Chương 147: (3)
Chương 147: (3)Chương 147: (3)
Tào Trường Khanh đột nhiên che trán lắc đầu, dường như có hơi bất đắc dĩ. Bên kia, Khương Nê ngự kiếm Đại Lương Long Tước lướt qua bầu trời cao, lượn quanh một vòng tròn lớn, chặn lại đoàn người Thác Bạt Xuân Chuẩn.
Thác Bạt Xuân Chuẩn không nhìn thấy thanh y Tào Trường Khanh, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cười híp mắt nói: 'Không biết vị cô nương này có gì chỉ giáo?"
Khương Nê bình thản nói: "Đi chết đi."
Thác Bạt Xuân Chuẩn đè xuống cơn giận sát khí, gương mặt vẫn tươi cười, vô tội buông tay nói: "Tào bá bá đều đã rộng lượng buông tha tiểu chất, không biết vì sao cô nương không chịu nở nụ cười quên hết thù oán?"
Khương Nê nhảy xuống khỏi phi kiếm còn suôn sẻ hơn so với Từ Phượng Niên Ngự kiếm, sau khi rơi xuống đất về, không nói nhảm với tên Tiểu Thác Bạt này, ngón trỏ ngón giữa khép lại, khế đọc một chữ: "Lâm!"
Đại Lương Long Tước trong nháy mắt rạch phá bầu trời bao la, khí thế vĩ đại không hề thua Lôi Mâu của Đoan Bột Nhĩ Hồi Hồi.
Thác Bạt Xuân Chuẩn kịch liệt co rút con ngươi lại, nhanh chóng từ lọ tên rút ra một cây vũ tiễn, giương cung mạnh mẽ bắn ra.
Vũ tiễn chính xác tấn công phi kiếm, song không chỉ văng ra, còn bị kiếm khí mênh mông cắn nát.
Đại Lương Long Tước lướt nhanh với tốc độ không hề giảm chút nào, Thác Bạt Xuân Chuẩn ngồi ở trên lưng ngựa sau khi bắn một mũi tên thất bại, lập tức rút ra mãng đao dựng thẳng ở trước người, đón đỡ phi kiếm, mãng đao sau đó run lên bần bật một lúc, ngay sau đó sứt mẻ một mảng lớn, Thác Bạt Xuân Chuẩn cúi đầu, vứt bỏ mãng đao, trốn xuống ngựa, vô cùng chật vật.
Phi kiếm lượn quanh trở về bên người Khương Nê, giống như vẽ ra một cái vòng tròn lớn hoàn chỉnh.
"Trận!" Khương Nê gập ngón giữa lên trên ngón cái, nhẹ nhàng kết ấn.
Giống như một vị thân ngồi trong bóng tối, cầm kiếm giữa đại dương bao la.
Nếu như Lý Thuân Cương nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn lại khoe khoang khen ngợi đồ đệ càng là thiên tài năm trăm năm mới có hơn cả chính mình.
Phi kiếm trên không, chuyển ngoặt như ý, kiếm ý linh dương móc sừng, vẽ ra quỹ tích khiến người ta hoa cả mắt, đám người Cầm Sát Nhi chỉ thấy Thác Bạt tiểu vương gia giống như con chó rơi xuống nước bị đuổi giết phải chạy trốn khắp nơi, mà vị Tất Thích cùng một trăm ky binh đều không hẹn mà cùng xuống ngựa quỳ rạp trên mặt đất, sợ bị vạ lây người vô tội.
Đoan Bột Nhĩ Hồi Hồi kiêng ky tốc độ cùng phong mang của thanh phi kiếm này, chỉ dám lấy cổ đãng khí cơ nghênh địch, giúp đỡ tiểu chủ tử chia sẻ như nước thủy triều kiếm thế.
Cô gái trẻ tuổi này kiêm tu nho gia thiên đạo do Tào Trường Khanh dốc túi truyền thụ, cùng vô thượng kiếm đạo do Lý Thuần Cương khổ tâm bồi dưỡng.
Thế gian không mấy người có thể có căn cốt dị bẩm thiên phú giống như nàng, lại có thời vận khí số vô địch trên đời.
Võ phu bình thường, đều là vô cùng vất vả leo lên mười bậc, ngắm núi mệt chết, lực bất tòng tâm, chỉ có nàng một bước lên trời, còn phung phí của trời, thường xuyên lười biếng, luôn thích đờ ra xuất thần ở lên đỉnh trên đường.
Nhưng chỉ là một nữ tử không quá tập trung sợ chịu khổ với kiếm đạo như vậy, lại được Lý Thuần Cương nhận định là kiếm đạo đã cao, lại vẫn có thể là nhân vật nâng kiếm thuật đỉnh cao ban đầu lên một tâm cao hơn.
Lúc Từ Phượng Niên nhìn thấy Tiểu Nê Nhân thở phì phì ngự kiếm trở về, nhẹ giọng hướng Tào Trường Khanh hỏi: "Nàng vừa đi tìm Thác Bạt Xuân Chuẩn gây sự sao?"
Tào Quan Tử cười gật đầu, nói rằng: "Đương nhiên là giết không chết, Thác Bạt Xuân Chuẩn cùng tên tay sai kia chắc cố ky sự tồn tại của ta, từ đầu đến cuối không hề đánh trả."
Từ Phượng Niên hỏi: "Tiên sinh có thể lại cho ta hai canh giờ tu dưỡng, đến lúc đó để cho ta nói mấy câu với Khương Nê hay không?” Tào Trường Khanh không chút cảm xúc gật đầu.
Không biết là sau hai canh giờ sống một ngày bằng một năm hay là trong nháy mắt biến mất, Từ Phượng Niên chậm rãi thở phào một hơi, sắc mặt tỉnh bơ, chờ sau khi hắn loạng choạng đứng dậy, Tào Trường Khanh đã không thấy tung tích.
Mấy dặm bên ngoài, Tào Trường Khanh đưa đôi tay nắm lấy làn tóc nâu trắng rũ xuống thái dương, hí mắt ngắm bầu trời cao, nhân sinh chịu được mấy lần tụ tán ly hợp?
Từ Phượng Niên đi về hướng nữ tử đưa lưng về phía mình xa xa.
Nàng nghe tiếng bước chân lại gần, cười lạnh nói: "Lần gặp mặt tiếp theo, sẽ là tử kỳ của ngươi!"
Từ Phượng Niên cùng nàng kề vai đứng thẳng, cùng nhau nhìn về phía nam xa xăm, không nói lời khiêu khích nào, nhiều năm như vậy đấu võ mồm vô số lần, nàng chưa lần nào không thất bại thảm hại.
Nàng lạnh lùng nói rằng: "Ngươi nếu dám chết ở Bắc Mãng..."
Từ Phượng Niên tức giận trợn mắt nói: "Biết ngươi muốn nói cái gì, không phải là tìm ra thi thể của ta, lấy roi đánh thi thể cho hả giận đúng hay không?"
Nàng cắn môi, nghiêm khắc quay đầu đi,'Biết là tốt rồi."
Từ Phượng Niên do dự một chút, đi tới trước mắt nàng, đưa tay sờ cái trán của nàng, dịu dàng nói: "Ta sẽ dùng tâm luyện đao, ngươi cũng luyện thật giỏi kiếm, nói xong rồi, sau này nếu như thua ta, sẽ không thả ngươi đi."
Nàng vốn định ác ngôn đáp trả, nói với ba cái võ vẽ mèo quào như ngươi làm sao thắng được ta, nói ta đã ngự kiếm phi hành được rồi còn ngươi chưa làm được gì sất, chỉ là chẳng biết tại sao, vừa nhìn thấy máu dính khắp người hắn, cảm thấy vô cùng không quen, bỗng dưng cặp mắt đỏ lên, không giấu được viền mắt ướt át.
Từ Phượng Niên vươn một ngón tay, cọ vào một bên gò má nàng một cái,Má lúm đồng tiền."