêm đều phải đúng giờ đi cướp nước nuôi lúa vậy, không lười biếng được. Trời tờ mờ sáng, Từ Phượng Niên đã nhanh chóng thổ nạp, dựa theo lời của điển tịch đạo môn thì ánh bình minh của bữa xuân quả thực cũng có tác dụng như mùa hè, bởi vì ánh bình minh chính là xích hoàng khí của ngày mới thoát ra, mang theo thứ tốt nhất của Đông Hải, có hiệu dụng tương tự là tử khí ở nửa đêm của phương bắc, mang theo giá lạnh của cực bắc làm giáp, cả hai đều có ích lợi cho việc tu hành, không biết việc một chỉ mấy trăm đạo sĩ của đạo giáo đi bắc vào năm đó, có ý tứ tiềm tàng này hay không. Đạo thống kia không phụ sự mong đợi của mọi người mà đã thành quốc giáo của Bắc Mãng, hơn nữa đương đại chưởng giáo Kỳ Lân chân nhân lại còn trở thành đạo môn thánh nhân, tự xưng nam bắc song thánh cùng với phương trượng chủ trì Lưỡng Thiện Tự. Sáng sớm thổ nạp xích hoàng, ước chừng là cảnh giới không tới nên Từ Phượng Niên cũng không thể nói là có bao nhiêu huyền diệu, chỉ là hơi có chút thần thanh khí sảng tương đối bình thường mà thôi. Hắn chậm rãi đứng lên, có chút hiểu ra, cái gọi là thiên tài võ đạo, một loại là thân thể dị tướng như Hoàng man nhị, thể phách khác với người thường, sinh ra đã là kim cương, không thể nói là không được trời ưu ái, một loại thể phách khác tuy rằng tương đối bình thường, nhưng lại là thiên nhân cảm ứng, tên cưỡi trâu kia chính là người nổi bật trong đó, nên mới có thể bước một bước đã vào thiên tượng rộng lớn, loại thứ ba so với hai loại trước thì hơi kém một chút, nhưng cũng chưa chắc không thể bước vào lục địa thần tiên, như Lý Thuần Cương lấy kiếm vào đại đạo, như Vương Tiên Chỉ lấy lực chứng đạo, như Đặng Thái A lấy kiếm thuật thông thần, một đường võ đạo, cảnh giới càng cao, càng nghịch thủy nghịch thiên mà đi, thiên địa là nhà lại là lao lung, võ phu phải tự thành hệ thống, tựa như ngoan đồng phải tự lập môn hộ vậy, cho nên mới có thiên kiếp lâm đầu. Là vì thiên đạo rõ ràng, báo ứng xác đáng.

Từ Phượng Niên ngẩng đầu nhìn mặt trời mọc về phía đông, lẩm bẩm: "Thiện ác cuối cùng cũng có báo, không tin ngẩng đầu nhìn, ông trời nào tha cho ai?"

Rồi lại lập tức bĩu môi nói: "Còn nói người tốt không sống lâu, còn tai họa thì để lại ngàn năm. Mấy câu đạo lý mà cổ nhân nói, rất thích tự vả mặt." Từ Phượng Niên xoay người nhìn về phía một lão hòa thượng nghèo khổ mặc áo cà sa đi giày gai, một đôi mắt phượng hoàng lúc cười mê người híp lúc âm trầm, nhìn chằm chằm vào tăng nhân thiền tông phương Nam tối hôm qua an vị ở chỗ cách hắn ngoài mười trượng này, Phật môn có phân chia lớn nhỏ, mật giáo lại có phân chia vàng đỏ, trang phục không giống nhau. Bởi vì vương phi thành kính tín Phật, nên Từ Phượng Niên vẫn mang hảo cảm với tăng nhân, ở Bắc Lương đã khiến cho không biết bao nhiêu đạo sĩ vô lại vì được thưởng bạc mà đổi nghề làm tăng lữ. Chẳng qua đây đang ở Bắc Mãng, mà lại gặp được một vị lão hòa thượng đi xa mấy ngàn dặm đến nơi hoang dã này truyền kinh bố đạo, thế nên mặc dù tăng nhân nhìn mặt mũi hiền lành, nhưng Từ Phượng Niên cũng không dám lơ là.

Lão tăng chắp tay trước ngực nói: "Công tử tin Phật, thiện tai thiện tai."

Từ Phượng Niên đè nén sát khí trong lòng, yên lặng hoàn lễ.

Áo cà sa của lão tăng được giặt sạch nhiều lần, có thể thấy được nhiều chỗ khâu vá tỉ mỉ, chẳng qua từ đầu đến cuối vẫn lộ vẻ sạch sẽ, không lộ vẻ lôi thôi, râu ria trắng như tuyết, tay cầm một cây trúc lau thiền trượng, càng lộ vẻ hòa ái từ bi. Trong quân đội Bắc Lương từng có một gã hòa thượng hay múa một cây tinh thiết thủy ma thiền trượng nặng hơn bảy mươi cân, thân là một trong những thống lĩnh bộ quân, ăn thịt uống rượu, giết người như ngóe, trên chiến trường kim cương trợn mắt, thập phần khát máu, rất được Từ Kiêu khí trọng, đáng tiếc về sau bởi vì thiết ky Bắc Lương ngựa đạp giang hồ, đại hòa thượng liền lui ẩn sơn lâm, nghe nói viên tịch ở một tòa tiểu tự trong núi. Lúc này lão tăng mỉm cười nói: "Lão nạp từ Lưỡng Thiện tự phía nam đi về phía bắc thăm Kỳ Lân, để nói một chút thiền lý với một vị lão hữu của đạo môn, tuy nói hơn phân nửa là kết cục gà nói với vịt, nhưng cũng bỏ đi được một chuyện muốn tâm sự. Ngẫu nhiên thấy công tử thôn nguyệt hoa hà san nhật, rất ấn tượng với của diệu nghĩa Đại Hoàng Đình mà chưởng giáo Võ Đang Vương Trọng Lâu tu sửa, đã muốn cùng công tử buôn chuyện, nhưng sợ bị công tử hiểu lầm thành kẻ xấu, cũng không dám chủ động mở miệng, nhưng cân nhắc một đêm, cảm thấy trong lòng công tử có khúc mắc, không biết phải dưỡng ý như thế nào, nếu là không cẩn thận mà rơi sâu vào trong đó thì sẽ không ổn. Nếu công tử tin Phật, nếu là không ngại lão nạp ồn ào, thì ta có thể nói chút ít phật pháp dài ngắn cùng công tử."

Từ Phượng Niên ngồi xuống một lần nữa, mỉm cười nói: "Thì ra là cao tăng đắc đạo của Lưỡng Thiền tự, khẩn cầu tiền bối vui lòng chỉ giáo."

Lão hòa thượng cũng không đến gần mà ngồi ngay tại chỗ, đối diện với Từ Phượng Niên.

Sau khi gặp mặt lão tăng liền tự báo sơn môn, cũng coi như thành ý mười phần.

Lão hòa thượng đặt cây thiền trượng trúc lau ngang đầu gối, Từ Phượng Niên lập tức rửa tai lắng nghe.

Lão tăng chậm rãi nói: "Công tử dùng phong Kim Chi của Đại Hoàng Đình, luyện Cổn Đao Thuật cả hai tay, bên ngoài nuôi phi kiếm Khô Mộ của Ngô gia, bên trong nuôi kiếm ý Thanh Xà của đệ nhất nhân trong kiếm đạo Lý Thuần Cương, có thể nói là đại quan, thiên tư tốt, thiên phú cao, nghị lực dẻo dai, quả thật là hiếm thấy."

Bị lão tăng liếc mắt một cái nhìn thấu cơ hồ tất cả bí mật, trong lòng Từ Phượng Niên lập tức chấn động, nhưng sắc mặt vẫn như thường, cười nói: "Tiền bối không cần trước ức sau dương, nói thẳng là được."

Lão hòa thượng cười cười nói: "Hiền nhân thượng cổ trị thủy, ngăn đắp không bằng khai thông. Bất luận đao kiếm, hay là Phật môn bế khẩu thiền, đạo giáo khóa kim phù, cùng với võ nhân đóng vỏ dưỡng ý, đại thể mà nói, đều là nghịch lưu mà lên, mưu đồ về tinh thân. Nhưng mà làm ngược lại như lão nạp vừa nói, cũng không phải là quá báng bổ, công tử không cần lưu tâm đến việc ngăn nước thành hồng thủy, chỉ cần lưu tâm đến việc khi nào cần khơi thông mà thôi. Là một ngụm tức chết ngăn đến cùng, hay là ngẫu nhiên khai thông một chút, giống như Trường Sinh Liên nhất tuế nhất khô vinh, năm sau lại khô vinh trở lại vậy. Công tử thấy lợi hại của hai bên ra sao?"

Từ Phượng Niên chân thành nói: "Không dám giả bộ qua loa với lão tiền bối, trong mắt ta, khóa chết mới tốt. Đạo lý thả lỏng khi giương cung ta cũng hiểu, nhưng mà chuyện đóng vỏ dưỡng ý này mà nếu mà như nữ tử đi tản bộ, đi một tí là dừng lại, tu luyện một tí là nghỉ ngơi, thì cá nhân thiết nghĩ khó ra hồn."
Bình Luận (0)
Comment