Chương 110: Nâng tay lay Côn Lôn
Chương 110: Nâng tay lay Côn LônChương 110: Nâng tay lay Côn Lôn
Lão hòa thượng cũng không giống như những danh sĩ Khúc Thủy Lưu Thương Vương Bá kia, hơi có chút kiến giải trái ý liền hùng hổ dọa người như có thù giết cha, hận không thể ôm đạo lý thiên hạ đều vào trong tay nhà mình. Lão tăng cũng không có lấy xuất thân Lưỡng Thiện tự mà kiêu ngạo, vẫn là tinh tế cân nhắc về sự hiềm nghi để tâm vào chuyện vụn vặt của Từ Phượng Niên một phen, rồi khí thái bình thản nói: "Lão nạp xưa nay không giỏi nói đạo lý lớn nhỏ ngoài Phật pháp, mặt dày xin công tử miếng nước để uống trước, đợi Dung lão nạp chậm rãi suy nghĩ chu toàn, rồi lại cùng công tử nói sau."
Từ Phượng Niên cười cười, tâm tình rất tốt, đứng dậy tháo túi nước xuống, chậm rãi ném qua, lão hòa thượng nhẹ nhàng nhận lấy, tìm tòi từ trong túi hành lý ra một cái chén trắng, đổ non nửa chén, có tư có vị uống một ngụm, một chén nước trong nhạt nhẽo đến cực điểm, trong mắt lão tăng vẫn luôn là còn hơn sơn hào hải vị, nếu là cháo trắng bình sinh thích nhất, thì càng là chuyện tốt.
Từ Phượng Niên lui một bước, không hề tranh phong tương, hỏi: "Nếu như ta nguyện ý khai thông nước đọng một chút, thì nên làm như thế nào?”
Lão hòa thượng ngẩng đầu nói: "Cùng nữ tử hoan hảo là được, kỳ thật Đại Hoàng Đình của công tử đã đạt đến cảnh giới viên mãn rồi, sở dĩ khiếm khuyết một tia, cũng không phải là vì còn mấy đại khiếu huyệt chưa mở như công tử nghĩ, mà hoàn toàn là thiếu việc âm dương hỗ trợ lẫn nhau."
Khóe miệng Từ Phượng Niên co giật vài cái.
Lão hòa thượng sang sảng cười nói: "Công tử không nên cho rằng lão nạp là loại dâm tăng kia, chỉ là nam nữ hoan hảo mà thôi, là thế nhân thường tình, lão nạp tuy là người ngoài cuộc, nhưng cũng không hẳn là mãnh thú hồng thủy, huống chỉ lúc còn trẻ, buổi tối cũng luôn thường ngủ không yên, luôn bị sư phụ đánh chửi."
Lão tăng thu chút ý cười lại, nghiêm mặt trâm trọng nói: "Công tử lấy thế gian bất bình để dưỡng ý, vốn là chuyện tốt, trong thiên địa hạo nhiên có chính khí, mặc dù cũng không bài xích sát khí, chẳng qua lại xen lẫn cả lệ khí cùng oán khí, pha tạp đến hùng hậu nhưng lại không tinh thuần, cần biết đây là lâm đường lạc lối, con đường này mỗi lần đi một bước, mỗi lần dùng sức một phần, nhìn như lao khổ để đi xa, nhưng kỳ thực lại là tẩu hỏa nhập ma. Công tử có từng để tay lên ngực tự hỏi chưa? Hơn nữa lấy thiển kiến của lão nạp, lời không thẹn với lương tâm mà thế nhân nói, phần lớn đều thẹn, mặc dù không thẹn với trong lòng mình, nhưng cùng đạo lý thì rất thẹn. Dung lão nạp rót một chén nước đã."
Lão hòa thượng rót chén nước thứ hai, ngang nhau, lại nghiêng, lại lắc lư, chờ nước trong chén bình ổn lại mới nói tiếp: "Công tử, chúng ta đối nhân xử thế, đều như cái chén này, thiên địa chính khí là nước trong chén, chỉ là sâu cạn có khác nhau. Bất kể chén nghiêng như thế nào, chén nước này, thủy chung vẫn là bằng phẳng như gương sáng."
Từ Phượng Niên cau mày nói: "Đã như vậy, tại sao lại nói là một chén nước thẳng băng được*? Có tính là tự mình làm phiền mình không?”
(*có nghĩa là giải quyết mọi việc một cách công bằng và không thiên vị bên nào)
Lão tăng uống một ngụm nước, lắc đầu cười nói: 'Lão nạp không dám ngông cuồng khẳng định. Ha ha, chén nước này là lừa công tử để uống thêm một chén thôi, hổ thẹn hổ thẹn."
Từ Phượng Niên không biết nên khóc hay nên cười, ánh mắt nhu hòa rất nhiều, cười nói: "Lão tiền bối không hổ là lão thần tiên của Lưỡng Thiền tự, đôi câu vài lời, đã đưa được đạo lý lớn vào trong chuyện nhỏ, so sánh với Phật pháp thiên nữ tán hoa kia, thì thuận tai hơn quá nhiều."
Lão hòa thượng một tay bưng chén nước, một tay vội vàng xua xua nói: "Cái gì mà lão thần tiên chứ, công tử khen quá nhiều rồi, lão đúng là già, nhưng mà cách thần tiên còn quá xa. Lão nạp ở trong chùa ngoại trừ quanh năm đọc kinh, nhưng không am hiểu thuyết pháp giảng kinh, kỳ thật cũng chỉ biết làm chút việc nhà nông, đạo lý gì gì đó, đều là trong công việc hoa màu cân nhắc mà ra."
Từ Phượng Niên tò mò hỏi: "Tăng nhân Lưỡng Thiền tự thụ phong quốc sư vô số, lão tiền bối sẽ không bị triều đình ban thưởng tử thưởng hoàng này chứ?"
Lão tăng tươi cười vân đạm phong khinh, uống một ngụm nước, cười nói: "Áo có thể ấm mười phần, cơm có thể no bảy tám phần, trà có thể uống đến năm sáu vị, là đủ rồi."
Từ Phượng Niên cười nói: "Vậy chính là có rồi!"
"Lão nạp có một đồ đệ truyền y bát, hắn lại có một nữ nhi, nữ nhi đó biết lão nạp muốn xuống núi, liền khuyên bảo rằng xuất hành ra bên ngoài phải có tiên phong đạo cốt, thấy lão nạp không chịu hảo hảo trang điểm, trên đường tiễn đưa xuống núi còn bị nàng giáo huấn một hồi."
Khóe miệng Từ Phượng Niên co giật dữ dội, ánh mắt mềm hẳn đi hỏi: "Là một vị tiểu cô nương họ Lý, bên cạnh có một tiểu hòa thượng thanh mai trúc mã tên Nam Bắc?"
Lão hòa thượng tựa như được Phật mở thiên nhãn, lập tức hiểu ra: "Thì ra ngài là Thế tử điện hạ, nghe nói thế tử điện hạ thành tâm hướng Phật, khó trách, lão nạp thất lễ rồi."
Từ Phượng Niên đứng lên, cung kính thở dài hành lễ, trâm giọng nói: "Từ Phượng Niên ra mắt phương trượng chủ trì."
Lão tăng đứng dậy hoàn lễ rồi lại ngôi xuống, chậm rãi uống nước, cười nói: "Điện hạ tuyệt đối không cần đa lễ."
Từ Phượng Niên ngồi xuống, hỏi: "Lão phương trượng đi Bắc Mãng, là vì diệt Phật?"
Lão tăng gật đầu cảm khái nói: 'Đi Bắc Mãng cũng không phải muốn cuồng vọng tự tôn muốn cảm hóa hoàng đế Bắc Mãng một lòng diệt Phật kia, chỉ là muốn cùng tăng nhân nói một chút vê Kim Cương Kinh, không biết thiên mệnh, tận nhân sự. Nho giáo thánh nhân thi ba trăm, một lời che đậy, tư vô tà. Lão quân cưỡi Thanh Ngưu, ba ngàn Đạo Đức Kinh, cầu thanh tịnh. Phật tổ không lập văn tự, lại làm cho chúng ta mơ hô. Vương đình của Bắc Mãng muốn diệt Phật, không chùa miếu không hương khói, không tượng Phật không kinh Phật, trong mắt lão nạp, cũng được. Nhưng nếu là tăng nhân hơn mười vạn, mà người người đánh mất phật tâm, thì cái này không tốt lắm ha."
Lão hòa thượng cẩn thận từng li từng tí đặt chén nước trở về hành lý, sau khi đứng lên thì cười cười trả túi nước lại cho Từ Phượng Niên: "Lão nạp tạ ơn thế tử điện hạ tặng hai chén nước, là thiện duyên, nếu là không vội vã đi đâu, điện hạ có thể đi về hướng tây bắc mà bốn mươi dặm, ở đó có một hẻm núi, dừng lại ở đó một chút, có lẽ lại là một thiện duyên."
Từ Phượng Niên nhận lấy túi nước, cười cười, nói: 'Lão phương trượng, có một chuyện muốn làm phiền ngài, có thể mang con ngựa này đi hay không, giờ ta đi một mình về phía Bắc, đã không cần cưỡi ngựa nữa, cũng không dám tùy tiện đưa ai, sợ đây là một chuyện họa, nếu bỏ mặc, cũng không yên tâm." Lão hòa thượng hoàn toàn xứng đáng là Phật đầu thánh nhân của Phật môn này hiền lành cười nói: "Có thể có thể, trên đường có thêm bạn bè nói chuyện, không phiền toái không phiền toái."
Từ Phượng Niên chắp tay trước ngực: "Tạm biệt lão phương trượng."
Lão hòa thượng chắp tay trước ngực, thấp mi nói: "Lão nạp trước khi chia tay tặng một lời, ngày nào đó điện hạ có thể dạy Bồ Tát mọc tóc xanh."
Từ Phượng Niên ngẩn người, nhìn lão tăng cầm trúc vi thiền trượng dắt ngựa đi xa, cho đến khi thân hình kia biến mất trong tâm mắt.
Thở dài một hơi, chiếu theo lão thần tiên phân phó, Từ Phượng Niên đeo đoản đao xuân lôi, lướt đi vê hướng tây bắc, hiện giờ quả nhiên là không vướng bận gì nữa.
Quả nhiên nhìn thấy một hẻm núi sâu thẳm kéo dài không thấy điểm cuối, Từ Phượng Niên leo lên đỉnh, chậm rãi đi lại dọc theo vách núi rạn nứt, cũng không biết cái gọi là thiện duyên kia ở phương nào.
Đi chậm nửa canh giờ, mới dưỡng kiếm xong, dưới chân bỗng rung động.
Trong thiên địa phảng phất có tiếng sấm nổ.
Từ Phượng Niên quay đầu nhìn lại, bên ngoài một đầu hẻm núi, có không biết mấy ngàn mấy vạn trâu rừng đang tràn vào, chen chúc như hồng thủy đổ nghiêng vào bình cốc. Trong lòng khẽ động, cấp tốc lướt về phía trước tâm một nén nhang thì da đầu nổ tung, mẹ nó, thế mà hẻm núi này lại có chừng trăm dân du mục cưỡi ngựa dắt dê mang theo tất cả gia sản đi lại trong đây, đây không phải là muốn bị đàn bò rừng nghiền ép thành thịt băm sao? Đây không phải là đường Dương Quang, mà là đường Hoàng Tuyền của Quỷ Môn Quan mới đúng, đám người các ngươi tốt xấu gì cũng là kẻ cư trú trên thảo nguyên đại mạc trong nhiều thế hệ, không biết loại tình huống này rất hung hiểm sao? Từ Phượng Niên từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn ra được, trong dòng người dân du mục đã có người biết động đất từ hư không mà đến kia có ý nghĩa như thế nào, thế nên tất cả đã loạn thành một đoàn như kiến bò trên chảo nóng, lão nhân thì mặt xám như tro tàn, còn rất nhiều phụ nhân hài đồng lại khóc nỉ non không ngừng. Từ Phượng Niên nhìn ra xa với ánh mắt âm lãnh, phía xa xa sau đám dân du là mấy chục tên ky binh Bắc Mãng cầm binh khí trong tay, giờ chúng đã giục ngựa xoay người rời đi. Hóa ra đây là một tính toán đuổi dê vào miệng hổ để tuyệt hậu đám dân du mục mà đao thương không cần dính máu.
Nếu là không có lời nói trách trời thương dân của lão tăng, thế tử điện hạ cũng chỉ biết thờ ơ lạnh nhạt, dù sao lấy lực một người ngăn cản khí thế như cầu vồng của mấy vạn con trâu rừng, thật sự là chẳng khác gì tự sát.
Từ Phượng Niên cắn răng một cái, thân hình bay xuống đáy cốc.
Hơn trăm dân du mục nghẹn họng nhìn trân trối, trong đó một ít dân du mục thanh niên cường tráng cá tính lạnh bạc đã leo lên vách núi, chỉ là vách núi dốc đứng, nên leo không được cao.
Từ Phượng Niên bước ra một bước, vẽ nửa vòng tròn, hai tay nâng lên.
Lòng bàn chân chìm xuống đất ba tấc.
Chỉ để lại cho dân du mục một bóng lưng xa lạ.
Cùng thời điểm khi đàn bò rừng tràn vào hẻm núi, có một vị lão tăng một tay dắt ngựa lên đỉnh núi, ánh mắt từ bi, hai tay chắp lại nói: "Người này đại thiện."
Từ Phượng Niên chuyên tâm ngưng khí.
Nâng tay lay Côn Lôn.