Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 487 - Chương 127: Dùng Tóc Thắt Tóc

Chương 127: Dùng tóc thắt tóc Chương 127: Dùng tóc thắt tócChương 127: Dùng tóc thắt tóc

Thải mãng mọc mào là hung vật quý hiếm, ngoại trừ lớp da đao thương bất nhập, còn có long tượng chỉ lực, không biết đã có bao nhiêu võ phu chết ở dưới thân mãng xà khi bị nó quấn quanh, nhưng mà Từ Phượng Niên cũng không biết răng nanh thải mãng có kịch độc có thể khiến cho người có thể phách kim cương cũng mất tri giác, thế nên mới đạp một cước xuống, lợi hại đều có. Lúc này Tiểu Thác Bạt cùng ma đầu Cẩm Tụ đã nắm chắc thắng lợi, Từ Phượng Niên vẫn khóa chặt khí cơ ẩn giấu giờ không chút do dự mở rộng kim phù, thẳng tiến, lướt về phía tên ma đạo cự phách Cẩm Tụ Lang kia. Làm bộ muốn ngọc nát đá tan, lão thân của Tiểu Thác Bạt vẫn ở đó, không có chút ý đồ ra tay nào, nhưng thật ra đồng tử lão ma đầu đã co rút lại, bùn đất dưới lòng bàn chân bỗng nổ tung, thải mãng lần thứ hai chui ra khỏi đất, ma đầu đứng vững như ma bàn trên đỉnh đầu Thải Mãng, từ trên cao nhìn xuống, khí cơ cả người cuồn cuộn như nước sôi, chuẩn bị mượn lực Thải Mãng ngăn cản một kích cuối cùng của tên đệ tử thế gia vọng tộc ở Nam triều này. Khi lướt ra năm bước, thân hình Từ Phượng Niên đột nhiên ngừng lại, lảo đảo một cái, trong lòng tên ma đầu liên buông lỏng, khóe miệng nở nụ cười lạnh, Thải Mãng nuốt vô số ngũ độc, miệng phun chướng khí có thể khiến cho người thường ngất xỉu bỏ mình, mặc cho ngươi là cao thủ cảnh giới Kim Cương, khi bị thương bởi răng nanh, thì chất độc sẽ nhiễm vào kinh mạch, càng vận chuyển khí cơ, độc càng xâm nhập vào sâu trong khiếu huyệt cốt tủy.

Từ Phượng Niên dừng lại một chút, đây rõ ràng là trạng thái mệt mỏi lộ ra xu hướng suy tàn, tâm ý và khí cơ của lão giả cẩm bào lúc này cũng thoáng buông lỏng, Tiểu Thác Bạt vốn có diễn xuất tỉnh xảo khi đối địch với người khác bất chợt quát lên một tiếng cảnh báo, vị Cẩm Tụ Lang cưỡi thải mãng này lập tức nhìn thấy thân hình của nam tử bội đao kia bỗng như cá bơi, trong nháy mắt đã trượt tới trước người Thải Mãng, thừa dịp trốn vào chỗ khuất tâm mắt của Thải Mãng, không biết chuyển ngoặt như thế nào mà bóng dáng sau đó lại biến mất, trong lòng vị ma đầu không giỏi vật lộn chém giết này liền biết là không ổn, Từ Phượng Niên - kẻ có thể di chuyển trong một không gian nhỏ hẹp giữa đàn trâu mà không chút trì trệ này giờ đã xuất hiện ở phía sau vị ma đầu cẩm bào, vung một chưởng muốn vỗ vào sau lưng lão vương bát này, một chiêu Phá Bia thức này lấy từ một quyển bí kíp quyền phổ trong kho vũ khí Thính Triều các, rất có khí tượng hàng long phục hổ, lúc luyện đao ở núi Võ Đang, bí kíp cổ phổ được chuyển lên trên núi phần lớn là kiếm pháp đao chiêu, sau đó khi đi Bắc Mãng, bởi vì muốn dưỡng ý, nên mới vội vàng bác thải chúng trưởng*, không hề câu nệ đao kiếm mà bắt lấy một ít chiêu thức tỉnh hoa trong mười tám loại võ nghệ, một chiêu Phá Bia thủ rắn chắc này mà đập xuống, thì mặc cho ngươi là bia dày to nặng thế nào thì cũng phải vỡ ra từng tấc từng tấc.

(*Học rộng những điểm mạnh của người khác)

Chỉ là mới phá bia được hai ba phần, Từ Phượng Niên đã bị một quyền ngang trời xuất thế nện vào vai trái, hung hăng bay ra ngoài. Lần bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau đánh lén lại bị đánh lén này, song phương đều là căn chuẩn thời cơ. Sau khi Từ Phượng Niên đứng vững, liền nhếch miệng nhe răng cười, cũng không thở hổn hển. Chỉ là có chút tiếc nuối vì một chưởng phá bia mới ra chiêu không thể đánh tận hứng được, hắn cũng không nhìn về lão ma đầu thiếu chút nữa là đã đập xuống đầu mãng xà, mà là nhìn về phía nam tử thân hình cường tráng như sư hổ kia, lấy sự cảm nhận thiên địa của Đại Hoàng Đình, thì quả thực là trước đó không nhận ra gã ẩn nấp chút nào, đành phải giống như lần tay ấn vào trán Thác Bạt Xuân Chuẩn lần trước mà buông tha cho thời cơ tốt kia để tránh bị thương nặng, chỉ là một chọi một, Từ Phượng Niên hoàn toàn nắm chắc thủ thắng trong nguy hiểm giống như lần chậm rãi hao tổn Tạ Linh đến chết kia, nhưng giờ đối mặt với ba người Thác Bạt phối hợp nhuần nhuyễn với nhau thế này, thì bản thân cũng có chút mùi vị thân hãm tử cảnh rồi.

Cẩm Tụ Lang cưỡi Thải Mãng có cảnh giới Kim Cương tuy cũng không bị thương nặng, nhưng vẫn bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, xoay người lạnh lùng nói: "Tiểu tử ngươi đáng bị thiên đao vạn quả mà chết!"

Nhìn thấy tên tùy tùng có lực cận chiến mạnh mẽ hơn xa lão nô cẩm bào kia chạy tới đúng lúc, trong lòng Thác Bạt Xuân Chuẩn đã đại định, gã mang theo mãng đao, rất nhàn hạ thoải mái vỗ vỗ tay, tán thưởng nói: "Không tệ không tệ, bản lĩnh diễn xuất cùng năng lực giết người đều là hạng nhất, vừa rồi lấy một địch hai, cũng đã khiến cho ta rút kiếm, ta nghĩ ngươi khẳng định còn có tuyệt kỹ áp đáy hòm nữa, không ngại thì xuất ra hết đi. "

Từ Phượng Niên cười lạnh nói: "Muốn giả bộ đại gia, tốt xấu gì trước đánh ngã ta rồi nói sau, nếu không ngươi làm gì có tư cách lãng phí nước bọt ở chỗ này? Có tình ý gì sao?" Thác Bạt Xuân Chuẩn không giận mà cười, kiên nhẫn giải thích: "Vốn ta giết người cũng không thích nói nhảm, nhưng mà măng xuân cũng được măng mùa đông cũng được, đã có một đĩa mỹ vị món ngon ở trước mắt, thực khách trước khi hạ đũa luôn phải khen ngợi một chút sắc hương vị, đây cũng là chuyện thường tình. Vị công tử hào phiệt nam triều chân nhân không lộ tướng này, thứ lỗi cho ta nói trước với ngươi, chờ ngươi bị chôn vào trong cát vàng, lột da đầu thì ta khẳng định còn nói nhảm nhiều hơn, nếu nước miếng không cẩn thận nhỏ vào đầu ngươi cùng thủy ngân, thì ngàn vạn lần không nên để ý nha"

Từ Phượng Niên cười cười, hỏi: "Đã có một vị cao nhân Cẩm Tụ Lang đánh không lại một ngón tay của Kỳ Lân chân nhân rồi, vậy xin hỏi vị huynh đệ làm chó săn cho măng xuân này lại là thân thánh phương nào?"

Hán tử khôi ngô híp mắt, lời ít ý nhiều đáp lại: "Đoan Bột Nhĩ Hồi, lát nữa ta sẽ kéo đứt tứ chi ngươi."

Từ Phượng Niên chỉ vươn một tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên.

Thác Bạt Xuân Chuẩn lắc lắc cổ, chậm rãi đi về phía Từ Phượng Niên, cười nói: "Ta tới ta tới, thật vất vả mới tìm được một cọc luyện đao tuyệt hảo như ngươi, ta muốn từ từ chơi."

Thác Bạt Xuân Chuẩn lập tức vẫy vẫy tay, phân phó với đám ky binh sâu kiến ngốc nghếch kia: "Cầm Sát Nhi, không cần đi quản đám dân chăn nuôi này, đi kéo vòng săn ra, bảo vệ bốn phương vị đông nam tây bắc, cứ hai mươi lăm ky làm một đội, nếu vị công tử này may mắn chạy ra khỏi vòng tròn, mặc kệ các ngươi dùng chiến mã để va chạm hay là lấy mạng ra để bổ khuyết chỗ trống, thì chỉ cần giữ được chân hắn, tất cả sẽ đều lập công lớn."

Cầm Sát Nhi thật đúng là sợ Thác Bạt tiểu công tử muốn hắn suất lĩnh ky binh đi tiến hành vật lộn không khác gì tự sát với bộ lạc, nhưng nếu là du săn bên ngoài, cái này cũng không tính là khó xử, lập tức mang theo một trăm ky binh chạy ra ngoài hai trăm bước.

Thác Bạt Xuân Chuẩn, Ma Đầu Cẩm Bào cùng Đoan Bột Nhĩ Hồi, hiện ra trạng thái chân vạc hỗ trợ lẫn nhau, vô hình trung vây khốn tên cá bơi này vào trong lưới, thu nhỏ chỗ trống hoạt động của hắn. Thác Bạt Xuân Chuẩn chiếm hết ưu thế thiên thời địa lợi bắt đầu tăng tốc chạy, hai tay kéo đao thức xông về phía Từ Phượng Niên, mãng đao không ngừng có tơ tím tràn đầy quanh quẩn, mơ hồ đã có phong độ tông sư.

Đao pháp của Thác Bạt Xuân Chuẩn đơn giản ngắn gọn, đao thế đều là thẳng tới thẳng lui, ít có kỹ xảo rực rỡ, tiết tấu rõ ràng, hiển nhiên là thoát thai từ chiến trận sát phạt, mà sự gian trá của tên thế gia tử Bắc Mãng hiệu chữ Thiên này lại ở chỗ cầm đao, một tay hai tay chuyển biến mau lẹ, cũng chưa định thức, kiếm chưa từng ra khỏi vỏ, đó mới làm cho người ta kiêng ky, cái này cũng có hiệu quả giống nhau đến kỳ diệu với thanh Xuân Lôi đóng vỏ bên hông Từ Phượng Niên kia. Tuy nhiên ưu thế của Thác Bạt Xuân Chuẩn là hắn có ma đầu cẩm bào cùng Đoan Bột Nhĩ Hồi làm hậu thuẫn kiên cố, chỉ cần không bị một kích mất mạng, hắn có thể không kiêng nể gì mà chuyên chú múa đao, mà thể lực Thác Bạt thị rèn luyện cơ hồ là đã đến vô cùng trên đời, gã căn bản không tin người này có thể nhảy từ kim cương đến luôn chỉ huyền. Thác Bạt Xuân Chuẩn chém giết hăng hái bừng bừng, nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly, mãng đao chém càng cương mãnh, rõ ràng đây là lộ số lấy chiến dưỡng chiến, tinh binh của thiên hạ không ai không được tạo ra như thế, nhất lộ võ đạo này, như một cái cầu độc mộc có người đi vô số kể, chỉ có điều võ phu bình thường thì cũng không có gia thế khủng bố như Thác Bạt Xuân Chuẩn, một khi lật thuyền trong mương, cũng liền vạn kiếp bất phục, Thác Bạt Xuân Chuẩn bất chấp dùng thủ đoạn máu tanh tàn khốc để rèn luyện ra tâm tính, thế nhưng lại phù hợp với võ đạo đỉnh cao đến không ngờ. Từ Phượng Niên đóng vỏ treo đao, thủy chung không có dấu hiệu rút đao, chỉ là hai tay xoay chuyển, tiến hành dùng tay không đối chọi với chuôi mãng đao của Thác Bạt Xuân Chuẩn. Qua vài chiêu hắn liền chiếm tiên cơ trước một tấc, học Ha Ha cô nương lấy tay làm đao, trong một lần thích kình đắc thủ, liền định dùng điệp lôi mà nổ nát khí cơ toàn thân của vị tướng Bắc Mãng này, lại bị thải mãng bất thình lình dùng sức đẩy ra, lần này thì hắn linh tê khế động, tay trái khéo léo vung Xuân Lôi bên hông lên, đoản đao lượn quanh người một vòng, bắn vào thắt lưng Thác Bạt Xuân Chuẩn, sau đó dùng sức toàn thân mà tát vào mặt đối phương, đánh bay Thác Bạt Xuân Chuẩn, đang muốn truy kích đánh chó rơi xuống nước thì bị Đoan Bột Nhĩ Hồi am hiểu cận chiến dây dưa một trận, khiến Thác Bạt Xuân Chuẩn có cơ hội để khôi phục khí thế.

Thác Bạt Xuân Chuẩn nhìn thanh niên bội đao quay về cận chiến mà không rơi vào thế hạ phong với Đoan Bột Nhĩ Hồi thì há miệng thở dốc, bình ổn hô hấp, cười nói: "Chơi vui chơi vui."

Đoan Bột Nhĩ Hồi xếp hàng thứ sáu trong mười ma đạo của Bắc Mãng, khác với Thải Mãng Cẩm Tụ Lang mượn ngoại lực cùng với nữ tử cầm sư dùng âm luật mê hoặc kia, gã thật sự là dựa vào chiến lực hùng hồn, được xưng là Long Cốt Hùng Vai, là cao thủ vật lộn số một trên thảo nguyên, cũng không biết đã có bao nhiêu giác chống quốc thủ đã bị hắn chặn ngang bẻ gấy, đánh ngắn tiến thẳng, thế mạnh lực trầm, quyền cương như sấm sét, thiểm chuyển xê dịch, lại càng không thua thức bơi lội kia của Từ Phượng Niên, nhân vật khó chơi như vậy, nếu không có binh khí kéo dãn khoảng cách mà bị áp sát thì quả thực khó giải. Thác Bạt Xuân Chuẩn an tĩnh điều tức, không nóng lòng vào chiến trường luyện đao, gã có chút tò mò nam nhân trẻ tuổi bội đao này vì sao thà rằng áp sát cận chiến với Đoan Bột Nhĩ Hồi, cũng không muốn rút đao, lấy bản lĩnh huyền xảo rời tay ngự đao của người này, cùng với kiếm khí bàng bạc cuồn cuộn như sông ngòi kia, nếu rút đao, rõ ràng là có thể thoải mái hơn một chút, khi Thác Bạt Xuân Chuẩn nhìn thấy người này với Đoan Bột Nhĩ Hồi cùng nện một quyền vào ngực nhau rồi phân biệt lui về phía sau vài bước thì mới xác nhận quả thực người này đã là Kim Cương Cảnh. Gã phun một ngụm trọc khí dày đặc ra, vung vung thanh mãng đao, cười to một tiếng: "Tuy rằng không biết vì sao Kim Cương Cảnh của ngươi có thể tạm thời áp chế mãng độc, nhưng ta thật sự không tin là ngươi có thể xa luân chiến đến mức khiến cho ba người chúng ta kiệt sức?"

Đoan Bột Nhĩ Hồi tuy rằng bị một quyền bức lui, nhưng sắc mặt vẫn như thường, cũng có chút kinh ngạc với nội lực và tính nhẫn nại của người trẻ tuổi này, im lặng rút khỏi chiến trường, để lại cho tiểu công tử luyện đao.

Từ Phượng Niên vươn ngón cái, lau tơ máu khóe miệng đi, Thác Bạt Xuân Chuẩn lấy hắn luyện đao, thì hẳn chẳng phải đang lấy ba người này rèn luyện khí lực sao? Ba bốn trăm lưỡng tụ thanh xà của Lý Thuần Cương năm đó, há là bị đánh không công sao? Từ Phượng Niên không dám nói mình đang đứng ở thế bất bại, nhưng nếu nói luân chiến với ba người kia trong nhất thời nửa khắc mà đã bị hao hết một thân tu vi Đại Hoàng Đình cùng thể lực đã đi vào Kim Cương Cảnh thì thật đúng là đầm rồng hang hổ rồi. Trên lằn ranh sinh tử sẽ có đại ngộ, Từ Phượng Niên tuy rằng hơi chật vật một chút, nhưng vô cùng quý trọng loại cơ hội này, cũng rất mừng khi Thác Bạt Xuân Chuẩn chậm rãi chơi, chỉ có điều ngoài miệng cũng không buông tha người, cười nói: "Chơi vui sao? Năm đó tao cũng nói thế khi chơi mẹ ngươi. Về sau ngươi mà có vợ, ta cũng sẽ nói như thế với nàng."

Ma đầu cẩm bào khẽ há miệng, bị những lời này làm cho sợ ngây người, thật sự là không biết sống chết, chẳng lẽ không biết mẫu thân của tiểu công tử chính là nữ nhân của đệ nhất nhân Bắc Mãng sao? Đoan Bột Nhĩ Hồi thở dài, có chút bội phục can đảm của tiểu tử này, thân ở chỗ chết, còn có thể mạnh miệng đến tận đây.

Thác Bạt Xuân Chuẩn bày ra vẻ mặt không sao cả, xách đao đi vào chiến trường, nhưng mà tay phải đã đè lên chuôi kiếm, chậm rãi nói: 'Nếu một lòng muốn chết, ta đây thỏa mãn ngươi, cuối cùng hỏi ngươi một vấn đề, Kim Cương cảnh giới của ngươi vì sao khác với hai gã tùy tùng của ta?"

Từ Phượng Niên cười lạnh, bắt đầu lay Côn Lôn.

Thác Bạt Xuân Chuẩn ba bốn lần bị tên này coi thường, lại càng ăn đủ thiệt thòi, bĩu môi, lão giả cẩm bào cùng Đoan Bột Nhĩ Hồi đồng thời ngưng thần đề ý, biết tính tình tốt vốn không nhiều của tiểu công tử đã biến mất, sắp bắt đầu tàn sát rồi.

Trước người Từ Phượng Niên khoảng mười bước bỗng có một con thải mãng nhảy ra khỏi mặt đất, đánh tới. Phía sau có một con cự mãng thân hình khổng lồ đang trườn trên bãi cỏ cũng giáp công, đánh từ phía sau lưng.

Từ Phượng Niên không để ý Thải Mãng đánh lén sau lưng, hai tay vừa nhấc vừa đè, Côn Lôn có thể lay chuyển, sợ gì một nghiệt súc còn lâu mới thành rông?

Con thải mãng đang nhào xuống đầu tiên bị hai tay hắn xoắn lại, cả người bị vo thành một cục, rồi bị đụng vai bay đi, sau khi rơi xuống đất thì đập ra một cái hố to tướng, con thải mãng bị một kích rung đùi đắc ý này làm bị thương không nhẹ. Sau đó là tầng tâng đoạn giang, trong chớp mắt thân hình dài đến ba trượng của Thải Mãng bị khí diễm hung ác chém ra năm sáu rãnh máu, cả người bắn lên không trung thống khổ giãy giụa, sau khi rơi xuống đất liền trở nên hấp hối. Ánh mắt của ma đầu cẩm bào lạnh như băng, việc thế công của hai con Thải Mãng yêu dấu bị ngăn cản, cũng trong dự liệu, nhìn thấy Đoan Bột Nhĩ Hồi đã nhanh chóng áp sát người, trong lòng lão ma đầu cười lạnh không thôi. Từ Phượng Niên một mạch lay động Côn Lôn cùng Đoạn Giang sáu lần, đã là cực hạn, bị một quyền của Đoan Bột Nhĩ Hồi oanh vào ngực, khí cơ tiết ra ngoài tạo thành ảo ảnh, vốn là trôi nổi lay động, dù xưng là không chê vào đâu được thì cũng bị tráng hán vũ lực danh xứng với thực xếp hạng thứ sáu ma đạo này thuận thế đánh bại, quyên cương khiến tóc Từ Phượng Niên chẳng những không phải phất về phía sau mà là bị kéo ngược về phía trước, bị một quyền nện trúng, hai chân rốt cuộc cũng không thể mọc rễ nữa, thân thể bay đi. Thác Bạt Xuân Chuẩn trên đường chạy tới liền lấy đà sau đó bay lên không, lần thứ hai rút kiếm ra, tử khí của từng tia đao phong nhè nhẹ đều thô như chỉ, kiếm khí còn càng mạnh hơn một bậc, đao kiếm ở trên không trung bổ ra một chữ thập nghiêng.

Từ Phượng Niên giơ hai tay lên ngăn cản.

Hai tay áo bị cắt, máu tươi chảy xuôi.

Thác Bạt Xuân Chuẩn đắc thế không tha người, đao kiếm nơi tay múa đến hoa cả mắt, tựa như gấm hoa rực rỡ.

Khi hai người rốt cục đứng vững trong bụi bặm, đao kiếm của Thác Bạt Xuân Chuẩn đã chồng lên nhau, vài giọt máu đỏ tươi run rẩy chảy ra.

Từ Phượng Niên tóc tai bù xù nhưng trên mi tâm lại có ấn ký như khai thiên nhãn, hắn đưa tay nắm lấy những sợi cùng khăn trùm đầu bị chém bay lên trên không trung, thắt lại làm khăn, thắt nút chết, buộc lại mái đầu đầy tóc tản mát.
Bình Luận (0)
Comment