Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 479 - Chương 118: (2)

Chương 118: (2) Chương 118: (2)Chương 118: (2)

Thế gian có nữ tử nào muốn bị nam nhân cùng với nàng đối lập nữ tử ngay trước mặt, thiếu nữ tuy tình tình ngây thơ, nhưng cũng nghe ra ẩn ý trong lời nói, không dám biểu lộ hờn dỗi, chỉ quay đầu đi.

Từ Phượng Niên đứng lên, trong lòng đã có tính toán, xem có thể giúp đỡ cho đám dân du mục chạy trốn vì bị truy sát ổn định lại hay không, sau này nếu có cơ hội bình yên quay về, cùng lắm thì mang theo nàng cùng nhau trở về Bắc Lương vương phủ, trước không nói là làm bình hoa hay là thêm miệng ăn, nuôi để nhìn cho sướng mắt cũng tốt. Về sau lại bình thập đại mỹ nhân, đập chút bạc chút hoạt động hành lang, nàng chắc chắn có thể lên bảng, đồn đi cũng đáng tự hào, làm cho đám sĩ tử thư sinh kia nhìn mà thèm khát đố kị, đấy là một việc rất vui. Lập tức ăn tươi nàng, kế tiếp lẽ nào mang theo nàng bắc hành? Nếu như ăn lại không mang theo, Từ Phượng Niên cũng không hy vọng nghe tin tức nàng trở thành vật sở hữu trong trướng của một vị Tất Thích. Bệnh lâu thành y, Thế tử điện hạ sàm sỡ Thư Tu vô số lần cũng học được một ít da lông thuật dịch dung, thành phẩm là thứ thô sơ kém chất lượng, song cũng coi như có thể che giấu mắt người, nhưng nàng có chịu không? Dân du mục trong bộ lạc có tiết lộ bí mật hay không? Nhất là một ít thanh niên khỏe mạnh xa xứ lòng mang oán hận, không chừng sẽ vì phú quý tiền đồ thậm chí là mấy túi tiền thưởng đi tố giác với Tân Tất Thích, lòng người rất khó lường, mặc dù là hắn cứu toàn bộ bộ tộc, Từ Phượng Niên không cảm thấy có thể không cần lo họ, muốn bọn họ mãi làm khôi lỗi chịu giật dây. Từ Phượng Niên suy nghĩ một lúc, chuẩn bị nán lại vài ngày ở bộ lạc du mục mệnh xấu này, hỏi: "Nàng tên gì?"

Nàng nhẹ giọng nói: 'Hô Diên Quan Âm."

Từ Phượng Niên biết rất nhiều bình dân Bắc Mãng Tôn Phật tin phật, rất nhiều người đều thích lấy Bồ Tát Di Lặc Văn Thù... làm tên, cũng không phải là chuyện hiếm thấy ngạc nhiên, nếu là ở Xuân Thu vùng Trung Nguyên, không chuộng đặt tên quá dài, ở Bắc Mãng đều dùng loại tiểu tự này cũng là hết sức phổ biến, thậm chí ngay cả trang phục của phụ nữ cũng chịu ảnh hưởng sâu sắc, tháng 11 lấy vật màu vàng tô mặt, để lộ kim sắc, gọi là Phật trang, đến mùa xuân ấm áp mới tẩy đi, trước đây sứ giả Ly Dương vương triều mới thấy nữ tử Bắc Mãng toàn mặt vàng, tưởng chướng khí bệnh trạng, sau khi quay về làm thơ châm biếm, truyền khắp trên dưới triều đình và dân gian, sau này hai nước giao thương rộng rãi, mới biết chân tướng, tạo thành 1 chuyện cười lớn.

Từ Phượng Niên kêu nàng mang hắn đến doanh địa bộ tộc, đối với phong thổ Bắc Mãng, trước đây đi bắc cũng đã có được bài học vững chắc, Hô Diên ở trên thảo nguyên là thế gia vọng tộc hiển quý nhất đẳng, sánh với Thác Bạt Thị, gần với Gia Luật Mộ Dung hai đại hoàng gia quốc họ. Trăm năm trước vị Mãng chủ am hiểu sâu văn hóa vùng Trung Nguyên vừa mở kim khẩu vừa mở ngự tứ, nói Tất Thích của bộ lạc này là con cháu của Hô Diên thị, chẳng qua dòng họ lừng lẫy, không có nghĩa là bất cứ họ Hô Diên nào đều là quý nhân, Bắc Mãng đẳng cấp sâm nghiêm, không hề kém Ly Dương vương triều, người phân tứ đẳng, trước kia chỉ có Bắc Mãng bản thổ cùng Xuân Thu di dân hai loại, đối lập kịch liệt, tranh chấp vô số lần, Kỳ Kiếm Nhạc Phủ Thái Bình Lệnh bèn đề nghị lại chia thêm hai loại, đều ở dưới di dân, thực ra đều là một số tội dân hoặc là bộ lạc gian ngoan không thay đổi bị vũ lực mạnh mẽ nhét vào địa phận Bắc Mãng, nhân số trái lại rất thưa thớt, nhưng dù vậy rõ ràng, di dân Xuân Thu còn cảm động đến rơi nước mắt, chưa trải qua tai nạn thì chưa biết sợ là thiên tính cố hữu, huống hồ không chỉ có vậy, vẫn là thành người trên người, Nữ đế thiên ân mênh mông cuồn cuộn, còn có cái gì không biết đủ? Đương nhiên người phân tứ đẳng, đẳng cấp của mỗi người đứng đầu đều nắm đủ quyền quý, bất cứ tài phú hay là địa vị, đều vượt xa người thường.

Từ Phượng Niên tự lẩm bẩm: "Thác Bạt Bồ Tát, Hô Diên Quan Âm, tên đều thật thú vị, có Gia Luật Di Lặc, Mộ Dung Phổ Hiền hay không?"

Nàng dịu dàng nói: "Có."

Từ Phượng Niên liếc mắt, tức giận buồn cười trong nháy mắt hiện lên trên trán nàng,'Không hiểu gì về nghe ngôn ngữ nhìn sắc mặt, với cái đầu gỗ não dưa của nàng, dù thật đi Đế thành Hoàng trướng, cũng không làm được công chúa quận chúa tâm tư thâm sâu khó lường."

Nàng đề cao giọng, cố gắng như vậy đã coi như là nỗ lực nhiều lắm rồi,"Ta vốn cũng không phải là công chúa gì đó."

Từ Phượng Niên nhéo nhéo cằm của nàng, trêu nói: "Nàng nói không phải thì không phải? Ta cứ nói ta là hoàng đế Bắc Mãng, ta chính là hoàng đế Bắc Mãng thì sao?"

Nàng đỏ mặt nghiêm túc phản bác: "Hoàng đế bệ hạ là nữ tử."
Bình Luận (0)
Comment