Chương 117: Tước Ky Ưng (1)
Chương 117: Tước Ky Ưng (1)Chương 117: Tước Ky Ưng (1)
Một thiếu nữ ngây thơ trèo lên hông của nam tử rồi đặt mông lên đó, ngươi cũng không thể trông cậy nàng tài giỏi ở phương diện cưỡi ngựa, Từ Phượng Niên lại rất giỏi ở phương diện này, một khắc trước còn là thanh niên cứng nói lời chính nghĩa lãm nhiên, luôn mồm nói xin cô nương tự trọng, nhưng vừa thấy nàng chủ động, sắc mặt lập tức thay đổi, lẩm bẩm ta tới ta tới, vô cùng nghiêm túc tự cởi quần áo, tằng tịu với nhau ở vùng đồng hoang, màn trời chiếu đất, tùy ý khi dễ nữ tử Bắc Mãng, chính là lý tưởng lớn của rất nhiều con em sĩ tộc Bắc Lương gầy yếu, Từ Phượng Niên đã thấy rất nhiều loại người đọc sách phú quý trói gà không chặt này, tự cho là trên giường thơm tại thanh lâu cưỡi trên thân thể nõn nà của kỹ nữ xuất thân Bắc Mãng, là có thể sánh ngang với tướng quân dẫn binh giết địch. Từ Phượng Niên dùng ánh mắt trong suốt nhìn thiếu nữ du mục như khóc như cười, dừng động tác phần lớn đều là diễn, nàng chắc chắn có một đôi con ngươi đầy linh khí, cũng không phải loại con ngươi thông tuệ trong sáng nhìn thẳng vào lòng người, mà là loại trong sáng không dính chút bụi bậm không nhìn được bẩn thỉu, loại nữ tử loại ánh mắt này, đã định sẵn sẽ giống như mặt hồ trong vắt trên đồng cỏ bên cạnh họ, sớm muộn phải tiêu tan ở trong cát vàng, năm nay vừa thấy, khả năng năm sau khó có thể gặp lại.
Mặc dù nàng là kim chi ngọc diệp thất lạc tại thảo nguyên, song dù có trở về điện các cung đình, thì phỏng có ích gì? Từ Phượng Niên tuy không có ý định cởi hết quần áo rồi làm trò ướt át, nhưng đâu phải không thể sờ mó lợi dụng chút đỉnh chứ? Hắn cười lắc đầu, ra hiệu nàng thả lỏng tỉnh thần, hai tay nắm lấy vòng eo thon thả co dãn cực tốt của nàng, với một tư thế không hợp lễ, hai người đối diện, đây gọi là dâm tặc giết mỹ nhân bằng kiếm ở thắt lưng, có lẽ chính là chân dung thật sự lúc này của Từ Phượng Niên, thiếu nữ lại thiên chân vô tà, nữ tử vốn trưởng thành sớm, dù không rành thế sự đến mức nào đi nữa, rốt cuộc cũng không phải người ngu, cũng biết dưới cặp mông mềm mại của nàng trấn áp thứ hung tà gì, cưỡi ngựa chăn cừu tuyệt sẽ không cảm thấy khó xử như vậy, đây không phải là lời nói ham muốn mà kỹ nữ cố tình khơi dậy lòng người, may là Từ Phượng Niên kinh nghiệm rúc bụi hoa không để lá cây dính vào người, cũng hiểu được câu quân chủ vong quốc do không chịu tảo triều, cũng không oan uổng.
Từ Phượng Niên lặng lẽ trượt hai tay xuống, đưa tay sờ sờ nắn nắn, đây chính là bản lĩnh quen tay hay làm, trong ba năm du lịch, chính là dựa vào thủ pháp xảo diệu này làm cho tiểu tử Ôn Hoa kia bội phục sát đất, đáng tiếc ngộ tính của người này kém cách xa vạn dặm so với Thế tử điện hạ, không thể khoác lên mình bộ mặt chính trực của một nhân sĩ có đạo đức, tiếc là hắn lại chường ra bộ mặt dâm tặc thèm đòn, mỗi lần lớn gan đi ra phố xá sâm uất sàm sỡ gái, đều tránh không được phải để Từ Phượng Niên đứng ra giải cứu, Ôn Hoa cũng phối hợp khóe miệng lập tức chảy ra nước bọt, sau đó nói huynh đệ nhà mình bị ngốc, cô nương tính tình nhu nhược cũng sẽ nhẹ dạ bỏ qua, hung hãn hơn sẽ phải chịu quyền đấm cước đá, liên lụy Từ Phượng Niên vô tội cũng phải bị vạ lây, trong số những kẻ hung hãn có Hiên Viên Thanh Phong ác nhất, mang theo đầy tớ hung ác truy đuổi suốt mấy con phố, cũng khó trách Ôn Hoa càng thêm mang thù đàn bà. Thiếu nữ cũng không nói chuyện, chỉ trừng lớn đôi con ngươi kia, Từ Phượng Niên đời này không chịu được nhất ngoại trừ nữ tử khóc, chính là chỗ này ánh mắt trong sáng này, chỉ đành ngượng ngùng rút tay về, cười mắng: "Vây ngươi được cưỡi ngựa, không cho ta vuốt mông ngựa à?"
Thiếu nữ không rành về chơi chữ cố vắt óc suy nghĩ một chút, đến khi suy nghĩ ra ẩn y trong đó, mới lúng túng lộ ra vẻ ngượng ngùng muộn màng, Từ Phượng Niên thấy dáng vẻ ngây thơ đáng yêu đấy của nàng, lại càng không hạ thủ được, ngồi dậy, ôm nàng, nhẹ nhàng ngửi mùi thơm trên mái tóc đen của ngửi nàng, cảm thụ được tấm thân xử nữ mềm mại run rẩy, thở dài, chậm rãi buông ra. Phong tục ở Bắc Mang rất táo bạo và không kiềm chế, còn cho phép sờ mó, cũng có tập tục cưỡng hôn, thêm cả tỷ vong muội tục(chị chết em lấy anh rể), cả thê hậu mẫu báo quả tẩu*, đều là lý do tuyệt hảo để y quan sĩ tử vùng Trung Nguyên công kích man di Bắc Mãng. Từ Phượng Niên ôm lấy nàng đặt ở bên cạnh, gác Xuân Lôi ở trên đầu gối, nhìn về phía mặt hồ, suy nghĩ xuất thần. Mỹ nhân mười sáu sắc đẹp thật quyến rũ, lại có thể tiên anh hùng vào mồ, có lẽ đổi thành bất cứ nam tử không giỏi kìm chế nào khác, gặp phải một vị tuyệt sắc như thế, đã sớm thừa dịp nàng ỡm giở trò cá nước thân mật, sau khi đè nàng ra phang không trượt phát nào sẽ bỏ đi không chịu trách nhiệm, vậy thì vừa thoả mãn thằng em lại còn cực kỳ phong lưu. Chẳng qua Thế tử điện hạ lại bắt đầu ưu buồn quay đầu cười nói: "Nếu như ngươi là Bùi Nam Vĩ hoặc Ngư Ấu Vi thì tốt biết bao."
* thê hậu mẫu báo quả tẩu: tập trung của Hung Nô, vợ cưới mẹ kế và thông gian với chị dâu thủ tiết