Chương 120: Tiểu Thác Bạt (1)
Chương 120: Tiểu Thác Bạt (1)Chương 120: Tiểu Thác Bạt (1)
Công tử trẻ tuổi mặc áo lông cáo đội mũ lang thuận tay vứt bỏ con Ưng bắt Tước kia, ngón tay cái vê vên, máu tươi sên sệt, đặt ở trên chóp mũi ngửi ngửi, hiển nhiên là tính tình độc ác tận xương tuỷ, ngón tay xoa xoa ở trên lông cáo.
Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: "Con lừa già ngốc Long Thụ tuy là Thánh Nhân, tuy nhiên người trong tam giáo, cảnh giới hơi ảo, không chuẩn. Nhất phẩm tứ cảnh, bản triều võ bảng vơ vét hơn ba mươi người, trên đời này chắc cũng chỉ những người này có thể lọt vào mắt của tiểu công tử. Tuy nói Kim Cương Cảnh có phân cao thấp thật giả, lấy phật môn bất bại kim thân làm tôn, tuy nhiên suy cho cùng vẫn là bản lĩnh chịu đòn, bàn về giết người, e rằng đừng nói loại người trong ma đạo như ta cùng với lão ca, chỉ là so với Nho - Đạo lưỡng giáo, cũng không thể mạnh bằng. Con lừa ngốc tại Lưỡng Thiền Tự này thích hợp làm cọc cho tiểu công tử luyện đao nhất, cứ chém cho tận hứng chém tám trăm một nghìn đao, cũng vừa hay nghiệm chứng Phật Đà có kim cương bất hoại hay không."
Lão giả mặc cẩm bào giễu cợt nói: "Đoan Bột Nhĩ Hồi Hồi, ngươi khờ thật hay là giả ngu, Thánh Nhân chính là Thánh Nhân, há lại dễ dàng bị phá vỡ kim thân như vậy, cẩn thận thịt dê chưa ăn, toàn thân đã đầy mùi máu tanh. Ngươi ta đều tự biết rõ cân lượng của nhau, huống hồ tiểu công tử thiên phú tốt đến đâu đi nữa, dẫu sao vẫn chưa hai mươi, đoạn đường này chém giết lũ súc vật đó, vẫn là không thể vào Kim Cương, chỉ là ba người chúng ta đi chặn giết Long Thụ tăng nhân, có thể ra tay đúng lúc sao?"
Người đàn ông cười lạnh nói: "Chuyện này có đáng gì, con lừa già ngốc tiến vào triều ta là cơ mật, chắc có thể để cho tiểu công tử tùy tiện tìm mấy vị đại Tất Thích, triệu tập lên một hai ngàn ky binh, dùng xa luân chiến nghiền ép dây dưa đến chết con lừa già ngốc đó, đến lúc đó tiểu chủ tử chém bay đầu người, chính là kiêu hùng duy nhất đương kim thiên hạ giết chết Lục Địa Thần Tiên, ai dám không thần phục?"
Lão giả khinh thường nói: "Thánh Nhân nếu như chuyên tâm muốn chạy, tránh không chiến, cho dù cầm một hai ngàn ky binh, đuổi kịp hả?"
Trung niên đan hai bàn tay mười ngón giao nhau, các đốt ngón tay kêu lên răng rắc, âm hiểm cười nói: "Con lừa già ngốc ăn chay niệm phật, lòng dạ từ bi, đến lúc đó chúng ta lấy tính mệnh của mấy trăm dân du mục áp chế, nếu như dám trốn, trốn một bước giết một người, xem hắn có thể trốn mấy bước? Mấy trăm người bởi vì hắn sợ chiến mà chết, truyền đi, con lừa già ngốc Long Thụ chính là một thánh tăng rắm thối, có mặt mũi nào lại đi giảng phật hiệu với quốc sư Kỳ Lân chân nhân của ta."
Lão giả mặc cẩm bào họ Thác Bạt khí chất âm nhu như một con rắn nước, nhìn thôi cũng khiến người ta toàn thân khó chịu, người đàn ông trung niên thể trạng to con nhìn qua rõ ràng còn có chính khí hơn chút, chẳng qua ngôn ngữ của hai người thì trái ngược người sau càng thêm nịnh nọt, phù hợp thân phận đầy tớ hung ác.
Công tử giơ tay lên ngăn cản lão tuỳ tùng mặc cẩm bào sắp bật thốt lên lời nói lạnh lùng trào phúng, tháo xuống một thiết bài đen kịt bên hông, phân phó: "Hồi Hồi, ngươi đi đến doanh trướng của mấy đại Tất Thích gân đây truyền mệnh lệnh của ta, trong vòng 3 ngày tập hợp một ngàn hai trăm tên ky binh giỏi bắn tên, đến lúc đó ở hội hợp Hoàng Ưng cốc, cùng nhau chặn lại Long Thụ tăng nhân. Ai dám không theo, cho phép ngươi tiên trảm hậu tấu, bản công tử cũng không tin trên thảo nguyên còn có kẻ không sợ ta hùng ưng của Thác Bạt Thị."
Đoan Bột Nhĩ Hồi Hồi lĩnh mệnh đi.
Có thể khiến cho hai vị trong mười đại ma đầu cam tâm tình nguyện làm gia nô, Bắc Mãng vương triều trừ hoàng thất cùng gia tộc của gã thanh niên, không còn bên nào khác.
Mãng đao đúng chuẩn cùng một thanh danh kiếm đồng thời giắt giao nhau bên sườn, gã thanh niên khoác áo lông cáo đội mũ lang rơi vào trầm tư, lần này gã rời nhà, ngoại trừ tức giận với phụ thân không muốn làm cho gã đơn độc lĩnh binh đi đến châu Cô Tắc ở biên cảnh, cũng có ý đồ rèn luyện võ đạo, phụ thân rõ ràng là vũ phu vô địch dựa vào quân công huy hoàng lên đỉnh vương đình, lại coi trọng đại ca quanh năm xem kinh thư của vùng Trung Nguyên như vậy, nặng bên này nhẹ bên kia, quả thực căm tức, tuy nhiên mặc dù hắn không vừa mắt hành động của đại ca, song tình huynh đệ vẫn chưa từng mờ nhạt, nhất là mấy năm nay mình gặp vô số rắc rối, đều là đại ca giúp mọi người làm tốt mọi chuyện đứng ra dẹp yên, không tiếc trở mặt thành thù với rất nhiều con cháu của Gia Luật Mộ Dung, đối với chuyện đó gã vẫn hết sức cảm kích. Nhất là đầu năm dụ dỗ tẩu tử chủ động thông gian với mình, ngay cả phụ thân cũng giận tím mặt, không nghe giải thích muốn phế bỏ võ công của mình, vẫn là đại ca xoa dịu cơn lửa giận của phụ thân, sau đó huynh đệ tâm sự, kéo theo vị nữ tử trên danh nghĩa là tẩu tử của gã kia, cười ha hả nói thân thể mình nhiều bệnh, sớm muộn sẽ chết sớm, huynh chết đệ cưới tẩu, thiên kinh địa nghĩa. Thấy huynh trưởng hiền hậu, còn nữ tử kia xấu hổ, dù gã di truyền sự hung ác nham hiểm lãnh huyết từ phụ thân, cũng vô cùng cảm động, nhớ lúc còn tấm bé phụ thân chưa có chiến công chương hiển, huynh đệ hai người sống nương tựa lẫn nhau, đích thật là trưởng huynh như cha, cũng không từng để cho hắn bị tộc nhân khi dễ chút nào.
Vị thiên chỉ kiêu tử trưởng thành trên thảo nguyên đại mạc này lẩm bẩm nói: "Chỉ cần ngươi sống không quá bốn mươi tuổi, không cạnh tranh với ta, ta nhất định luôn coi ngươi là huynh trưởng."
Ma đầu mặc cẩm bào xuất thân Ưng sư trước lời lẽ độc ác của tiểu chủ tử làm như mắt điếc tai ngơ.
Thanh niên nhân sờ sờ chuôi đao, hỏi: "Tất Thích gần nhất là ai?"
Lão nhân cười tủm tỉm trả lời: 'Là Câm Sát Nhi của bộ tộc Hồi Hột, chắc có khoảng 2,3 vạn người, tộc nhân am hiểu săn Báo cùng săn sư tử, Cầm Sát Nhi vốn là tiểu quan đánh bắt Ưng, tặng cho mấy vị tộc trưởng Hồi Hột mấy con chim ưng khoẻ để thượng cống, mới lên làm Tất Thích. Nghe nói cô gái trong bộ lạc vô cùng tươi ngon mọng nước.
Công tử ca lạnh lùng nói: "Cứ đi đến bên Cầm Sát Nhi nghỉ chân, còn như nữ nhân, tùy ngươi chọn."