Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 475 - Tuyết Trung Hãn Đao Hành - Quyển 2: Chương 114: Cô Nương Xin Tự Trọng (1)

Tuyết Trung Hãn Đao Hành - Quyển 2: Chương 114: Cô nương xin tự trọng (1) Tuyết Trung Hãn Đao Hành - Quyển 2: Chương 114: Cô nương xin tự trọng (1)Tuyết Trung Hãn Đao Hành - Quyển 2: Chương 114: Cô nương xin tự trọng (1)

Từ khi Bắc Mãng Tân Võ Bình xuất hiện, nhận được lưỡng triều khen ngợi, lập tức có rất nhiều thứ ăn theo, thiên hạ thập đại văn hào tướng tương, thập đại kiếm sĩ nữ hiệp, vô số kể, mấy cái này cũng chưa tính kỳ quái quá đáng, còn có rất nhiều tửu lâu treo lên một trong thập đại món ăn nổi tiếng thiên hạ, rất nhiều tiệm vải treo lên một trong thập đại tơ lụa, khiến người ta dở khóc dở cười. Bắc Mãng có bình điểm về thập đại danh kỹ trong triều, phong nhã hàm súc hơn so với phía nam, tình sắc rõ rệt hơn nhiều lắm, vinh hạnh vào bảng hoa khôi của Phong Ba lâu thành Phi Hồ với một cái miệng nhỏ nhắn vang danh hậu thế, có người nói cái lưỡi điêu luyện có thể để cho cây anh đào nở hoa, tuyệt kỹ áp rương là mỹ nhân thổi ngọc tiêu. Ngoài ra còn có một số loại phê bình âm dương hồ, càng khiến cho văn sĩ vùng Trung Nguyên xấu hổ, còn như nội tâm suy nghĩ, có thèm nhỏ dãi các loại diệu dụng được miêu tả bằng câu chữ hay không, cũng không biết được. Lúc này mỹ nhân môi mỏng ngậm sáo Khương Địch*, Từ Phượng Niên khó tránh khỏi có chút miên man bất định, lúc trước tràn ngập giận dữ, còn có chút khúc mắc với thiếu nữ chăn nuôi này, lúc này hắn đã lấy lại bình tĩnh, trái lại cảm thấy đối phương thuận mắt, cô gái đẹp thực sự là vưu vật trời ban, vừa có sắc đẹp lại vừa có thân hình nóng bỏng, lại còn có đối mắt hút hồn, chẳng qua Từ Phượng Niên lại có ánh mắt xoi mói hà khắc, thấy thiếu nữ bần hàn như vậy, khuôn mặt thân hình có 95 văn, nhưng cũng không chịu nổi bị trừ, so với như quanh năm làm công việc tay chân, hai tay thô ráp, sẽ trừ đi một văn, nuôi dê cưỡi ngựa, hai bên mông chắc chắn không thể nào non mềm, trừ đi một hai văn, nếu không biết thưởng thức thi thư, kiến thức nông cạn hủ lậu, lại trừ đi hai ba văn, cứ thế mà suy ra chậm rãi trừ, cuối cùng có thể còn lại 85 văn, thế là quá tốt rồi.

*Khương địch (388): sáo dọc loại nhỏ của người Khương, có thể là sáo dọc đơn hay sáo dọc kép. Sáo dọc đợn có 6 lỗ, nếu ghép 2 chiếc sẽ trở thành sáo kép 12 lỗ

Ngày trước Từ Phượng Niên khinh thường đám nữ hiệp cũng không phải là không có căn cứ, nhìn như ống tay áo bay bay, tiên tử giáng thế, trừ phi đạt tới cảnh giới hoá hình, sinh xương sinh thịt, bằng không hai tay đầy vết chai, lỡ như làm rơi binh khí, ai dám cam đoan lúc luyện võ không có chút dấu vết? Hắn nhớ lão đầu mặc áo lông cừu từng nói Nam Hải năm đó xuất hiện một vị nữ hiệp tuổi trẻ thanh xuân xinh đẹp, đi lại độc hành, yêu thích bạch y đi chân trần dạo giang hồ, nhận được đông đảo người ngưỡng mộ, sau này bị Lý Thuần Cương ăn ngày nói thật nhất trong giới võ đạo nói chân của các nàng gớm quá, có người nói chọc cho cô nương tức đến khóc, sau khi so kiếm thua Lý Thuần Cương, ả đã thê không đặt chân đến vùng Trung Nguyên, có thể thấy được rằng. . nữ hiệp thành danh cũng không phải dễ làm, nhất là với "Thiên phú dị bẩm" bộ ngực đầy đặn, nếu vào lúc giao thủ quyền thuật với người ta, bộ ngực run run rẩy rẩy, những người đứng xem thì được mở rộng tâm mắt, đương nhiên cảm thấy đẹp, nhưng chính đối thủ của nữ hiệp thì khổ rồi.

Thiếu nữ chăn dê chỉ mới gặp thoáng qua tên năm tử ở thung lũng này, đầu tiên là kinh hỉ, sau lại sợ hãi, cuối cùng hổ thẹn chuyển sang vui sướng, năm ngón tay nắm chặt sáo Khương Địch tình mỹ, không dám lên tiếng. Ban đầu rất sợ hiệp sỹ trẻ tuổi có đại ân với toàn bộ bộ lạc không từ mà biệt, thấy hắn đứng ở cách đó không xa, khóe miệng mỉm cười, nàng mới an lòng. Chỉ là lòng bàn tay lặng lẽ thấm ra mồ hôi, dính đầy cây sáo Khương Địch yêu quý, nàng cắn môi, không dám lên tiếng quấy nhiễu ân nhân trầm tư. Nàng vốn không phải là người của bộ lạc, lúc còn quấn tã lót bị người ta để ở bên ngoài lêu trướng, chỉ chừa tín vật Khương Địch, có khắc 4 chữ Gia Luật Mộ Dung, thiếu nữ vừa trưởng thành, lại cực kỳ kinh diễm, song ở trên thảo nguyên, nữ tử xinh đẹp đều chạy không khỏi lòng bàn tay của Tất Thích*, có thể vỗ cân lượng tỉ lệ đi bán hoặc là thượng cống, ân chủ Tất Thích tại bộ lạc của nàng chỉ là tiểu quyền quý trên thảo nguyên, lòng tham vô đáy, không biết thế nào là đủ, biết được bộ lạc dưới trướng lại vô duyên vô cớ xuất hiện một đại mỹ nhân được ca tụng thành độc nhất vô nhị, y lập tức bận rộn chuẩn bị bắt nàng biếu tặng cho một tên lớn Tất Thích đổi lấy đất nuôi thả gia súc mới, bộ lạc nhỏ thế đơn lực bạc không chịu nổi nhục, cả tộc di chuyển, tiểu Tất Thích khống chế sinh tử của bộ lạc giận tím mặt, phái ky binh truy đuổi, nhóm dân chăn nuôi này đành phải vượt qua ranh giới doanh địa, tiểu Tất Thích rơi vào đường cùng, trả cho bộ lạc láng giếng hoàng kim bạc trắng, xem như là móc ra một khoản phí qua đường, cũng không dám nói ra chân tướng, chưa từng nghĩ vẫn bị một vị Tất Thích tuổi già quyền cao chức trọng được biết nội tình, Tất Thích tuổi già đã ngoài năm mươi tuổi song chí chưa già, thèm nhỏ dãi thiếu nữ, trực tiếp chém giết hơn mười ky binh bám đuôi, tự mình truy đuổi cục thịt béo này.

* Tất Thích: thủ lĩnh của bộ lạc Tây Tạng
Bình Luận (0)
Comment