Chương 145: Tụ tán (1)
Chương 145: Tụ tán (1)Chương 145: Tụ tán (1)
Tào Trường Khanh thừa dịp Từ Phượng Niên như lão tăng nhập định, lão quan sát vài lần, chắc chắn là mới vào Kim Cương Cảnh không thể nghi ngờ, song so với lần gặp gỡ trước đó tại Giang Nam Đạo, khí tượng to và rộng rất nhiều.
Ở trong lãnh thổ Tây Sở, trong lúc rãnh rỗi cùng Lý Thuần Cương uống rượu luận anh hùng, lão Kiếm Thần nhiều lần nhắc tới tên Bắc Lương thế tử có mệnh đồ rất xấu này, lời khen chê đều có, nâng cao thành tựu tương lai của hắn đến tâng thứ Bạch Hồ Nhi Kiểm tại Thính Triều Đình, Tề tiên hiệp của Long Hổ Sơn. Lão tiền bối phần nhiều khen ngợi người tuổi trẻ này tâm tính cứng cỏi, không giống con cháu hoàn khố* bình thường, thiên phú võ đạo tuy kém hơn Hồng Tẩy Tượng, lại thắng ở cần cù bù thông minh, hơn nữa vô cùng sợ chết, chấp nhận dùng biện pháp ngu nhất để gia tăng cảnh giới, mà chỗ đáng ghét chính là cách tiểu tử này đối xử với nữ tử, đa tình gần vô tình, thấy cô nương xinh đẹp, sẽ nhịn không được trêu chọc, công phu ăn xong bỏ nhất lưu, bỏ rơi lại qua loa, đối với di dân Tây Sở - Ngư Huyền Cơ đối với Tĩnh An Vương phi Bùi Nam Vĩ đều là như thế, làm cho lão đầu nhi mặc áo lông cừu vô cùng khinh bỉ. Tào Trường Khanh đối với người tuổi trẻ này, không hẳn có quá nhiều hảo cảm hoặc là quá nhiều ác cảm, nhưng có thể từ chối mê hoặc của việc tiễn công chúa đổi lấy giết Trần Chi Báo, Tào Trường Khanh chìm nổi chốn quan trường, đã sớm sành sỏi, cũng vô cùng kinh ngạc, bố cục đường dài vốn là sở trường của Tào Quan Tử lão, nếu như lúc đó Từ Phượng Niên đáp ứng ngay, chỉ có thực sự khiến người ta thất vọng, với tính cách bướng bỉnh của công chúa, e rằng sau khi kiếm đạo đại thành, sẽ không chút do dự đâm chết nam tử trọng lợi bạc tình này, hoặc giả là cuộc đời này không gặp nhau nữa, thực ra Tào Trường Khanh thích cảnh tượng như thế, cũng còn bớt lo hơn dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng tới như lúc này vậy.
*hoàn khố: con cháu gia đình giàu có, quý tộc lớn, chỉ biết ăn chơi sa đoạ, không làm được gì cho đời
Tuy nhiên khi công chúa ngự kiếm đến, nghe được câu trình bày của người sắp chết kia, Tào Trường Khanh khó tránh khỏi có chút thổn thức, năm đó ở tòa Tây Sở hoàng cung kia, mình vào cung lúc còn nhỏ tuổi, lúc trẻ tuổi gõ nhẹ miếng ngọc tiếng leng keng, lại vì ai mà đánh rơi? Nàng kia có từng biết hay không? E rằng nàng nàng chỉ tưởng rằng người chơi cờ này đang chỉ điểm giang sơn cho hoàng đế!? So với người tuổi trẻ trước mắt này, cho dù mình đã là Nho Thánh, không phải vẫn thua một bậc sao?
Tào Trường Khanh quay đầu vọng về phía phương hướng tiểu công chúa trụ cột của cựu Tây Sở ngự kiếm đi, thở dài. Nàng cùng Từ Phượng Niên nhất định là phải mỗi người đi một ngả, sau này thậm chí sẽ bị tên thúc thúc mê đánh cờ cùng vận mệnh quốc gia Tây Sở nên phải liều mạng với hắn, chuyện này có phải nguyên do khiến nàng giả vờ sợ chịu khổ để lười luyện kiếm hay không?
Tào Trường Khanh thu lại nỗi lòng, nhìn Từ Phượng Niên lưu chuyển khí cơ đến một giao điểm quan trọng, nhẹ nhàng đập ngón tay, giúp một tay trèo Côn Luân Sơn, trận chiến này khiến kinh mạch đứt đoạn tổn hại quá nặng, mặc dù có đạo môn Đại Hoàng Đình trăm năm đến nay thành một phái riêng hộ thể, cũng rất không thoải mái, đường đường Thế tử điện hạ, tội gì vậy chứ? Tào Trường Khanh cười cười, lão thấy, loạn thế đi nhầm đường, ở trên đường hẹp quanh co cầu phú quý trong nguy hiểm, mà thịnh thế muốn đi đường bằng phẳng dương quang đại đạo, vị Vương Hầu công tử quyền quý hàng đầu thiên hạ Từ Phượng Niên này, dường như đang ở trong khe hẹp, bề ngoài thì yên ả, bên trong hung hiểm, Tào Trường Khanh đối với chuyện này cũng không tính hề thương hại, nếu sống ở Từ gia, phải có giác ngộ lăn lộn giữa chốn nước sôi lửa bỏng, với công chúa tên thât là Khương Tự cũng là như vậy, gánh vác khí vận quốc gia, sao có thể làm nữ tử sống cuộc sống bình yên?
Từ Phượng Niên sau tam khí tiểu chu thiên chìm nổi, mở mắt, hỏi: "Tiên sinh thật muốn phục quốc Tây Sở vương triều? Mới đến Bắc Mãng liên lạc di dân?"
Tào Trường Khanh cũng không giấu giếm chuyện này, gật đầu nói: "Đúng là như thế. Rất nhiều sĩ tử di dân Tây Sở hiện giờ đều đã là quyền thần của Bắc Mãng nam triều, trước khi Tào mỗ đến biên cảnh, đã đi một chuyến đến Ly Dương hoàng cung trước, khắc chữ ở trên vách Cửu Long, biểu lộ thân phận công chúa với thế nhân. Triều đình bắt đầu rầm rộ án văn tự, Nghiễm Lăng Vương cũng đích thân mang binh trấn áp đẫm máu Lục gia thư viện, kinh thành lão Thái sư Tôn Hi Tế từ giã về quê, đám học sinh Quốc Tử Giám xúc động, tả Tế Tửu cùng hữu Tế Tửu vốn ngụy trang ôn hoà hoàn toàn tan vỡ, Triệu gia thiên tử không phê chuẩn Tôn lão thái sư cáo lão từ quan, lại chấp thuận Hoàn Ôn Từ từ chức tả Tế Tửu, đi đến Nghiễm Lăng đạo đảm nhiệm Kinh lược sứ, trấn an sĩ tử dân ý."
Từ Phượng Niên cười khổ nói: "Cũng may là nàng, nếu là ta nhất định phải ghi hận tên thân tử ép buộc nhà ngươi." Tào Trường Khanh bình tĩnh nói: "Dù có phục quốc thất bại, hay là thành công, chắc chắn vào thời cơ thích hợp Tào mỗ sẽ hướng Công Chúa điện hạ lấy cái chết tạ tội. Đều phải cho công chúa một phần an ổn."
Từ Phượng Niên dời đi trọng tâm câu chuyện nặng nề này, nhíu mày hỏi: "Đặng Thái A vì sao phải đi Bắc triều khiêu khích Thác Bạt Bồ Tát?"