Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 498 - Chương 148: Phong Phạm Cao Thủ (1)

Chương 148: Phong phạm cao thủ (1) Chương 148: Phong phạm cao thủ (1)Chương 148: Phong phạm cao thủ (1)

Khương Nê chắp tay ngự kiếm bay đi, Tào Quan Tử mặc thanh sam quảng tụ* đạp không phiêu diêu, hai người đều là nhân vật thần tiên. Tào Trường Khanh tuy biết lúc này nói có chút không hợp tình hình, nhưng với bản phận thần tử, có mấy lời mặc kệ có nghe lọt tai hay không, đều phải nói,"Thác Bạt Xuân Chuẩn kẻ này rõ ràng lấy thuật số trấn áp lung lạc lòng người, Miếu toán chỉ có thể kiểm tra hạ hạ, tuy nhiên hắn là con của Thác Bạt Bồ Tát, tương lai chắc chắn sẽ làm từng bước nhập ngũ tòng quân, tác phong dựa thế ép người chắc chắn càng tăng, vì vậy có thể đoán là trung thượng, nếu như từ quân giới chuyển sang triều đình, vẫn không thể được trọng dụng, so ra kém xa Đổng Trác xuất thân thảo dân đen Mãng tộc. Công chúa, lần này đi đến kinh thành Nam phủ Bắc Mãng tiếp kiến cựu thần Tây Sở, công chúa chỉ cần lộ diện một lần, việc vặt vãnh vụn vặt còn lại, cứ giao hết cho hạ thần xử lý là được. Năm đó ba hoặc bốn trong số mười thế gia vọng tộc lớn trong hoàng triều chạy về biên cảnh phương bắc, trừ những kẻ có tư tâm không muốn để cho hương hoả truyền thừa đoạn tuyệt, cũng không phải chỉ biết giữ mạng, rất nhiều gia tộc chịu nhục, đều là đang đợi công chúa."

*thanh sam quảng tụ: trang phục của nam hiệp khách, đạo sĩ thời xưa

Khương Nê ngự kiếm cách mặt đất một trượng khẽ ừ. Điều này làm cho Tào Trường Khanh hơi sửng sốt, trước đó nói về chuyện phục hồi vương triều với công chúa, luôn lơ đãng không hề quan tâm, chẳng biết tại sao đổi tính. Trong rừng núi Hồng Lộc Động nơi tọa lạc nhánh thứ hai của Tây Sở Vương Khí, gân sáu mươi người lục tục vào núi lợp nhà tranh để ở, trải qua y sàng chọn, quần anh tập trung, nghiễm nhiên đã là một tòa tiểu triều đình, những lương đống của cựu Tây Sở này, cự tài trị quốc giả bộ trốn Thiền lánh đời, văn sĩ cự phách có hai mươi năm lĩnh chức giám thị nam Nhạc miếu, còn có một nhóm võ tướng quyền hành thà rằng nghèo rớt mùng tơi mai danh ẩn tích, mấy năm nay không tiếc giả khờ che giấu tai mắt người khác. Sau khi nhìn thấy công chúa, những trung thần đắc lực này, không có ai mà không quỳ lạy khóc ròng, chỉ là công chúa dường như cũng không có cảm xúc đối với chuyện này, làm cho rất nhiều lão thân tử vô cùng buồn lo, tuy nhiên không có ai hoài nghi số mệnh gánh vác của tiểu công chúa, năm đó trận chiến tường thành tây lũy, Diệp Bạch Quỳ chết trận, bên trong hoàng thành, trong toàn bộ trọng thần phụ chính bao gồm Tào Trường Khanh cùng lão Thái sư Tôn Hi Tế, tổng cộng 9 người, đều chính mắt nhìn thấy hoàng đế bệ hạ đóng ngọc tỷ truyên quốc được Xuân thu cửu quốc công nhận ý nghĩa đóng đô lớn nhất, vào sau lưng tiểu công chúa, ngọc tỷ tượng trưng khí vận của một quốc gia toả sáng rực rỡ tan theo mây khói, ảm đạm không ánh sáng, biến thành y hệt một miếng ngọc thạch bình thường, toàn bộ chuyển dời đến trên người nàng. Đó là hoàng hôn đế quốc một cơ nghiệp vĩ đại sụp đổ trong mưa gió mịt mù, 9 tên thần tử đồng loạt quỳ rạp xuống trên Kim Loan điện, Tào Trường Khanh đến nay vẫn còn nhớ kỹ tiếng hét chói tai non nớt lúc bị ngọc tỷ nóng hổi làm bỏng sau lưng, còn có tiếng khóc thê lương đau xót của công chúa nhỏ tuổi.

Khương Nê với ánh mắt kiên nghị nói: "Kỳ Đãi Chiếu thúc thúc, ta biết ngươi sở dĩ nhập Thánh, mang ta vất vả đi khắp vách tường tây lũy cùng Hoàng Lăng, là muốn len lén chuyển giao cảnh giới của ngươi cùng số mệnh còn lại của Tây Sở đến trên người ta, sau này không cần che giấu, ta sẽ tiếp nhận toàn bộ."

Tào Quan Tử mang ánh mắt nhu hòa, nhẹ nhàng nói rằng: "Công chúa ngươi thực ra không cần để ý đám thần tử đó nghĩ gì, công chúa có thể ở bên cạnh chúng ta cũng đã là ban ân lớn nhất, không cần phải làm cái gì, Tào Trường Khanh cùng những lão già mất nước kia sẽ dùng trăm phương ngàn kế để phục quốc, chắc công chúa cũng có thể đặt toàn bộ tâm tư ở việc cỏn con đếm tiến kia, Từ Phượng Niên cũng không tiếc trả lại công chúa cho Tây Sở, nếu như Tào Trường Khanh cũng không thể cho công chúa cuộc đời an ổn, như vậy phục quốc, không cần cũng được."

Khương Nê giảm lại tốc độ ngự kiếm, nhẹ giọng nói: "Hắn cũng không sợ chết, vì sao ta sợ đau. Sau này ta sẽ không đếm đồng tiên nữa."
Bình Luận (0)
Comment