Chương 146: (2)
Chương 146: (2)Chương 146: (2)
Tào Trường Khanh ngồi nghiêm chỉnh phong lưu vô song vươn hai ngón tay vuốt một làn tóc, mỉm cười nói: "Tào mỗ 3 tháng trước từng ở di chỉ vách tường tây lũy đánh với hắn một trận, nhưng khi đó, ta vừa tăng cảnh giới, Đặng Thái A nói đánh với ta không thú vị, muốn đi đến chỗ Thác Bạt Bồ Tát để đánh. Tuy Đặng Thái A nói nghe thì nhẹ nhàng, nhưng ta lại biết chuyến này hắn đi, không thể so với trước đây chém giết Vương Tiên Chi, coi thành chủ của thành Võ Đế thành đá mài kiếm, dùng làm đá mài kiếm đạo, lần này sẽ chỉ có 2 loại kết quả, hoặc là chết ở trong tay của Thác Bạt Bồ Tát, hoặc là sống sót, trở thành Kiếm Tiên. Kiếm thuật của Đặng Thái A chỉ dùng để sát nhân, nếu như thành thuật để chứng đạo kiếm tiên, vậy chắc chắn có khả năng lay động bảo tọa đệ nhất thiên hạ của Vương Tiên Chi. Nếu mười hai phi kiếm đều đã tặng cho Thế tử điện hạ, vậy ta đoán khi nào Đặng Thái A không dùng cành hoa đào, thế nhân sẽ không dám tiếp tục nói hai người Vương Tiên Chi Thác Bạt Bồ Tát liên thủ có thể dễ dàng đánh chết tám người xếp hạng sau nữa rồi. Điện hạ sau này tiếp tục thâm nhập sâu Bắc Mãng, không ngại mỏi mắt mong chờ."
Từ Phượng Niên cười nói: "Tiên sinh nếu thành Thánh, cách lý giải này vốn không vững."
Tào Trường Khanh lắc đầu nói: "Trong mắt thế nhân Thánh nhân của tam giáo tuy cảnh giới cao, nhưng bàn về kỹ thuật giết người đánh nhau, thật sự vẫn hơi yếu, lần này ta nhập cảnh Lục Địa Thần Tiên, chỉ vì tạo thế cho công chúa, thật sự chạm trán với cao nhân không xuất thế, chỉ là làm trò cười cho cao nhân thôi."
Từ Phượng Niên có chuyện nói thẳng, trêu ghẹo nói: "Tiên sinh quá khiêm nhượng, Thánh nhân chính là Thánh nhân, ai dám khinh thường. Ta muốn có cảnh giới như tiên sinh, không có thân phận ràng buộc, cũng sẽ đi hoàng cung khóc lóc om sòm quấy rối, khiến cho cửu ngũ chí tôn không yên ổn."
Tào Trường Khanh đưa ngón tay vuốt một lọn tóc rũ xuống bên chòm râu, tiện đó xếp hai tay ở trên đầu gối, mỉm cười nói: "Nếu quả thật có ngày này, Tào Trường Khanh nhất định sẽ đi chứng kiến."
Từ Phượng Niên cười nói: "Thuận miệng nói chơi chút, tiên sinh chớ coi là thật." Tào Trường Khanh nhìn thảo nguyên với diện tích mênh mông bát ngát, bình thản nói: "Năm đó từng có người của cựu Tây Sở đi đến biên quan, ánh mắt được mở mang, sau đó cảm khái sâu sắc, vị hàn lâm này cũng từ thì từ của đám Đào kép hóa thành sĩ phu nổi danh, có thể thấy được điện hạ có thể rời khỏi sự bảo bọc của Bắc Lương, một mình đi Bắc Mãng, có khí phách chí hướng tự lập môn hộ, tốt."
Từ Phượng Niên khổ sở nói: "Nếu không có tiên sinh chạy tới kịp, tám chín phần mười sẽ qua đời ở đây rồi."
Tào Trường Khanh nhìn chằm chằm gương mặt của người tuổi trẻ này, trâm giọng nói: "Thế tử có biết Bắc Lương Vương trọn đời chính chiến trên lưng ngựa chiến, đã bao nhiêu lần thân hãm tử cảnh?"
Từ Phượng Niên nhẹ giọng nói: "Từ Kiêu chỉ có thực lực nhị phẩm vũ phu, lại thích xung phong đi đầu, chính hắn cũng nói không chết là dựa vào vận may ngất trời. Hắn cũng gần như nói thực ra bản thân chỉ có bản lĩnh quản hạt quân chính của một châu, chỉ là bỗng dưng trời xui đất khiến độ tới được địa vị cao vương khác họ như bây giờ."
Tào Trường Khanh cảm khái nói: "Đại tướng quân làm vương khác họ này, không biết đã gánh vác thay cho Triệu gia bao nhiêu cừu hận. Thỏ khôn chết giết thịt chó săn, ngươi cho rằng Triệu gia thiên tử không muốn làm như vậy sao? Chỉ là hắn chưa có thực lực để làm như vậy mà thôi, giống như Bắc Mãng nữ đế vẫn chưa từng có thực lực của một quốc gia đạp phá cổng lớn của Bắc Lương."
Từ Phượng Niên cười cười,'Tiên sinh có thể có chút hiềm nghỉ khích bác."
Tào Trường Khanh cười to nói: "Điện hạ ngươi ta tự biết rõ."
Từ Phượng Niên cười không nói, hai người chỉ giữ trâm mặc. Từ Phượng Niên rốt cục nhíu mày mở miệng nói: "Đáng tiếc để Thác Bạt Xuân Chuẩn sống sót rời khỏi, tuy tiên sinh lâm thời thu được tiện nghi đồ đệ, xem như là doạ chúng sợ không dám làm hại ta, nhưng với năng lực của Thác Bạt Thị, không bao lâu có thể tra ra một ít dấu vết."
Tào Trường Khanh lạnh nhạt nói: "Tào mỗ sở dĩ xuất thủ cứu người, là bởi tại Giang Nam Đạo nơn nhân tình, sau này với Từ gia không ai nợ ai, bằng không với ân oán giữa Bắc Lương Vương cùng Tây Sở, Tào mỗ không tàn nhẫn hạ sát thủ với điện hạ, cũng đã là làm trái thân phận của Tào mỗ rồi." Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Không còn nợ nữa."