Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 472 - Chương 111: Ngươi Là Phật Đà, Ta Vào Kim Cương

Chương 111: Ngươi là Phật Đà, ta vào kim cương Chương 111: Ngươi là Phật Đà, ta vào kim cươngChương 111: Ngươi là Phật Đà, ta vào kim cương

Từ Phượng Niên vỗ mạnh trán một cái, thu chiêu lay Côn Lôn học trộm từ Huy Sơn ở đại tuyết bình bên kia đang thành đại thế lại, lướt về phía sau, cũng mặc kệ nhóm dân du mục có nghe hiểu được giọng điệu ngôn ngữ của Cô Tắc Châu hay không mà kêu lớn bảo thanh niên cường tráng của đám người kia rút lui trước, còn Từ Phượng Niên thì dẫn đầu ôm lấy một đứa trẻ du mục kẹp ở dưới nách, gần đó lại xách một thiếu niên lên, hai đầu gối khế cong, như một mũi tên mà bắn lên vách đá, sau vài lần khom người phi thân thì đã đặt chân đến đỉnh núi. Sau khi buông người xuống thì lại nhảy xuống đáy hẻm núi, lại lôi hai hài tử nhỏ tuổi gân nhất lên, chỉ thấy động tác nhanh nhẹn, thân hình thoáng qua trong chớp mắt, dân du mục bất chấp lều trại dê ngựa từng được coi như mệnh căn mà liều mạng lui về phía sau, Từ Phượng Niên lên lên xuống xuống hơn mười lần một mạch không ngừng, cuối cùng đã đưa được hơn hai mươi hài tử đưa đến đỉnh núi trước. Sau đó là vó trâu nổ vang như sấm xuân nổ lên, cát sỏi trên vách đá hẻm núi rơi xuống, bụi đất tràn ngập, ở đầu chỗ rẽ có một đám trâu rừng hùng kiện đã lao tới trước như thủy triều. Từ Phượng Niên cũng không thèm để ý tới những thanh niên du mục dừng lại để ra vẻ kia, lần hạ xuống kéo người cuối cùng thì lại phát hiện một thân hình mềm mại, đang khom lưng đỡ một hài tử ngã xuống, trong tay còn dắt một hài tử nữa, Từ Phượng Niên chạy tới bên cạnh, khi khẽ nhìn thoáng qua thấy được sườn mặt của nàng, thì hơi kinh ngạc, nhưng cũng bất chấp mọi thứ mà tiện tay tóm lấy hai hài tử rồi lướt vê phía đỉnh núi, sau khi buông xuống, lại một lần nữa phi thân xuống đáy cốc. Trong hẻm núi vẫn còn lại hơn tám mươi dân du mục đang liều mạng chạy trốn, chỉ thấy thiếu nữ có thể làm cho thế tử điện hạ nhìn thấy mà giật mình kia đang mím môi đứng tại chỗ với vẻ mặt mang theo lời cảm ơn phát ra từ phế phủ, trong mắt có sự thoải mái về việc sinh tử có mệnh. Từ Phượng Niên thì không có phần nhàn hạ thoải mái không sợ sống chết này của nàng, đối mặt với đàn bò rừng cuồn cuộn mãnh liệt đánh úp lại, nhị khí đang lơ lửng cùng hạ xuống, lại nâng Côn Lôn.

Mặt đất đại chấn, dân du mục sợ tới mức hai chân như nhữn ra, mặt đất hẻm núi vốn là gồ ghê không bằng phẳng, mặt đất rung động, càng khó đi, có mấy vị lão nhân lớn tuổi lảo đảo ngã xuống đất, giãy giụa đứng dậy rồi lại chạy tiếp.

Từ Phượng Niên khởi thế bàng bạc, như đất bằng khởi kinh lôi, lấy lôi đối với lôi. Khí cơ chảy xuôi trải rộng toàn thân, tiết ra ngoài như hồng thủy, lấy hồng thủy đối hồng thủy.

Từ Phượng Niên lại "ha" một hơi, bỗng nhiên mở mắt, hai tay đều tự trượt ra ngoài khuya một vòng, đường cong nhu hòa, bụi đất bị đẩy ra ngoài người khoảng một trượng. Thiếu nữ đứng ngây ngốc ở phía sau chỉ nhìn thấy trường sam của nam tử bội đao trẻ tuổi đang phiêu diêu, thanh dật xuất trần, khi đàn trâu điên cuồng với đôi mắt đỏ bừng chỉ còn mười bước là đụng vào hắn thì lại tựa như đụng vào một bức tường đồng vách sắt vô hình, nửa thân trước của đàn trâu tiên phong đang sánh vai mà chạy trở nên vặn vẹo, đè ép về phía sau, rồi lại bị vô số con trâu rừng vô tận phía sau lực chồng lên lực, tầng tầng chồng lên nhau, thẳng đến khi đẩy cho thân thể của đàn trâu đứng hàng đầu nổ tung. Máu tươi bắn tung tóe, nhưng cho dù vậy, bước chân của đàn trâu rừng dày đặc đông nghịt vẫn lại bị cứng rắn ngăn trở, không đi được tới thêm chút nào!

Từng con trâu rừng nặng tới hai ba ngàn cân lần lượt đụng vào vách tường, hài cốt chồng chất, trong nháy mắt đã cao tới ba trượng, rất nhanh đã dựng thành một bức tường đỏ tươi, máu tươi sên sệt mơ hồ, nhìn thấy mà giật mình.

Hai sừng trâu rừng cường tráng thô dài mà bén nhọn, kèm theo độ cong kinh người, lông bốn chân dưới gối màu trắng, vai lưng có từng u bắp gồ lên, xách bất cứ một con nào ra đều làm cho người ta run sợ. Trên thảo nguyên không thiếu cảnh tượng sư lang bị một trâu rừng trưởng thành dùng sừng húc tung lên trời. Huống chi đây còn là một đàn trâu rừng có thế như dòng lũ có thể phá núi này? Trong không gian chật chội không đường trốn ở cái hẻm núi này, thật sự đúng là không thể nhường nhịn tránh né, chỉ có thề sống thề chết đột tiến, không còn cách nào khác.

Tính tình trâu rừng vốn ôn hòa, chỉ là khi đàn trâu đầu tiên tràn vào hẻm núi lại vung vó chạy như điên, nên dần dần kích khởi tâm huyết hung hãn, nhất là giờ lại bị người ta ngăn cản ngưng trệ lại, cái mà thế nhân gọi là để tâm vào chuyện vụn vặt này quả thật là thành một câu sấm rồi.

Hai tay Từ Phượng Niên ấn xuống, hơn bốn mươi thi thể trâu rừng lập tức rơi xuống.

Hai chân trên mặt đất cũng thuận thế trượt ra khoảng cách hai bước.

Không có ngăn trở, đàn trâu rừng liền giãm đạp thi lên thể mà nhảy qua, rồi tiếp tục chạy như điên.

Hai tay áo Từ Phượng Niên phồng lên, chân trái trượt ra ngoài một bước, hai tay mở ra, đột nhiên đẩy về phía trước, trước người bão cát nổi lên, vách đá hai bên bị khí cơ dẫn dắt, rất nhiều hòn đá lớn như đấu bị kéo bay ra ngoài, bắn nhanh về phía đàn trâu rừng. Thoáng cái đã ngăn trở được thế xông lên của đàn trâu, Từ Phượng Niên không quản đến việc tơ máu đang chảy ra từ khóe miệng, hắn biết phi thạch chỉ là giải quyết lúc khẩn cấp, như muối bỏ biển mà thôi. Lúc trước vừa đỡ bây giờ lại ngăn, nói cho cùng cũng chỉ là để giảm bớt sức nén được tạo ra từ giữa các đàn trâu với nhau, hiện tại nhìn như có hiệu quả rõ rệt, nhưng khi mà khí thế tiến về phía trước chứa trong dòng nước lũ này hoàn toàn bật trở lại, thì mới thật sự là đau khổ. Nếu tới được cảnh giới Chỉ Huyền thì sẽ có thể đánh vỡ vách đá chặn hẻm núi lại thì còn có hi vọng, chứ đoán chừng với cảnh giới thể phách của Kim Cương bình thường, cũng chịu không nổi khỏi lần va chạm như sóng lớn đập đá này. Từ Phượng Niên đáng tiếc chỉ còn cách Kim Cương cảnh một đường đành lui về phía sau vài bước, trên đường nhanh chóng lấy hơi, ngay cả thời gian trống để phun máu cũng không có, hô một hấp sáu, áo dài không gió mà động, lại lay Côn Lôn.

Có thể ngăn cản một bước là một bước.

Vòng đi vòng lại, Đại Hoàng Đình tuần hoàn sinh sôi.

Mười mấy lần qua lại, đã từng bước từng bước trượt về phía sau ra sáu bảy trượng, trong lúc nôn nóng khó nhịn, sát tâm Từ Phượng Niên nổi lên, lấy đá lăn rơi xuống đất để dùng một trận kiếm khí lăn long bích, đập cho hơn mười con trâu rừng người trước ngã xuống, mấy con trâu phía sau tiến lên cũng phanh thây nát xương, cái giá phải trả chính là miệng phun máu tươi không kiềm chế được, trong lòng đại chấn, không dám hành động theo cảm tính nữa, chỉ cảm thấy nghẹn khuất đến cực điểm, lệ khí tăng lên, hai mắt đỏ ngầu, ấn ký táo đỏ ở mi tâm chậm rãi chuyển sang tím nhạt, tím nhạt chuyển dần thành tím đậm, mắt không còn thấy tai không còn nghe, dồn đến chết rồi mới sống lại, không còn cân nhắc so lợi hại đo sinh tử nữa mà dần dần đạt đến một loại giai cảnh không thể nói rõ bằng lời. Giữa sự sống và cái chết có một khoảng cách, Nho gia coi khoảng cách đó là tư vô tà không thẹn thiên địa không sợ sinh tử, đạo gia coi là thanh tịnh vô vi làm chính, Phật môn thì không tiếc lấy thân làm cầu đưa người qua khoảng cách đó đến bờ bên kia. Khởi thủ lay Côn Lôn của Từ Phượng Niên là học trộm từ nho sinh Hiên Viên Kính Thành ở Đại Tuyết Bình, nên tự có một cỗ hạo nhiên chính khí dù có ngàn vạn người nhưng ta đã quyết, lúc đầu vì cứu dân du mục mà mạo hiểm, trong lòng đã kết được tư niệm thiện duyên không biết tên kia, dần dà không còn vướng bận, trong lúc nhập thế nhân lại vô ý sinh ra tâm xuất thế, nụ hoa của chủng kim liên Đại Hoàng Đình đang đợi nở rộ, trong chớp mắt thanh tịnh đã được trường sinh.

Từ Phượng Niên đã tự thông suốt được khiếm khuyết lớn nhất mà không tự biết.

Tay phải tự nhiên đặt ở sau lưng, nhắm mắt ngưng thần, lòng bàn tay trái hướng lên trên. Nhớ năm đó mới lên núi Võ Đang, nghe nói chưởng giáo Vương Trọng Lâu từng cắt đứt Thương Lan, một hơi có ý định tới đỉnh, tay trái Từ Phượng Niên liên nhẹ nhàng vạch một cái, rầm rì thốt ra: "Đoạn giang."

Từ khoảng cách một trượng trước người, mặt đất nứt ra một khe nứt kéo thẳng tới vách đá.

Sáu bảy con trâu rừng đang trên đường lao tới liền rơi xuống khe nứt, mấy con trâu rừng phía sau không kịp nhảy lên cũng rơi xuống, sau khi khe nứt được trâu rừng lấp đầy, đám trâu đến sau lại tiếp tục chạy về phía trước như giãm trên đất bằng, máu tươi văng khắp nơi.

Ngươi chạy ta đoạn.

Từ Phượng Niên ung dung trượt về phía sau, vừa trượt vừa cắt thêm từng đoạn khe nứt.

Cảnh tượng dòng trâu rừng như thủy triều trồi lên sụt xuống quả là bi tráng.

Thân hình Từ Phượng Niên nhìn như tiêu sái không bị trói buộc, nhàn nhạt phong lưu nói không hết, nhưng thất khiếu cũng đã chảy máu. Đại Hoàng Đình mặc kệ là huyền diệu liên miên như thế nào, lại nổi tiếng với nội lực hùng hậu như thế nào, thì chung quy không phải là vực sâu không đáy lấy không hết dùng không cạn, nhất là còn phải thập phần chú ý đến khúc chuyển hòa nữa. Thế tử điện hạ không tiếc mạng mạnh mẽ đề thăng cảnh giới để tung một chưởng đoạn giang như thế kia, tóm lại là vẫn có thời điểm dầu cạn đèn tắt. Từ Phượng Niên như cá bơi giữa đám rêu xanh đá xanh, trong tay không có đao kiếm, nhưng lại có một loại ý niệm thông suốt khi va chạm với đàn trâu rừng như hồng thủy kia, trực giác nói cho hắn biết rằng nhất định là có thể thiên thời địa lợi ngộ ra trang thứ sáu của đao phổ. Chỉ là ý niệm mới sinh thì liền tắt lịm, bởi vì Từ Phượng Niên đã đụng phải một thân thể mềm mại đang tránh né không kịp, là thiếu nữ dân du mục không nóng lòng chạy trối chết kia, nàng chỉ chờ Từ Phượng Niên lùi về phía sau vài bước thì mới chạy chậm thêm vài bước. Từ Phượng Niên cũng không biết lần này là lần khí cơ tuần hoàn thứ mấy, Lý Thuần Cương từng nói khi kiếm ý đỉnh phong, tinh chuyên bát cực, thì khí cơ cực hạn của Lưỡng Tụ Thanh Xà khi lưu chuyển sẽ tác động đến tám trăm dặm trong nháy mắt, Từ Phượng Niên cũng không dám ganh đua, nhưng sợ rằng khí cơ sôi trào trong cơ thể hắn ít nhất cũng có thể tác động đến trăm dặm trong một cái chớp mắt, Từ Phượng Niên cười khổ, đầu cũng không xoay lại, mà tóm lấy bả vai mềm mại của nàng, ném về phía sau, dừng bước, đóng vỏ dưỡng đao. Hắn vốn muốn kéo căng thân thể như là kéo cung thành thành trăng tròn, kéo tới cực hạn mới thả ra, loại này là con đường mòn ít thấy trên những con đường nhỏ hẹp quanh co leo võ đạo, rất sợ kéo cung căng đến đứt dây, một khi xảy ra, cũng không đơn giản là may mắn rơi xuống một hai cảnh giới, mà tám chín phần mười sẽ là hủy diệt căn cơ vất vả lắm mới tạo được, trường sinh liên của Đại Hoàng Đình cũng không phải là cỏ dại mà năm nay khô năm sau mọc lại. Sau khi héo rũ mà muốn nở lại thì sẽ khó như lên trời.

Không biết những dân du mục kia chạy được bao xa rồi, có ra khỏi hẻm núi hay chưa?

Từ Phượng Niên cắn răng một cái, nghĩ thâm con mẹ nó lão tử sẽ chống đỡ thêm một hồi nữa, nếu thật sự không được thì phải rút lui, nếu tiếp tục liều chết chống đỡ, thì thật sự sẽ phải chết ở chỗ này.

Lão tử sợ chết chỉ là thứ yếu, chẳng qua là không cam lòng nha.

Trâu rừng gầm rú bất chấp vọt tới đã gần trong gang tấc, Từ Phượng Niên vẫn đang hoàn thành một đại chu thiên, đã có thể thấy được rõ ràng đôi mắt dữ tợn khủng bố của trâu rừng phía trước.

Đầu trâu cùng lúc cúi xuống, muốn dùng hai sừng húc chết tên này.

Quần áo Từ Phượng Niên co rụt lại rồi lại phồng lên, lúc phồng lên lại lớn hơn lúc trước vài phần. Hai tay khoanh tròn trước ngực.

Lấy tiểu viên để khởi, viên sinh viên, đại viên có khí tượng thiên địa bao la hùng vĩ bao la.

Hẻm núi bụi bặm như một tấm gương tròn.

Từ Phượng Niên cơ hồ là từng tấc từng tấc lui về phía sau.

Đàn bò rừng cũng đi về phía trước từng tấc một cách khó tin. Đã nói với bản thân là mình chỉ liêu chết chống đỡ một hồi, nhưng Từ Phượng Niên bất tri bất giác đã chống đỡ rất lâu.

Hai chân của lão tăng mặc áo cà sa mộc mạc trên đỉnh núi rời mặt đất, cầm trúc lau thiên trượng trong tay giống như tiên nhân ngự phong mà đi, nhìn thấy cảnh tượng kia, lão hơi động dung, nhẹ giọng thở dài nói: "Lúc quên mình thì bất kể sinh tử, tràn đây tâm huyết, đó là cái dũng của thất phu. Sau khi tỉnh táo biết rõ có việc không nên làm, vẫn không quên có việc phải làm. Cũng biết căn cốt bản tính. Một chút tư tâm không đủ để che giấu thiện tâm."

Lão hòa thượng lướt vào đáy hẻm núi, như chim ưng lao xuống, một tay bắt lấy Từ Phượng Niên, mũi chân giẫm lên hư không liên tiếp chuồn chuồn lướt nước, bay về phía thiếu nữ dân du mục kia, nhẹ giọng nói: "Điện hạ cứu người, để lão nạp gây ra sai lầm lớn ngăn cản đàn trâu hoang này."

Khi Từ Phượng Niên theo bản năng ôm được eo thiếu nữ, lão hòa thượng liên nhẹ niệm một tiếng "Khởi", một nam một nữ cứ thế bay lên đỉnh núi.

Hai chân lão hòa thượng cuối cùng cũng hạ xuống đất, sau khi xoay người thì cắm thiên trượng ầm ầm vào mặt đất.

Nếu không mặc áo cà sa, nếu không làm cho người ta cảm thấy mặt mũi hiền lành như lão tăng cổ hi trong thôn, thì đây chính là kim cương trợn mắt, lão hướng mặt về phía đàn bò đông như thủy triều, gâm nhẹ một tiếng nặng nề.

Âm thanh như sấm sét, vang xa vài dặm.

Đối với vị Phật môn thánh nhân này, thì tân vũ bình của Bắc Mãng tôn sùng đến chí cao, đã có câu:Thánh tăng Long Thụ của Lưỡng Thiện tự, diễn pháp không sợ, chính âm Như Lai, có sư tử rống khiếp phục chúng sinh.

Đàn bò rừng lập tức dừng thế xông về phía trước lại, yên tĩnh tại chỗ.

Trong hẻm núi máu chảy thành sông.

Lão hòa thượng xấu hổ cúi đầu, chắp tay trước ngực.

Từ Phượng Niên sức cùng lực kiệt, nghiêng ngả lảo đảo, đặt mông ngồi xuống đất, thiếu nữ khoanh chân ngồi ở phía sau hắn, mắt đầy nước mắt, hai tay ôn nhu đỡ thế tử điện hạ để hắn từ từ ngả về phía sau. Từ Phượng Niên không có tâm tư so đo lão hòa thượng cúi đầu như thế nào, cũng không có tâm tình để ý tới nữ tử phía sau, chỉ cúi đầu nhìn vạt áo nhuộm đầy máu, cười khổ nói: "Cứ thổ huyết như vậy cũng không phải chuyện tốt ha."

Sau đó cứ như vậy mà ngất đi.

Lão hòa thượng rút thiền trượng trúc sậy ra rồi đi lên đỉnh núi, bắt mạch cho Từ Phượng Niên xong thì như trút được gánh nặng, sau đó lão lấy chén trắng từ túi hành lý sau lưng ra, dùng ngón tay vạch một đường lên cổ tay mình, đổ đầy một chén rồi đưa cho thiếu nữ.

Máu của lão tăng dĩ nhiên không phải màu đỏ tươi của người thường, mà là màu vàng kim thường được ghi lại trong Phật điển tối nghĩa kial

Đã là Phật Đà chân chính đạt tới Kim Cương Chí Cảnh.

Thiếu nữ tâm tư linh tê, lập tức ôm Từ Phượng Niên đút cho hắn uống chén huyết dịch hoàng kim có giá trị không chỉ vượt xa liên thành kia.

Lão hòa thượng sau khi đứng dậy lại một lần nữa bay xuống đáy cốc, một đường đọc Kim Cương Kinh mà đi, sau khi ra khỏi hẻm núi thì lướt lên đỉnh núi, nâng con ngựa xấu xuống, dắt ngựa đi về phía trước, nhẹ giọng nói: "Chúc mừng điện hạ mới vào Đại Cảnh Kim Cương."
Bình Luận (0)
Comment