Chương 113: Lúc đó u buồn a
Chương 113: Lúc đó u buồn aChương 113: Lúc đó u buồn a
Từ Phượng Niên ỷ vào thể lực kim cương mới nổi chen vào đàn trâu, vẫn chịu đủ đau khổ, hơi không cẩn thận, đã bị trâu rừng cường tráng đụng phải, như một quả tú cầu bị đá tới đá lui, với tính bướng bỉnh của Từ Phượng Niên, lại không muốn dễ dàng nhảy ra khỏi đàn trâu như thủy triều này, nhiều lần liên bị húc ngã xuống đất, trong nháy mắt đã bị mấy chục con trâu rừng giãm đạp mà qua, những con trâu rừng chân trắng này động một chút là nặng tới hai ba nghìn cân, thật sự tiêu không nổi, lúc này thì hắn mới hất tung móng trâu mà nhảy lên lưng trâu mà đứng. Cũng may có ảo ảnh Đại Hoàng Đình tiến hóa ra hộ thể, nếu không đã sớm bị giày vò đến quần áo rách rưới rồi, hoặc nằm hoặc ngồi ở trên lưng trâu hoặc nghỉ ngơi hoặc dưỡng kiếm, sau đó lại tự tìm đau khổ, nhảy vào chỗ hở chật hẹp của đàn trâu, tiếp tục luyện du ngư, lúc đầu cũng có mấy lần đụng trâu, chật vật không chịu nổi, có chút nổi giận, hận không thể dùng kiếm khí lăn long bích mà quấy nát mấy chục mấy trăm con trâu rừng, nhưng hắn cũng nhanh chóng mạnh mẽ đè nén phiền não trong lòng mà phối hợp với tâm pháp Đại Hoàng Đình. Cuối cùng nghĩ ra cách thuận thế mà động, khi đàn trâu ngừng lại, hắn liên rời xa trâu rừng, ngồi một mình ngưng thần, ngự kiếm phi hành, một lần khi có đàn sói theo dõi trâu non, Từ Phượng Niên cũng không đánh giết mà chỉ giãm một cước xuống đất, tạo ra khí diễm rất là long trời lở đất, dọa đám sói hoang chạy đi, vài ngày trôi qua, lên lên xuống xuống, ước chừng cả người Từ Phượng Niên đã toàn là mùi của trâu rừng, cơ mà giờ hắn lại giống như đã là thành một phần của đàn trâu, được rất nhiều trâu rừng tiếp nhận.
Một lần khi Từ Phượng Niên bơi xuyên qua cả đàn trâu từ cuối đàn mà lên, cuối cùng dẫn đầu mà chạy, đàn trâu lại cứ như vậy mà đi theo hắn hơn mười dặm đường.
Nhìn thấy mảng lớn rong rêu, Từ Phượng Niên nằm ở trên bãi cỏ ven hồ, há mồm thở dốc, cảm thấy mỹ mãn, chiếm được tinh túy của trang thứ sáu đao phổ, mới biết ánh mắt thành kiến lúc đầu với chiêu này thiển cận biết bao, nếu dung nhập vào Cổn Đao Thuật, thì sẽ chân chính hợp nhau như là cá gặp nước, lại càng tăng thêm sức mạnh, quay đầu nhìn Xuân Lôi treo bên hông. Tự giễu nói: "Một đôi tỷ muội Xuân Lôi Tú Đông, sau khi chia tay nhà ngươi bất hạnh đi theo ta, Tú Đông ở lại bên cạnh Bạch Hồ Nhi, cũng không thể quá mất mặt ngươi được."
Từ Phượng Niên cởi áo dài màu đen và áo khoác màu trắng xuống, vểnh mông ngôi vào trong hồ chà xát, lộ ra bộ bảo giáp tơ mềm mà nhân sĩ giang hồ tha thiết ước mơ trên người, nhuyễn giáp này từng bị con dao của Ha Ha cô nương đâm thủng phần tim, sau khi trở về Bắc Lương, thợ lành nghề của Xu Cơ các đã nhanh chóng khâu vá lại toàn bộ. Cơ cấu bí mật này, hiện giờ chắc hẳn đang bận rộn với mấy chiếc hồng giáp đã mất phù tướng kia, đây là một nhành của quân Bắc Lương có chiến lực kinh người, người dẫn đầu Khu Cơ các - Mặc gia cự tử là một kẻ có cư công chí vĩ*. Nhuyễn giáp dệt có mười hai túi đựng kiếm, lần lượt cất giữ phi kiếm, trước khi vào Bắc Mãng, Từ Phượng Niên ngự bốn năm thanh kiếm ly thể đã là cực hạn, hiện giờ khi đã đánh một trận với ma đầu Tạ Linh, lưu lại trong thành xem mãnh phụ liên chậm rãi nở, ngẫu nhiên ngộ ra, lại mở ra một khiếu, ở hẻm núi cứng đối cứng cùng đàn trâu rừng, phá tan cự khuyết, mở được ba đại khiếu huyệt, giờ ngự kiếm lại, đã được tám chín thanh. Từ Phượng Niên cởi quần áo ra trên bãi cỏ, khoanh chân mà ngôi, ngự chín thanh kiếm, hoa cả mắt, sở dĩ nói thuật tính toán tốt có ích lợi ngoài định mức với võ đạo, chính là như thế, mỗi một thanh phi kiếm đều có ảnh hưởng riêng với việc vận chuyển, mỏng dày cùng mạch lạc của khí cơ, tâm thần của kiếm chủ phải một phân làm chín, đương nhiên cảnh giới của Từ Phượng Niên cũng chỉ kém kiếm chủ Đặng Thái A đời trước ba kiếm thì không phải nói , khống kiếm cùng ngự kiếm, chỉ khác một chữ. Nhưng chung quy vẫn là một đạo thiên môn khó có thể vượt qua.
(*Có đóng góp to lớn cho quân đội)
Cửu kiếm trên không theo thứ tự là Thanh Mai mượt mà thân kiếm xanh biếc, Trúc Mã phân khúc như trúc, Triều Lộ mỗi khi ánh mặt trời chiếu vào liền toả sáng, Xuân Thuỷ tựa như ánh mắt xuân của nhị bát nước giai nhân lưu chuyển, Đào Hoa thân kiếm phấn hồng yêu dã như mỹ nhân quyến rũ, Nga My không chuôi tinh tế như một sợi tóc đen, Tỳ Phù nhỏ bé nhưng cũng sắc bén vô cùng, Chu Tước thân kiếm có lưu hoa đỏ tươi quanh quẩn, cuối cùng là Hoàng Đồng thân kiếm dày rộng ánh lên màu vàng. Chín thanh phi kiếm, mỗi thanh một vẻ. Còn lại ba thanh kiếm Huyền Giáp Thái A Kim Lũ, càng là kiếm ý trác nhiên, nhất là thanh kiếm Thái A, có thể xưng là khí xông đấu ngưu, Từ Phượng Niên không dám tuỳ tiện khống chế, mười hai kiếm giống như giai nhân thế gian, cấp độ cũng có cao thấp bất đồng, Thanh Mai Trúc Mã Triều Lộ Xuân Thủy tựa như nữ hài nhà bên, dưỡng kiếm thông thuận, Đào Hoa Nga Mi Chu Tước Hoàng Đồng như tiểu thư khuê các, đắc thủ tương đối chậm, ba vị còn lại, là cùng một đức hạnh với khuynh thành tuyệt sắc, mềm cứng không ăn. Từ Phượng Niên cũng ân cần hầu hạ mỗi ngày, tốc độ thành thai lại vô cùng chậm, cơ mà ngày đó sau khi trộn lẫn vào dòng máu màu vàng của Phật Đà vào, Nga My rơi rụng, sau đó mấy kiếm kia cũng tương như thế, duy chỉ có thanh kiếm Kim Lũ, cơ hồ là chỉ trong một cái chớp mắt đã đạt được thành tựu kiếm thai hơn phân nửa, thiên đại kinh hỉ, sự đau lòng vì không nuôi được mấy thanh kiếm trong ba ngày trước đó cũng giảm bớt, sau khi chăn nuôi Kim Lũ xong thì hào quang màu vàng trong máu đã hoàn toàn nhạt đi, cái này làm cho Từ Phượng Niên như trút được gánh nặng. Cũng không thể vì dưỡng thành một kiếm Kim Lũ mà lại bỏ qua mười một thanh kiếm còn lại được, khoản mua bán này, lỗ lớn, không nên phá của như vậy.
Từ Phượng Niên khống chế phi kiếm chém nước cắt cỏ, cũng không biết Đặng Thái A nhìn thấy cảnh tượng này sẽ có cảm tưởng gì, sau khi sức cùng lực kiệt thu hồi chín thanh trở về túi kiếm, Từ Phượng Niên liên nhếch miệng cười cười, ngửa ra sau, hai tay đan vào nhau ở sau ót, nhắm mắt lại nửa ngủ nửa tỉnh. Ở lâu với đại sư phong thuỷ Diêu Giản, ngoại trừ hiểu được một ít công phu da lông về nếm thổ tương thủy, thì cũng biết sơ lược một hai về long mạch, Diêu Giản từng nói qua long xuất Côn Lôn của thiên hạ là tam đại Càn Long, một xuống Thái An, một ra Đông Hải, một vào Bắc Mãng, trong địa lý Thanh Nam có câu nói rằng núi già vô sinh núi trẻ có khí vận, cho nên tìm long mạch không nên tìm núi già mà phải tìm núi trẻ, càng tới gân Côn Lôn, theo thời đại biến thiên, vương triều dựa vào phía tây mà sinh thì càng không thể sinh ra ứng với thời cơ. Không nói đến miếu đường, chỉ lấy phong thủy mà nói, lúc trước an trí phiên vương khác họ - Từ Kiêu đóng quân ở Bắc Lương giằng co với Bắc Mãng, rồi đưa hai đại phiên vương Yến Sắc Quảng Lăng của hoàng thất vào hai nơi Đông - Nam để phụ trách trấn áp long khí, chưa chắc thiên tử Triệu gia cũng không có một phần tư tâm bí mật để "bắt người khác họ trông cửa hộ viện, còn người trong nhà chăm sóc tài bảo', trong đó Quảng Lăng Vương bởi vì cùng cha cùng mẹ với đương kim hoàng đế mà lại có thể đóng quân ở vùng Đông Hải, thì cũng có thể nói đây là dụng tâm lương khổ. Chẳng qua để mà nói thì khí vận vương triều lại luôn luôn có quá nhiều chỗ mâu thuẫn với mệnh đồ bản thân, thế nên đối với việc này Lý Nghĩa Sơn luôn thấy thập phần mâu thuẫn, nên cũng hay bị tai bay vạ gió Diêu Giản đánh nhiều lần.
Từ Phượng Niên đột nhiên đứng lên, mặc quần áo vào, lập tức nhìn thấy một trung niên đạo nhân không giống đạo sĩ Trung Nguyên nhanh nhẹn tới, thấy mình, chỉ liếc mắt nhìn Xuân Lôi một cái, liền không còn hứng thú, vị đạo sĩ này lông mày bát tự, một đôi mắt hạnh, mặc áo bào nâu ngắn, bên hông thắt dây tơ màu sắc hỗn tạp, lưng đeo một thanh kiếm đồng cổ tùng văn, tướng mạo thanh dật, rất có phong thái thần tiên. Lão hỏi bằng giọng điệu Bắc Mãng Nam triều: "Các hạ có từng thấy một vị lão tăng cầm trúc lau thiền trượng trong tay không?"
Từ Phượng Niên bình tĩnh lắc đầu nói: "Hồi bẩm đạo gia, chưa từng thấy."
Đạo nhân nheo mắt lại, tiếp tục hỏi: "Các hạ tựa hồ thân mang thuật thổ nạp thượng thừa của Đạo môn, xin hỏi là được thụ nghiệp từ vị Đạo môn chân nhân nào?”
Từ Phượng Niên đã sớm ẩn nấp khí cơ, giả vờ cả giận nói: "Không thể trả lời."
Đạo sĩ trung niên xuất trần cười cười, chỉ là ý cười lạnh lùng,'Ồ? Vậy là mật thám của Bắc Lương."
Ở Bắc Mãng, Đạo giáo là Quốc Giáo, hơn nữa Kỳ Lân chân nhân của Đạo Đức Tông lại còn là Huyên Hách quốc sư địa vị cao sùng nhập cửu tiêu, Đại chân nhân có sáu người cao đồ, cũng được Bắc Mãng coi là tiên nhân đắc đạo hành vân bố vũ. Bắc Mãng trước khi Nữ Đế đăng cơ, đạo giáo không hiện, Phật môn hưng thịnh, từ khi Kỳ Lân chân nhân được tôn làm quốc sư, là được sắc phong từ thư giấy vàng của thiên tử, ba trăm mười sáu người cùng bái tước. Phật pháp bởi vậy mà dần dần yên lặng, đạo quán lớn nhỏ của Bắc Mãng Đế thành như măng mọc sau mưa, mấy trăm đạo sĩ của Đạo Đức tông gà chó lên trời, phần lớn là một bước lên mây, được quan to hiển quý tôn sùng là thượng khách, đều là quý nhân được Hoàng Tử ngự ban có thể nhất ngôn định sinh tử.
Từ Phượng Niên kinh ngạc nói: "Đạo gia là thần tiên của Đạo Đức Tông? Tiểu tử ở Cô Tắc Châu thường nghe nói chân nhân của Đạo Đức Tông có đủ loại thần tích phù nguy cứu khốn, chẳng lẽ đều là giả?"
Đạo nhân đeo kiếm cười lạnh nói: 'Phật môn coi trọng chúng sinh bình đẳng, chưa từng chân chính đối xử bình đẳng? Bần đạo tự biết đắc đạo vô vọng, hành tẩu vương triều, đều làm việc một kiếm chém gian tà."
Từ Phượng Niên giống như đã vào tình thế bức bách, không thể không cúi đầu, bất đắc dĩ nói: "Tiểu tử đích xác đã gặp qua một vị lão tăng đi về phía bắc, còn xin ta nửa túi nước uống, lão tăng nói là đến từ Lưỡng Thiện tự, muốn đi Kỳ Lân quan nói Phật pháp với quốc sư."
Đạo nhân hạnh nhãn nghe không lọt lỗ tai chữ nào, hừ lạnh một tiếng, phiêu nhiên đi xa.
Từ Phượng Niên đợi đến khi thân hình đạo nhân biến mất, xác nhận bên kia không có nghi ngờ không có vòng về ẩn nấp, lúc này mới để cho một thân khí cơ tự nhiên sinh ra, co lại giãn ra, mặt nước hồ nhỏ bên cạnh chợt âm ầm tan vỡ, đột nhiên nổi lên từng trận gợn sóng. Mấy ngày nay Từ Phượng Niên du ngư ở trong đàn trâu, tự biết đã tấn thăng Kim Cương Sơ Cảnh, đây cũng là chuyện thường ngày, dưới nhị phẩm lấy phá được bao nhiêu áo giáp để đánh giá cảnh giới, võ nhân thế gian có thể chen chân vào nhị phẩm, đã là chuyện may mắn lớn, đủ để gọi là hạng người kinh thải tuyệt diễm, rải rác khắp thiên hạ, đều tự xưng hùng, được người thường coi là tiểu tông sư cao không thể với tới rồi. Nhưng chỉ có sau khi chân chính nhập nhất phẩm, mới biết lúc trước chỉ là một lân bán trảo, sau khi thấy được hình ảnh ngàn dặm thư quyển thì mới thật sự là cảnh tượng đẹp không sao tả xiết. Tựa như Từ Phượng Niên hiện giờ ngự kiếm, một kiếm xẹt qua, cũng không chỉ là nhìn xem phi kiếm cuối cùng dừng lại ở nơi nào, mà cũng mơ hồ có thể thấy được quỹ tích đường cong khi phi kiếm di chuyển lúc trước, Từ Phượng Niên suy đoán nếu đạt tới Chỉ Huyên, chỉ sợ cũng có thể dự đoán được quỹ tích bay về phía trước của phi kiếm trong nháy mắt, về phân Pháp Thiên Tượng Địa của Nhất Phẩm Thiên Tượng, Từ Phượng Niên căn bản là không có biện pháp nào dự đoán được gian thâm huyền diệu trong đó. Từ Phượng Niên nhìn mặt hồ dần dần yên tĩnh, thì thào lẩm bẩm: "Cơm phải ăn từng miếng từng miếng, xiêm y nữ tử phải cởi từng món, đạo lý theo như lời Ôn Hoa, luôn rất có đạo lý."
Nếu đã ngộ ra du ngư thức, Từ Phượng Niên sẽ không quấy rầy đàn trâu rừng nữa, nghỉ ngơi ở bên hồ một chút, dừng lại một ngày một đêm, rèn sắt khi còn nóng khống chế một mình thanh Kim Lũ có kiếm thai đã vượt xa trước.
Đại đạo mờ mịt khó tìm, ngay cả thánh nhân cũng phải nói không thể nổi trên biển bằng phù, kiếm đạo cũng là đạo lý này, kiếm tẩu thiên phong của kiếm mộ Ngô gia là lấy thuật cầu đạo, không đi truy cầu ý cảnh mơ hồ hà hơi thành kiếm, mà là cần cù chăm chỉ ở trên kiếm chiêu kiếm thuật để leo lên cực hạn, dưỡng kiếm chính là một cánh cửa thiên môn độc đáo trong đó, Từ Phượng Niên ở ngoài Vũ Đế thành nhân họa đắc phúc đạt được mười hai thanh phi kiếm, điên cuồng nuôi dưỡng mười hai thanh cùng lúc, làm không biết mệt. Cũng thật sự không thể xem như phung phí của trời, không làm thất vọng tình nghĩa tặng kiếm của tân Kiếm Thần cữu cữu kia được. Về phần khi nào có thể ngự kiếm lấy đầu, Từ Phượng Niên trong lúc nhàn rỗi vô sự cũng vụng trộm vui vẻ thử vài cái, nhưng cũng không dám hy vọng xa vời một lần làm là thành, lão phương trượng Long Thụ thánh tăng khen hắn là thiên tư trác tuyệt, Từ Phượng Niên vừa không có tự coi nhẹ cũng không dám tự cao tự đại, chỉ là cười trừ, bởi vì có Lý Thuần Cương cùng Bạch Hồ Nhi mặt châu ngọc ở phía trước, thế nên thật sự là không có lý do gì để cho thế tử điện hạ kiêu ngạo tự phụ được cả.
Từ Phượng Niên đi thong thả dọc theo hồ, khí cơ trong cơ thể lúc trước cầu phồn, dựa theo kiếm khí lăn long bích mà lưu chuyển, mới vào Kim Cương, liền phản phác quy chân, bắt đầu cầu giản, lấy du ngư thức mà vận hành khí cơ, không biết đi đã bao lâu, đột nhiên nghe được một tiếng sáo Khương khoan thai.
Đưa mắt nhìn lại, xa xa có một nhóm dân du mục sống bằng thuỷ thảo đang dựng lều đen trắng lớn nhỏ san sát, mỗi khi băng tuyết tan người chăn nuôi trên thảo nguyên sẽ đánh xe ngựa xe bò đi tìm kiếm nông trường mới cho các loại gia súc, từ tháng tư đến tháng tám sau này, khí hậu ấm áp, rong rêu tươi tốt, là mùa vàng để chăn thả, nhưng cuộc sống dân chăn nuôi không có chỗ ở cố định cũng tuyệt đối không tự do tự tại như bên ngoài tưởng tượng. Bộ lạc thảo nguyên Bắc Mãng di chuyển phải tuân theo quy củ ký kết với Tất Dịch mà đóng quân doanh địa trên bãi cỏ trong biên giới, thảo nguyên tuy lớn, nhưng đất chăn nuôi đều bị nhóm người lớn nhỏ vây quanh đến hầu như không còn, những Tất Dịch kia lấy thế lớn của dòng họ hoàng thất tôn quý nhất để mà chiếm diện tích rộng lớn, chỉ có rất ít bộ lạc Mục tộc có ân cứu mạng đối với các đời vương tôn của Bắc Mãng mới có quyền lợi du mục hạ doanh tự do. Nói chung, cho dù là trời hạn cỏ khô đông tuyết bão táp, thì bộ lạc Tất Dịch cũng không cho phép dân du mục lân cận tiến vào lãnh địa để tị nạn chăm gia súc, cho nên chiến sự trong nội bộ thảo nguyên xảy ra quanh năm, cho dù đều là tất cả xuất thân từ hoàng trướng vương thất, cũng sẽ đại động can qua, máu chảy khắp nơi, thẳng đến sau khi nữ đế Bắc Mãng đăng cơ, tận sức đàn áp cả hai họ Da Luật Mộ Dung, tình hình mới có chuyển biến tốt đẹp.
Từ Phượng Niên men theo tiếng sáo Khương du dương, nhìn thấy bóng lưng thướt tha thổi sáo trên mặt hồ, nàng phồng má lấy hơi, độc tấu thổi thẳng, uyển chuyển thê lương, Từ Phượng Niên tinh thông âm luật, nhưng mà với sáo Khương cũng không tính là hiểu rõ lắm, trong phủ cũng có mấy cây sáo Khương chất lượng cao do Tây Thục Dân Trúc chế thành, trong Ngô Đồng Uyển chỉ có đại nha hoàn Khoai Lang am hiểu đạo này, Từ Phượng Niên dừng chân lắng nghe hồi lâu, có chút phiền muộn, mấy ngày nay đêm khuya yên tĩnh, thật sự là có chút hoài niệm cảnh tượng gối lên đùi Khoai Lang bình yên ngủ say. Cặp đùi đẹp kia rất co dãn, chậc chậc. Từ Phượng Niên vội vàng nuốt một ngụm nước miếng, mặc niệm đạo pháp khẩu quyết thanh tâm tĩnh niệm, không biết không niệm còn tốt, giờ cố ý muốn tâm tình trở nên vô tà thì khí cơ trong cơ thể ngược lại lại thành phiên giang đảo hải, vào kim cương rồi, phong kim phù của Đại Hoàng Đình có cũng được mà không cũng không sao, trong lúc nhất thời tất xấu dê xôm của thế tử điện hạ lại nổi lên.
Từ Phượng Niên đau đầu một trận, chỉ có hai con đường bày ra trước mắt có thể đi, hoặc là làm kéo nữ tử vào trong ruộng giống như súc sinh, hoặc là chính là làm tên ngốc tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi ngay cả súc sinh cũng không bằng.
Lúc đó thế tử điện hạ cùng thứ dưới đũng quần lập tức trở nên rất u buồn.