Chương 119: (3)
Chương 119: (3)Chương 119: (3)
Từ Phượng Niên cảm khái nước đổ đầu vịt, không tiếp tục giảng đạo lý với nàng nữa. Cùng nàng cùng đến bộ tộc du mục, nghiễm nhiên được tôn sùng như thần minh, Từ Phượng Niên như tiên nhân giáng xuống thung lũng để cứu hai mươi mấy người, sau đó còn chặn đàn gia súc, lại thêm một lão hòa thượng như Phật Đà trợ giúp, bất luận già trẻ, đều thành kính quỳ trên mặt đất, tộc trưởng già nua còn không ngừng rơi lệ, cứ như nỗi oan khuất lớn do di chuyển ngàn dặm đều được quét sạch.
Bắc Mãng dân phong chất phác, lời này không giả, không giống đám danh sĩ của Ly Dương vương triều, thịnh thế tin Hoàng lão*, loạn thế trốn vào chùa miếu không người, làm sao tự bảo vệ mình làm thoải mái thì làm thế ấy. Trong tộc chỉ có Hô Diên Quan Âm hiểu sơ ngôn ngữ Nam triều, nên do nàng truyền lời, biết được Bồ Tát trẻ tuổi này muốn dừng lại ở bộ lạc mấy ngày, ai nấy đều vô cùng vui sướng, những hài đồng nhỏ tuổi cùng thiếu niên thiếu nữ thì nhảy cãng hoan hô, ngoại trừ Hô Diên Quan Âm, còn có mấy thiếu nữ trước đó được Từ Phượng Niên cứu lên đỉnh núi, sóng mắt lưu chuyển, ước ao Bồ Tát tuấn tú phong độ không giống mục nhân bình thường có thể vào ở lều trướng nhà mình, hộ tịch thảo nguyên, lấy một trướng làm tiêu chuẩn cơ bản, Bắc Mãng từ khi bắt đầu kiến triều xưng đế, đế vương hành cung cũng chỉ là lều trướng sơ sài, cho dù là quốc chủ đời trước, mỗi lần săn bắn, cũng nhất định ở cùng tâm phúc cận thần trong lều trướng, vì vậy Ly Dương vương triều vẫn tung tin đồn xấu Bắc Mãng nữ đế lúc còn làm hoàng hậu, từng nhân lúc quốc chủ ngủ say tư thông với mấy vị đương đại quyền thân, thật sự khiến cho Xuân Thu bách tính đã quen về khái niệm hoàng cung sâu như biển của vùng Trung Nguyên cảm thấy kinh ngạc.
* Hoàng Lão Đạo là tiên thân của Thái Bình Đạo, một giáo phái của Đạo giáo. Hoàng là Hoàng Đế, Lão là Lão Tử
Tộc trưởng tên Hô Diên An Bảo, đích thân đón Từ Phượng Niên vào trướng phòng hai màu đen trắng rộng mở, lão nhân trừ một đôi con trai con dâu tính tình thật thà, còn có thêm tôn nữ tôn nữ mỗi bên một đứa, tôn nữ là đứa từng được Từ Phượng Niên mang theo lên núi, vui vẻ đến tột đỉnh, tôn tử thì chính là hài tử luôn được Hô Diên Quan Âm nắm tay ở đáy thung lũng, nhìn không chớp mắt nhìn chằm chằm Từ Phượng Niên, cứ như nhìn thấy thần tiên, kính nể sùng bái rối cả nên, lúc Từ Phượng Niên tiến vào trướng phòng, hài tử cùng tỷ tỷ cùng nhau đứng ở ngoài phòng, xuyên qua khe hở nhìn phong thái của thần tiên trẻ tuổi kia, chỉ cảm thấy giở tay giở chân cũng cực kỳ đẹp, chắc Từ Phượng Niên có đánh rắm (địt), hai tỷ đệ đều sẽ cảm thấy đấy chính là tri thức lớn.
Bắc Mãng thượng võ, giỏi cưỡi ngựa bắn cung, nhất là tôn sùng quân nhân thực lực trác tuyệt nắm tay đủ cứng. Như bộ lạc Đảng Hạng* với Thác Bạt Thị là thành viên chủ chốt, Thác Bạt Bồ Tát giãm lên từng đống bạch cốt của đồng tộc để trở thành người hầu thân cận của nữ đế, báo thù ở Bắc Mãng nghìn năm không thay đổi, Đảng Hạng đặc biệt coi trọng báo thù, nếu như huyết cừu không báo, quyết không sống hèn, không gân nữ sắc, không được ăn thịt, sau khi chém giết cừu nhân mới có thể khôi phục trạng thái bình thường, sau khi song phương thù hận hoà giải, cân dùng máu người cùng với máu của 3 súc sinh đổ đầy chén rượu đầu lâu, song phương phát thệ nếu báo thù thì lục súc* rắn chết vào trướng. Lúc Thác Bạt Bồ Tát từng bước trở thành quân thần, chiến công hiển hách, 16 Tộc Đảng Hạng cũng vui lòng phục tùng, họ đơn độc hướng vị đệ nhất nhân Bắc Mãng này đưa ra hoà giải, Thác Bạt Bồ Tát không chịu, tộc trưởng của 16 Tộc cùng tự sát chịu chết, sau này nữ đế đứng ra, Thác Bạt Bồ Tát cũng chỉ là bằng lòng miệng, bộ lạc Đảng Hạng chẳng những không coi là vô cùng nhục nhã, ngược lại coi đây là quang vinh, trai trẻ to con khỏe mạnh đều gia nhập vào hàng ngũ thân quân của Thác Bạt Bồ Tát, có thể thấy được phong thái thượng võ của Bắc Mãng mạnh cỡ nào.
* Đảng Hạng (giản thể: 3#7ï[chú 1]; phồn thể: 3#78; bính âm: Dăngxiàng, tiếng Anh: Tangut) là tộc người được đồng nhất với nước Tây Hạ, họ cũng được gọi là Đảng Hạng Khương (378%). Người Đảng Hạng thường được xem là một tộc người nói tiếng Khương và đã thiên di đến khu vực Tây Bắc Trung Quốc vào một khoảng thời gian nào đó trước thế kỷ 10 CN
* lục súc: ngựa, bò, cừu, gà, chó, lợn
Ngồi ở trong trướng phòng, sau khi được Hô Diên Quan Âm giảng thuật, mới biết được chỗ mà bộ tộc của nàng di chuyển đến cũng không phải là nơi linh tinh, phụ thân của Hô Diên An Bảo chết trên đường đi, hết lòng tin tưởng thần quỷ, là một tên bốc sư nổi tiếng gần xa, giỏi đốt lưỡi cừu bằng ngải cứu nhìn đường nứt của xương bả vai để suy đoán cát hung, năm đó chính là vị lão nhân này ra sức dẹp nghị luận của mọi người thu dưỡng đứa bé gái trong tã, cuối đông này cũng là lão bộc sư thông qua bói lưỡi dê yêu cầu cả tộc di chuyển về hướng đông nam. Từ Phượng Niên đối với cái loại sấm vĩ* vu thuật này nửa ngờ nửa tin, nghe vào trong tai, cũng không quá để ở trong lòng, biết được Hô Diên Quan Âm sẽ ngụ ở lều trướng ngay cạnh bên, liếc nàng nhìn mắt, chỉ là liếc mắt mờ ám theo thói quen mà thôi, lại khiến cho thiếu nữ đỏ mặt kiều diễm như đào hoa, lão tộc trưởng nhìn thấy trong mắt, cũng không nói ra, chỉ mỉm cười vui mừng. Tiểu nha đầu số khổ không chỗ nương tựa, suy cho cùng vẫn phải gả cho nam tử mạnh mẽ có thể đỉnh thiên lập địa mới tính là thật sự an cư, lão nhân đối với tên này tự xưng Từ công tử đến từ châu Cô Tắc, tràn đầy tín phục. Trong đáy cốc chật hẹp, lấy sức một người ngăn cản vạn ngưu, là thần tích mà lão ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, lão nhân nhớ ngày xưa có tích cửu kiếm phá mười ngàn ky lưu truyền trăm năm trên thảo nguyên, tuy nói đó là hành động vĩ đại của Ngô gia kiếm sĩ vùng Trung Nguyên, song lão cảm thấy Bồ Tát trẻ tuổi ngồi cùng trướng trước mắt cũng vĩ đại chẳng kém 9 tên kiếm tiên.
* sấm vĩ (sấm là lời đoán lành dữ của các pháp sư thời Tần, Hán; vĩ là một loại sách thân học thời Hán ở Trung Quốc)
Từ Phượng Niên uống xong chén rượu ăn miếng thịt bự, cúi đầu đi ra khỏi trướng phòng, Hô Diên Quan Âm theo sau lưng.
Từ Phượng Niên chậm rãi đi lên một bao đất nhỏ, ngoại trừ thiếu nữ, xa xa còn tiểu tôn tử của lão tộc trưởng lén lút đi theo, dường như nhũ danh gọi là A Bảo Cơ.
Từ Phượng Niên nhìn về phía mặt trời chiều, bỗng dưng hí mắt.
Một con Hoàng Ưng đang nhàn nhã lượn vòng không ngừng gào thét, xẹt qua trời cao, lảo đảo rớt xuống.
Hướng đông bắc trăm dặm, Hoàng Ưng rơi xuống đất.
Có một con tiểu Tước trảo như móc sắt, ghim vào lưng chim ưng.
Chỉ nghe Ưng bắt Tước, thế gian vẫn còn có Tước ky Ưng?
Chim Tước Thần tuấn phi phàm bay đến bên bên vai trái treo kiếm lại treo đao của thanh niên, hót lên thánh thót.
Bên cạnh nam tử trẻ tuổi khoác áo lông cáo đội mũ lang thân có hai tên tuỳ tòng, một trung niên hán tử với vóc dáng to khoẻ như hùng sư, tiếng như chuông đồng: "Tiểu công tử, suốt cả đoạn đường tới đây, người đã giết không dưới 600 người cùng 4,000 con trâu rừng, có tận hứng chưa ạ?” Một lão già khác người mặc cẩm bào buồn rười rượi nói rằng: "Mười đại ma đầu, ngoại trừ ta ngươi 2 người đều làm Nô cho tiểu chủ tử, còn lại 8 vị, một tên cũng không thấy, há có thể tận hứng?”
Thanh niên nhân cười lạnh, lộ ra mùi máu tanh nồng nặc, đưa tay đùa tiểu Tước trên vai, nói: "Ma đầu gì gì đó, giết chúng thực ra cũng không thú, tàn sát Thánh nhân phật môn mới đã."
Lão giả tự xưng nhân vật ma đạo Bắc Mãng gật đầu nói: " Lưỡng Thiền Tự Long Thụ hòa thượng này, nghe nói là sư phụ của bạch y tăng nhân Lý Đang Tâm, ta nên kiến thức một chút."
Nghe được cái tên Lý Đang Tâm này, đôi mắt của tên thanh niên đỏ rực, gã đưa tay cầm tiểu Tước mềm nhẹ, chợt phát lực, máu tươi đầy tay, nghiến răng nói: "ÐĐều đáng chết!"