Chương 116: (3)
Chương 116: (3)Chương 116: (3)
Văn tự ngôn ngữ Bắc Mãng, vốn rườm rà không đồng nhất, sau khi Nữ đế chấp chưởng vương triều, từng bước đổi mới, chẳng qua Nam Bắc hai triều vẫn phân biệt rõ ràng, mỗi lần Nữ đế đi dạo săn bắn, dựa theo Cổ lệ, bàn luận nghị sự cùng quan thần theo bên cạnh, chợt có ngôn ngữ đàm luận, quyền thần của Bắc vương đình đương nhiên cũng sẽ phải châm chọc khiêu khích đám quan viên Nam triều, nhân sĩ Bắc triều xuất thân Hoàng trướng, khó tránh khỏi cảm giác ưu việt về huyết thống thuần chánh. Sau khi Xuân thu chiến sự kết thúc, vùng Trung Nguyên đại định, Bắc Mãng lập tức bị nữ đế lấy cớ quốc chủ tuổi nhỏ để ả lâm triêu chấp chính, lại thuận thế soán vị, lại còn dàn xếp đám di dân chịu nhiều thương tổn từ thời Xuân Thu, khiến cho Bắc Mãng rung chuyển bất an, 6 lần đại chiến toàn diện với Ly Dương vương triều, Ly Dương trên danh nghĩa có hai lần thắng lợi, nhưng thu được toàn thắng thật sự thì chỉ có một lần, chính là đại thế nhất thống xuân thu, cộng thêm thừa dịp Bắc Mãng căn cơ bất ổn, ngự giá thân chinh, chủ động xuất kích, giành thắng lợi cả 3 tuyến, vẫn đánh tới mảnh đất nam triều Kinh Phủ hiện nay, chỉ tiếc không thể một lần là xong, tiếp tục Bắc Phạt, lưu cho Bắc Mãng thở dốc cơ hội, thế nhân chỉ nói là Bắc Lương Vương Từ Kiêu tham luyến quyền vị, không muốn huỷ diệt Bắc Mãng mà dẫn tới không còn binh lính để chỉ huy, đành một mình lui binh, trên thực tế chính là vào lúc đó song phương bắt tay chuẩn bị ký kết minh ước, chỉ có Từ Kiêu không tiếc lấy đầu người bảo đảm, một mình gặp vua, nói chuyện bừa bãi hoàng đế bệ hạ chỉ cân cho y một đạo mật chỉ, y có thể mang Bắc Lương quân một mình bắc tiến, dù cho liều hết hai trăm ngàn giáp sĩ, cũng phải làm cho Bắc Mãng không còn quốc hiệu.
Lúc đó lão thủ phụ đứng ở sườn quân vương, chỉ cười nhạt.
Ngày thứ hai Từ Kiêu bèn bị hạ chỉ dẫn binh lui về Bắc Lương, tỏ thành ý của Ly Dương vương triều.
Vậy cũng có thể tính là Từ Kiêu ở trong Xuân Thu chiến sự cùng với sau ngựa đạp giang hồ lại một lần nữa chịu tiếng xấu thay cho người khác, rất nhiều lão binh bách chiến đã không nói được một lời rời khỏi Bắc Lương quân vào lúc này.
Sau đó hai nước năm lần chiến sự, Ly Dương vương triều đã thua nhiều thắng ít, trong đó lần thứ tư bại thảm nhất, tổn hao hầu như hết sạch biên quân tinh nhuệ mà tiên đế để dành lại. Mặt trận phía đông ở bắc thành Thái An, đã được dọn sạch các khu vực hoang dã, càng không cho phép tự ý cử binh tiến công, cho tới giờ đại tướng quân Cố Kiếm Đường từ chức Binh bộ Thượng thư, đích thân tọa trấn lưỡng Liêu, cộng thêm có thủ phụ Trương Cự Lộc bị sĩ tử châm chọc đã cung cấp sự hỗ trợ nội bộ đồi dào. . nghe đồn là tiêu hao nửa nguồn tài lực của vương triều, xu hướng suy tàn mới có chút chuyển biến tốt đẹp.
Từ Phượng Niên dứt khoát hỏi: "Cha mẹ ngươi là ai?"
Nàng lắc đầu nói: "Ta là cô nhi, từ nhỏ đã được bộ tộc thu dưỡng."
Từ Phượng Niên đã quá quen thuộc với những thủ đoạn bẩn thỉu của hoàng gia, cười hỏi: "Ngươi chưa bao giờ từng nghĩ mình có thể là kim chi ngọc diệp của gia tộc Gia Luật hoặc là Mộ Dung sao?"
Thiếu nữ trợn to hai mắt, miệng nhỏ mở lớn, hiển nhiên là chưa từng nghĩ đến chuyện này. Từ Phượng Niên trong lúc vô tình nhìn thấy cái lưỡi non hồng giữa hàm răng trắng tinh của nàng, cảm giác khô nóng lại nổi lên, không có gì xấu hổ khi xuất hiện những ý nghĩ xấu xa lúc đứng trước mặt của mỹ nhân, hắn hơi khom người, liếc mắt dưới lưng, trong bụng thâm khen, thằng em được đây còn cương nữal
Cực khổ tu hành Đại Hoàng Đình, chắc là không có di chứng không thể đảo ngược. Bằng không Thế tử điện hạ sẽ phải câm miếng tào phở đánh chết mình. Không có nỗi lo về sau, Từ Phượng Niên đang có tâm trạng tốt, giải quyết một số nan đề khó đau đầu ra sau ót, nhớ trước đây từng dùng số tiền lớn mua vô số thi thơ, đưa đến bên nhị tỷ, cũng chỉ có một câu minh nhật sầu lai minh nhật sầu khiến tỷ ấy vừa ý, làm cho Thế tử điện hạ vui bảo nô bộc mang cho tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu kia 700 lạng bạc ròng, một chữ một trăm lượng. Sau này nghe nói dường như tên thư sinh này đề tên bảng vàng, ở bên kinh thành cũng có chút danh tiếng, là số cực ít có thể đếm trên đầu ngón tay người chân thật không chịu thông đồng làm bậy với đám sĩ tử cùng chửi rủa Thế tử điện hạ, chắc cũng vì vậy bị ghẻ lạnh ở danh sách dự khuyết đợi mấy năm, mới đến lượt được phân một chức quan huyện tép riu ở vùng khỉ ho cò gáy.
Từ Phượng Niên ngôi ở bên hồ, vẫy tay ra hiệu nàng ngồi xuống, ngửi mùi hương độc hữu của nữ tử, Thế tử điện hạ từ sau khi rời khỏi thành Phi Hồ ngay cả muỗi cái cũng không thấy, tự dưng cảm thấy nổi hứng, Từ Phượng Niên chuyên tâm nghiên cứu Du Ngư Thức trên đao phổ, nào quan tâm phân biệt nam nữ không? Hơn nữa phân biệt ra được, còn có thể làm gì? Từ Phượng Niên đối mặt ma đầu Tạ Linh cũng chưa từng sợ hãi chút nào, lại bị cái ý niệm này sợ đến giật mình run rẩy, sau đó phình bụng cười to, coi như là niềm vui kiếm được khi một mình giãy giụa đau khổ ở Bắc Mãng, sau khi cười xong, hắn vô cùng khó chịu khi nhìn thiếu nữ không hiểu ra sao ngồi nghiêm chỉnh, Từ Phượng Niên dù da mặt dày, cũng không đề cập vấn đề vô liêm sỉ này, cúi đầu xoa Khương Địch, hai ống trúc tím đậm đặt song song, tơ vàng ngân tuyến quấn quanh, lỗ sáo tròn đều, dù cho trải qua nhiều năm thổi xoa, vẫn tìm không thấy chút tổn hao, có thể thấy được là Khương Địch thượng phẩm phẩm chất trân quý, Từ Phượng Niên cũng coi như hiểu sơ sơ về thư pháp, đối với 4 cái Mãng văn Mộ Dung phía trước Gia Luật ở phía sau, hắn cẩn thận quan sát suy ngẫm, cảm thấy văn tự khắc trên Khương Địch, cảm thêm không tâm thường, không đưa lại cây sáo, mà là mỉm cười nói: "Tín vật này, nên bảo tồn cho kỹ, không chừng sau này một ngày kia ngươi có thể từ cô gái du mục trở thành người của tộc Tiên Bi. Nếu thật có ngày đó, nhớ đừng quên ta là được."
Thiếu nữ thấy hắn vuốt cây sáo dịu dàng cẩn thận, mặt cười ửng đỏ, cực kỳ kiêu diễm quyến rũ.
Chẳng qua khi nàng nhìn thấy tên công tử trẻ đến từ nam triều tuổi này cầm Khương Địch mà nàng yêu quý gõ phía sau lưng, còn tỏ vẻ khinh thường, ánh mắt cũng có chút u oán.
Từ Phượng Niên không biết là chưa phát giác ra, hay là cố ý trêu đùa, nhìn thấy mặt mũi của nàng, buồn cười, vươn một ngón tay nắn vuốt miệng ống Khương Địch, cười xấu xa.
Thiếu nữ có da mặt mỏng, buồn bã suýt khóc.
Từ Phượng Niên trả lại Khương Địch cho nàng, nằm trên cỏ, thời gian rãnh rỗi không vui không sầu như vậy, e rằng sau này sẽ không có nhiều.
Thiếu nữ khoanh chân ngồi ở bên người Từ Phượng Niên siết chặt Khương Địch, cúi đầu nói rằng: "Xin lỗi."
Lần này đúng là thật khóc.
Từ Phượng Niên biết nàng đang xin lỗi vì đoạn nhát gan lúc được cứu tại thung lũng, khóe miệng vểnh lên, giọng nói bình thản: "Nữ tử nhát gan cũng không phải là chuyện gì sai, nếu như ngươi cảm thấy không đúng, vậy thì có thể can đảm hơn một chút, ngồi lên trên người ta, ta coi như bị nhục nhã trinh tiết khó giữ, cũng quyết không phản kháng."
Từ Phượng Niên vốn trêu cợt thiếu nữ, ngoài miệng trêu đùa vài câu.
Chưa từng nghĩ cô nương này thật đúng là dùng hết gan dạ sáng suốt khí phách cả đời này, đặt mông ngồi ở hắn trên lưng.
Thế tử điện hạ bị trấn áp chỗ yếu hại hít vào một ngụm khí lạnh, ra vẻ đạo mạo nói: "Cô nương, mời tự trọng!"