Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 486 - Chương 126: Chê Cười

Chương 126: Chê cười Chương 126: Chê cườiChương 126: Chê cười

Thanh niên mặc áo lông cáo nắm chặt dây cương khoanh chân ngồi ở trên ngựa, quả quyết trong nháy mắt sẽ đánh nát cái đầu của Từ Phượng Niên, song chủ tớ hai người vô cùng khinh thường mấy kẻ du lịch thảo nguyên như Từ Phượng Niên này, cũng vì vậy mà gã không ngờ tên phú quý tử đệ này lại ẩn chứa nội lực hùng hồn, tuy nhìn như gã bị trúng chiêu rơi xuống ngựa, thậm chí bị ném ra năm sáu trượng, nhưng trên thực tế lòng bàn tay và trán của gã đã bị bật ra ngay khi chạm vào, mà lão giả mặc cẩm bào thì nhanh chóng rời khỏi lưng ngựa, vây Nguy cứu Triệu, song chưởng đẩy ra, gió cuốn cắt da, đánh về phía đầu của Từ Phượng Niên, Từ Phượng Niên chẳng ngu làm cái việc một mạng đổi một mạng, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn thời cơ tốt để bắt giặc bắt vua tuột khỏi lòng bàn tay, thanh niên mặc áo lông cáo sau khi thoát ra, nhanh chóng né ra một bên, kéo dài khoảng cách với đám tuỳ tùng mặc cẩm bào.

Công tử trẻ tuổi ngồi dưới đất với cái mũ lang trên bị đỉnh đầu bị nghiêng lệch nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng tinh, nhẹ nhàng duỗi tay sờ xoạng cái trán nóng hổi, không vội đứng dậy, tặc lưỡi khó hiểu, khí cơ toàn thân bơi như long xà, giấu diếm huyền cơ. Từ Phượng Niên tung một kích không thể đánh gục, cũng không oan, gia tộc Thác Bạt lấy tôi luyện luyện thể phách mà xưng hùng Bắc Mãng, nền tảng võ đạo tôi luyện vô cùng vững chắc, nam tử trẻ tuổi này thuở nhỏ đã bị phụ thân mang đi băng nguyên của vùng đất cực bắc, đào động lặn xuống nước bế khí, quanh năm ngủ trên băng, tương tự đạo pháp thượng thừa dưỡng thai từ trong ra ngoài phản phác quy chân của đạo giáo, phương pháp trái ngược, từ ngoài vào trong, có thể nói trong Kim Cương, Chỉ Huyền, Thiên Tượng của tứ cảnh nhất phẩm, Thác Bạt Bồ Tát mỗi một lần đạt đến cảnh giới mới đều có thể nói hoàn toàn xứng đáng với câu đệ nhất nhân của Bắc Mãng, hổ phụ vô khuyển tử, tên thế gia tử ở Bắc Mãng tự xưng đệ nhị không người dám xưng đệ nhất này cũng nổi tiếng giống vậy, bằng không cũng sẽ không có danh hiệu Tiểu Thác Bạt.

May mắn thay gã có thể kiềm chế sự thiếu kiên nhẫn của mình nên không rút kiếm ra, sau khi đứng dậy thì vỗ vỗ vào phía sau lưng, lần đầu tiên giơ tay lên ý bảo ma đầu cẩm bào không làm rộn, cười đùa nói: "Không tệ không tệ, chỉ với thủ pháp này của ngươi, cách nhất phẩm cũng không xa. Nếu như còn lưu lại dư lực, thì bất luận là tâm cơ hay kỹ năng, cũng khiến cho ta mở rộng tâm mắt. Nam triều từ lúc nào xuất hiện một anh tài anh tuấn như vậy, ngươi là con cháu đích truyền của Giáp tự môn phiệt nhà ai, nói nghe chút coi? Ta cũng không muốn lột da đầu của ngươi, nói chơi đó, coi như đùa đi, bỏ qua cho.”

Sau khi Bắc Mãng nữ đế lâm triều, bà đã nghe theo lời đề nghị của các đại thân quyền lực ở hai kinh đô phía bắc và phía nam, dựa theo chế độ môn phiệt vùng Trung Nguyên, đưa ra một cách phân chia dòng dõi xem như là thô sơ giản lược, trừ hoàng thất lưỡng tộc là nhất phẩm thế gia vọng tộc, kế tiếp chính là mười gia tộc hàng đầu được xưng là dòng tộc "Cao Du" "Chước Nhiên", phương bắc 7 phương nam 3, nam triều ba họ đều là hào môn cổ lão trong tập đoàn Long quan quý tộc, người của ba họ này đều là giai tầng lãnh đạo lũng đoạn triều chính triều đình nam triều. Tiểu Thác Bạt đội mũ lang mặc áo lông cáo đương nhiên coi tên nhân vật Nam triều thâm tàng bất lộ này thành con cháu đích hệ được ba họ hào phiệt dốc sức bồi dưỡng. Nhất phẩm của hai triều gồm có 32 người, Bắc Mãng có 18 vị nổi danh trên bảng, đủ để cho vương triều Ly Dương tự xưng là địa linh nhân kiệt cảm thấy hổ thẹn, cũng may 3 vị trí đầu bị Vương Tiên Chi cùng Đặng Thái A chiếm đi hai suất, cứu lại được rất nhiều mặt mũi. Trừ phụ thân hắn ra, Hồng Kính Nham, Lạc Dương cùng Mộ Dung Bảo Đỉnh bốn tôn thân Ma, cùng với quốc sư vị Thánh nhân Kỳ Lân chân nhân, ngũ đại tông phái trong Đê Binh Sơn Kỳ Kiếm Nhạc Phủ chia nhau hết sáu cái danh ngạch, trong mười đại ma đầu trừ Lạc Dương, Tạ Linh đều đã mất mạng, tám vị ma đạo cự phách hung danh lan xa có năm vị lên bảng, còn có Gia Luật Đông Sàng cùng Mộ Dung Long Thủy hai nhân tài mới xuất hiện, tổng cộng là mười tám người.

Sáu vị đệ tử tiên nhân của Kỳ Lân chân nhân tại Đạo Đức tông đều quanh quẩn tại bình cảnh nhất phẩm, thường thường chân nhân của Đạo môn vừa vào nhất phẩm sẽ lên ngay chỉ huyền, cũng thường thường chỉ kém một đường thôi nhưng chính là suốt đời không bước được vào cảnh giới nhất phẩm. Tiểu Thác Bạt không khỏi không kinh ngạc với nam tử bội đao trước mắt, chỉ lớn hơn hắn vài tuổi, trẻ như vậy mà đã có thể vượt qua ngưỡng cửa nhị phẩm, nhị phẩm là cảnh giới của tiểu tông sư, không phải cải trắng, có thể trồng rồi thu hoạch một bó lớn. Phụ thân hắn đã từng nói qua, hiện nay vương triều Ly Dương đang tích lũy quá nhiều nhân vật thiên tài là cao thủ nhị phẩm có hi vọng trèo được lên đỉnh, bây giờ đại thể của Bắc Mãng chiếm được ưu thế bố cục, nhưng chưa chắc có thể kéo dài. Từ Phượng Niên cười một tiếng: "Tiểu môn tiểu hộ, không đáng giá nhắc tới."

Thanh niên áo lông cáo hơi tiếc nuối ồ một tiếng, thân hình bạo khởi, lấy đạo người trả lại cho người, đột nhiên rút đao chém phủ đầu, mãng đao của gã không khác gì của ky binh bình thường, chỉ là từ trong tay gã chém ra sẽ có thanh thế kinh người. Lão nhân cẩm bào hai tay đút tay áo, nhìn như híp mắt quan chiến, nhưng cước bộ lại dựa theo việc Tiểu Thác Bạt xuất đao mà nhẹ nhàng di động. Từ Phượng Niên lui về phía sau vài bước, lòng bàn tay trái vỗ vào phần chuôi thanh Xuân Lôi, đoản đao được đẩy về phía sau, tạo ra một vòng cung, sau khi khó khăn tránh được một đao kia, trong nháy mắt tiếp theo hắn lại vỗ một cái, Xuân Lôi đóng vỏ liền rời người rồi xoay tròn, rời xa chiến trường, gần như là trong chớp mắt, thân thể Từ Phượng Niên cũng ngửa ra sau, trông như sắp ngã mà lại không ngã, tránh được biến chiêu quét ngang của đao thứ hai, mà Tiểu Thác Bạt thoáng cái cũng đã vòng đến phía sau Xuân Lôi, đi ngang vài bước, đao thứ ba xiên lên, thân thể Từ Phượng Niên khôi phục lại tư thế đứng thẳng. Một ngón tay cong lên búng nhẹ, Xuân Lôi tiếp tục nhẹ nhàng uốn lượn, vỏ đao leng keng va chạm với mãng đao, công tử áo lông cáo có thân thế lừng lẫy nhe răng cười, một tay cầm đao biến thành hai tay, trong nháy mắt kình lực tăng vọt, thuở nhỏ gã đã thấy cao thủ so chiêu rất nhiều lần, tất nhiên là sẽ có nhãn lực cùng thủ đoạn mạnh như thác đổ, nhất định sẽ chặt đứt loại nghi thức dùng khí cơ ngự đao cổ quái này trong một chiêu, khiến cho người này không thể tiếp tục giả thần giả quỷ được nữa.

Khi gã có lòng tin sắp chém đứt được khí cơ dẫn dắt, thì Từ Phượng Niên lại dấn thân về trước, không quản Xuân Lôi Mãng Đao nữa mà xích người đến gần, rồi lại dùng một chưởng đẩy về phía trán của gã. Thanh niên lông cáo quả thật là so chiêu không theo lẽ thường, hai tay không thay đổi quỹ tích mãng đao, lại càng không giảm lực đạo, chẳng những không có tránh né, ngược lại còn chủ động đâm đầu về phía trước, Từ Phượng Niên mặt không chút thay đổi hạ tay xuống một chút, không dùng lòng bàn tay đập vào trán đối phương nữa, mà dùng tay vuốt qua mặt của gã, cổ tay hơi nhếch, liền nâng cằm của gã lên, khí cơ của cánh tay này phồng lên, sau khi nghiêng lên một chút thì chính là đột nhiên phát lực đẩy ra, đẩy thanh niên hung ác hai tay vẫn gắt gao cầm đao ngã ra ngoài. Sau đó Từ Phượng Niên nhấc cao chân, đá ra một cước thẳng vào lồng ngực đối phương, rồi bước ra ngoài một bước!?

Ngực thanh niên lông cáo co người lại, hơn phân nửa lực đạo đã bị tan mất, sau khi rơi xuống đất còn trượt ra thật xa, mãng đao được nắm bằng hai tay cũng cắt ra một vết rách lớn trên mặt đất.

Khóe miệng rỉ máu, nâng ống tay áo lên nhẹ nhàng lau đi, Tiểu Thác Bạt nhếch miệng cười âm lãnh, mới vừa rồi vốn định dù phải cứng rắn chịu một cước toàn lực kia thì cũng phải bổ ra một đao khiến đối thủ bị thương nặng, nhưng việc quanh năm bị phụ thân cho ăn đòn đã giúp gã nhạy bén nhận ra nếu quả thật như thế, thì chỉ sợ sẽ lưỡng bại câu thương, đáng chết chính là cho dù khiến đối phương gãy một chân, thì chính mình sẽ phải trả một cái giá lớn không thể thừa nhận là lông ngực vỡ nát, bất đắc dĩ gã đành phải làm bộ thu đao, mũi đao chĩa về phía hạ bộ tên đáng chết này, chỉ cân hắn dám bất chấp hậu quả, thì gã sẽ chặt đứt mạng căn của đối phương, đánh cuộc là đánh cuộc đúng, nhưng mà ngay sau đó vẫn là chính mình chịu thiệt thòi lớn, phải chịu một cước vô ích không công, khí huyết tuôn trào, tư vị này lâu lắm chưa được hưởng thụ.

Có nô bộc cẩm bào ở một bên phối hợp chặt chẽ, nên tên đao khách trẻ tuổi vẫn chưa rút đao kia cũng không thừa dịp thắng xông lên, Tiểu Thác Bạt phun ra một ngụm máu loãng, chậm rãi đứng lên hỏi: "Tiểu tử ngươi không sợ hãi như thế, chẳng lẽ vào nhất phẩm rồi sao?"

Từ Phượng Niên không còn nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly như trước nữa mà cầm chặt Xuân Lôi không rời tay, căn bản không rảnh bận tâm đến biểu tình đặc sắc của Cầm Sát Nhi cùng hơn trăm ky binh, sinh tử tồn vong trước mắt, vừa phải đối phó tên ác liêu trẻ tuổi này, còn phải ứng đối với một kích lôi đình của tên cẩm bào lão nhân kia, nên cũng không rảnh rỗi mà thưởng thức sự kinh ngạc cùng kính sợ trong mắt người khác được. Về phần sống chết của dân du mục, thì dù sao mình cũng phải sống sót trước đã thì mới có tư cách nghĩ đến.

Khí thế của Tiểu Thác Bạt hoàn toàn biến đổi, không hề cợt nhả chút nào nữa: "Không chơi với ngươi nữa."

Lần này Từ Phượng Niên trả lại cho gã một chữ "ồ'.

Người trẻ tuổi áo lông chôn mũ sói không thẹn quá hóa giận mà trâm tâm tĩnh khí, tay phải câm đao biến thành tay trái.

Sau khi rút đao, bên hông phải của gã còn treo một thanh hảo kiếm. Tay phải thường dùng của hắn hiển nhiên tùy thời chuẩn bị rút kiếm. Thu liễm ngả ngớn, người trẻ tuổi này thật đúng là mang đến cho Từ Phượng Niên kinh ngạc không nhỏ, sau khi nghiêm túc đối địch thì tay trái cầm đao còn mạnh hơn cả tay phải, cương phong thấu phong, vung đao lên vài lần, thế mà còn mang theo cả cát bay đá chạy, gần như muốn đâm thủng ảo ảnh thẳng tới da thịt, Từ Phượng Niên nhíu mày, không thể không buông ra một bộ phận khí cơ ra để khóa chặt, lấy rồi lấy vỏ Xuân Lôi dùng làm kiếm, kiếm khí lăn long bích, một chiêu học trộm từ Kỳ Kiếm Nhạc phủ này giờ đã trở thành một thức bài vang dội, rộng lớn mạnh mẽ, mà thân hình Từ Phượng Niên lại như cá bơi, Xuân Lôi tuy rằng đã rời tay, nhưng lại được khống chế giống như là thiên y vô phùng, mũi nhọn từ thanh đao của thanh niên áo lông cáo kia mơ hồ có tử khí quanh quẩn, thân thể Từ Phượng Niên tránh mũi nhọn này, kiếm khí lại bành trướng, tiếp tục thức kia, mỗi một lần qua, kiếm khí càng lăn càng lớn, giống như cầu tuyết, kiếm khí cuồn cuộn tích lại được tâm mười lần là đủ để nghiền ép Đào Tiêm Trĩ đến không còn hình người, giờ phút này kiếm lăn long bích đã được vô số lần, người trẻ tuổi này tuy có dấu hiệu bị thua, nhưng vẫn như luôn cách một tâng giấy cửa sổ, đao pháp thủy chung chưa từng nhiễu loạn.

Đoản đao dây dưa không ngớt với kiếm khí bàng bạc, đang lúc Tiểu Thác Bạt tự nhận nắm bắt được một tia bí quyết thì Từ Phượng Niên - kẻ đã ngộ ra du ngư thức trong đàn trâu rừng không hề lùi bước mà lại bơi đến trước người Tiểu Thác Bạt, cong một ngón tay búng Xuân Lôi bắn đến, tay trái nắm lấy sống lưng mãng đao, trái phải đều hành động, rõ ràng có thể thấy trong mắt thanh niên chưa tới hai mươi tuổi kia lộ ra kinh hãi, nhưng Từ Phượng Niên lại không ra sức đánh chó rơi xuống nước, ngược lại còn không chút dây dưa dài dòng nào mà lùi lại chứ không tiến, quả nhiên, Tiểu Thác Bạt diễn xuất cũng xuất chúng như vũ lực rốt cục cũng rút thanh danh kiếm Bắc Mãng kia ra, tàn nhẫn vẽ một đường hình cung trăng lên ngực Từ Phượng Niên, Từ Phượng Niên lặng lẽ thở ra một hơi, nhẹ nhàng điểm nhẹ một cái, thân hình bay về phía sau.

Mặt đất ầm vang nổ tung, thực là như kinh lôi nổi lên từ đất bằng.

Một con thải mãng có mào lao ra khỏi bùn đất, cắn về phía chân phải đang hạ xuống đất của Từ Phượng Niên.

Lão giả cẩm bào không xuất thủ, mà là con súc sinh tiềm hành này triển khai đánh lén.

Từ Phượng Niên không làm theo bản năng rụt chân nhảy lên, nếu không sẽ để lộ ra sơ hở cho thanh niên áo lông cáo cùng lão cẩm bào, mà tung một cước đạp thẳng về phía cự mãng đầy răng sắc kial

Răng sắc cắt qua ảo ảnh, cắt qua hai bên bắp chân tạo thành hai rãnh máu, mà Từ Phượng Niên cũng thuận thế giẫm cái đầu này trở lại dưới đất.

Từ Phượng Niên vừa đạp xong liên đè sự đau đớn kịch liệt tê dại ở bắp chân lại, hắn nhìn về phía lão giả cẩm bào vừa tiến lên một bước rồi lại lui vê kia, đôi mắt đan phượng tỉnh tế nheo lại, rốt cục cũng không che dấu sát ý bừng bừng nữa, hắn đã biết lão nhân âm hiểm này là ai, đây chính là Thải Mãng Cẩm Tụ Lang xếp hạng thứ bảy trong mười đại ma đầu Bắc Mãng!

Người này từ nhỏ đã bị vứt bỏ tại rừng núi, không biết được vật gì nuôi lớn, không biết là thiên phú dị bẩm là như thế nào, thuở nhỏ có thể hiểu được tiếng cầm thú, lúc tuổi còn trẻ xuống núi, lấy việc nuôi dưỡng chim quý thú lạ để mà trứ danh tại thế, nhưng mà lúc tráng niên không biết trời cao đất rộng mà muốn đến cấm địa của Đạo Đức tông để ăn cắp một con Kỳ Lân còn nhỏ, bị quốc sư Bắc mãng dùng một chỉ đánh nát cột sống, công lực mất hết, vậy mà lão vẫn đông sơn tái khởi được, lại còn vào Kim Cương cảnh, nếu nói về tiền đồ võ đạo, đã không còn khả năng tấn thăng lên chỉ huyền, nhưng bởi vì nuôi dưỡng mãnh thú đông đảo để dùng để đối địch chém giết với người khác, nên gần như không cần lấy tự mình xuất thủ mà chỉ cần khống chế hung vật, khiến người ta khó lòng phòng bị. Đặc biệt là năm đó, khi một con thải mãng mọc mào bảy màu vào thời khắc mãng hóa long chẳng biết tại sao còn chưa kịp cưỡi mây đạp gió mà đã chết, bị lão mổ bụng đào ra ba quả trứng, ba đầu ấu mãng này được cho ăn vô số đan dược cùng trăm loại huyết nhục, sau hơn hai mươi năm làm trái thiên lý mà lớn lên, cuối cùng khi trưởng thành thì hình thể chỉ bé hơn so với con mãng xà mẹ hồi trước một chút, này mới giúp lão trở thành kiêu hùng đứng trước đám người Tạ Linh trong mười đại ma đầu kia.

Lão nhân cẩm bào nhẹ giọng cười nói: "Đại cục đã định."

Tiểu Thác Bạt liếc mắt nhìn phần da thịt bị rắn cắn ở bắp chân Từ Phượng Niên, chậm rãi tra thanh danh kiếm lại vào vỏ, một lần nữa biến thành bất cần đời, một mặt tiếc hận nói: "Đáng tiếc, nếu là cao thủ Kim Cương cảnh bị cắn thì có lẽ có thể sống, nhưng trong vài canh giờ nữa cũng sẽ nhanh chóng biến thành khôi lỗi không thể động đậy, xem ra vận khí của ngươi không tốt lắm, vẫn là bị ta chôn dưới cát lột da tưới thủy ngân vào đầu lâu thôi, cũng may đây là vạn hạnh trong bất hạnh, toàn thân tê liệt thì cũng không biết được sự thống khổ khi bị tưới thủy ngân vào trong đầu."

Từ Phượng Niên hỏi: "Nếu lão bất tử này là Thải Mãng Cẩm Tụ Lang, vậy ngươi chắc hẳn chính là con trai của Thác Bạt Bồ Tát rồi ?"

Tiểu Thác Bạt quơ quơ mãng đao, gật đầu nói: "Thác Bạt Xuân Chuẩn."

Từ Phượng Niên không mặn không nhạt ồ một tiếng thêm lần nữa, tiếp tục nói: "Măng mùa xuân sao? Ăn không ngon bằng măng mùa đông."

Thác Bạt Xuân Chuẩn phình bụng cười to, tâm tình rất tốt.

Gã thật sự thích cái trò cười không buồn cười này, trước khi giết người mà nghe được câu đùa kia, tựa như vào lúc không thấy ngon miệng lại đụng phải một bàn thức ăn màu sắc hương vị đầy đủ tốt nhất vậy, nhất là có thể ăn được với cơm.

Chỉ là sau một khắc sau, gã liền không cười được nữa.
Bình Luận (0)
Comment