Chương 149
Chương 149Chương 149
Vị Kỳ đại quan tử bất thình lình từ Đãi Chiếu hào hoa phong nhã biến thành một lão nho sinh tuổi gần năm mươi gật đầu, hơi bỡn cợt cười nói: "Tốt. Công chúa cho dù lén đếm, Tào Trường Khanh cũng sẽ làm bộ không nhìn thấy."
Khương Nê cười rực rỡ, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, rất nhanh giơ giơ nắm tay, nói rằng: "Kỳ Đãi Chiếu thúc thúc, ngươi nói cho ta một chút về cảnh giới võ phu nhất phẩm, trước đây ta đều không chú tâm lắng nghe."
Tào Trường Khanh vui vẻ tự đáy lòng cười nói: "Nhất phẩm tứ trọng, Kim Cương Chỉ Huyền Thiên Tượng Lục Địa Thần Tiên, tầng tầng tiến dần lên, Kim Cương Cảnh lấy từ Phật môn kim thân bất bại, Chỉ Huyền chính là tên gọi tắt của đạo môn Huyền thông, đại khái ý là chắp tay vấn trường sinh, mà Thiên Tượng là cảnh giới hạo nhiên mà thế hệ nho sinh ta theo đuổi, Thánh nhân có câu con người sẽ bày tỏ suy nghĩ, quan điểm của mình khi gặp phải sự bất công. Thế gian không yên ổn, vậy phải có người đọc sách đi tu thân tề gia trì quốc bình thiên hạ, bất kể là lập ngôn hay là lập công lập Đức, đều phải lấy hạo nhiên chính khí để chống lại bất công, tuy nhiên thư sinh đọc sách, đa phần dừng lại ở đọc sách để thi công danh, để phò tá cho một mình Đế Vương, ít có đọc sách vì trăm vạn thương sinh. Còn như cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, có thể xuất khiếu thần du, tiêu dao trong thiên địa, chân chính làm được cái gọi là không gì quản thúc không quan tâm gì. Cảnh giới Nhất phẩm tiền tam trọng, tuy lấy tam giáo tinh túy để đặt tên, nhưng thường không có liên quan quá lớn với người trong tam giáo, ngược lại thì võ phu truy cầu lấy lực làm đạo, đạp cảnh tăng tiến, trở thành nhân vật được giang hồ vạn chúng chăm chú, cao tăng Phật môn đắc đạo, theo thói quen đúc thành Đại Kim Cương, có đặc thù máu màu vàng kim. Hiện giờ chỉ có hai ba vị hòa thượng trở thành Phật Đà. Mà Đạo giáo chân nhân, vừa vào nhất phẩm tức Chỉ Huyền, sau khi Võ Đang sơn Hồng Tẩy Tượng binh giải, tạm thời không có ai vào Chỉ Huyền, Đạo giáo tổ đình Long Hổ Sơn thì tình huống tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Còn về người đọc sách, thì càng ít người vào nhất phẩm hơn."
Khương Nê chăm chú tự đánh giá một lúc, nói rằng: "Trừ võ phu bình thường trong tam giáo, là không phải có thể hiểu thành trước phải rèn đúc khí lực kim cương, lại tiến vào Chỉ Huyền cầu khí, sau đó từ khí chuyển thế, đến Thiên Tượng, có thể đánh cắp khí vận thiên địa, nhằm cộng minh? Nói như vậy, cao thủ Thiên Tượng cảnh sao lại cứ như một tên trộm vậy?”
Tào Trường Khanh vui mừng cười to, gật đầu nói: "Công chúa nói đúng ngay vấn đề rồi. Kẻ trộm gà trộm chó thì đáng chém kẻ trộm quốc gia thì làm vương làm hầu, chính là ý này."
Lúc này Khương Nê mới nhớ tới Kỳ Đãi Chiếu thúc thúc bên cạnh là Thiên Tượng đệ nhất nhân độc chiếm tám đấu, có chút ngại ngùng. Tào Trường Khanh theo Khương Nê cùng nhau bay vút trên trời tiêu sái tiến về phía trước hí mắt nói: "Ta từng có bàn cờ thôi diễn, trong thiên hạ đồng thời xuất hiện bảy vị hoặc là tám vị Lục Địa Thần Tiên, đã là khí số cực hạn của một ván cờ."
Khương Nê nhẹ giọng hỏi: "Hắn sẽ trở thành một người trong đó sao?"
Tào Trường Khanh lắc đầu thở dài nói: "Khó."
Khương Nê nghiêng đầu hỏi: "Vậy ta thì sao?"
Tào Trường Khanh nói như định chém sắt: "Chắc chắn chiếm một chỗ."
Khương Nê dường như đến lúc này mới vất vả tỉnh ngộ, nàng tức giận nói: "Hắn luôn gạt ta nói ta đần, tư chất bình thường!"
Tào Trường Khanh tâm tình thật tốt, cũng sẽ không tuân thủ nghiêm ngặt phép tắc quân thần trên dưới, nói đùa: "Một kiếm đâm chết hắn."
Khương Nê vô ý thức cầm một ngón tay chọc chọc gương mặt của mình, sau đó đưa hai tay ra xoa xoa khuôn mặt, lẩm bẩm, không rõ nghĩ gì.
Mũi Đại Lương Long Tước kiếm bỗng nhiên hướng lên trên, nàng ngự kiếm xông vào mây trời.
Một người một kiếm đè mây vượt biển.
Tào Trường Khanh ngẩng đầu nhìn lại, cũng đã tìm không thấy bóng dáng của nàng, lẩm bẩm nói: "Cảnh tượng sừng sững."
Lãnh thổ của Cựu Tây Sở, không giống số mệnh âm ầm sụp đổ tan hết đạo Vân Trụ nối trời như vài quốc gia Xuân thu còn lại, vào giờ khắc này chợt ngưng tụ khi vấn trong vòng ngàn dặm. Thái an thành Khâm Thiên Giám, một lão nhân đang quan tượng vọng khí bỗng biến sắc, vội vội vàng vàng lảo đảo chạy về thư các.