Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 500 - Chương 150

Chương 150 Chương 150Chương 150

Từ Phượng Niên đứng tại chỗ suy nghĩ xuất thân hồi lâu, rốt cục hoàn hồn, sờ sờ chiếc mặt nạ da người coi như đã dính chặt này, chiếc mặt nạ da người này là dựa theo mặt mũi của con cháu tiểu tộc Nam triều - Từ Kỳ để chế tạo, là một phân đoạn mấu chốt nhất trong mấy lớp mặt nạ da người, người tính chung quy không bằng trời tính, kết thành hận thù với Thác Bạt Xuân Chuẩn, e rằng chờ gã về đến gia tộc vận dụng tài nguyên điều tra Từ Kỳ này, Tào Trường Khanh nhất thời che chở trợ chỉ e cũng không giữ được bao lâu sẽ lộ dấu vết, tuy nhiên trong khoảng thời gian này, vẫn là tương đối an toàn, Từ Phượng Niên cẩn thận từng li từng tí thay đổi một chiếc mặt nạ da người khác, cúi đầu liếc nhìn quần áo dính máu cực kỳ rách nát xác xơ, thở dài nặng nhọc, chỉ đành quay ngựa lại đi vê phía nam trên con đường rút lui, vừa thổ nạp hô hấp nghỉ ngơi lấy lại sức, vừa hồi tưởng lại Lôi Mâu của Đoan Bột Nhĩ Hồi Hồi, đệ nhất Mâu là đưa lưng lại đối phương, không có thể nhìn rõ ràng, 2 Mâu sau đó lại nhắm vào mình cùng Tào Trường Khanh thì mặt đối mặt, Từ Phượng Niên bắt chước bước chân bước mấy bước, sau vài chục lần, luôn cảm thấy không nắm bắt được trọng điểm, chỉ đành tạm thời từ bỏ, dù sao cũng là tuyệt kỹ áp rương của một vị đại ma đầu, chỗ thâm thuý không tại hình thể, mà ở học vấn với khí cơ kinh mạch, nếu dễ dàng bị phá giải như vậy, cũng quá không đáng giá.

Từ trong ngực móc ra bí kíp đao phổ trang thứ 7, chấm chấm nước bọt, mới vừa rồi Tào Quan Tử xuất thủ, mượn khí thiên địa cầm cố lại Thác Bạt Xuân Chuẩn, phải gọi là kinh tâm động phách, đây cũng có thể kiểm chứng bằng sợi tóc đính trên một trang này, sau khi vào Kim Cương, có thể mơ hồ thấy rõ rất nhiều quỹ tích đường nét, lúc đó Từ Phượng Niên hận không thể trừng tròng mắt ra ngoài, người thường xem náo nhiệt trong nghề xem môn đạo, môn đạo môn đạo, suy cho cùng chính là hai chữ nghi quỹ phân chia giới hạn, thảo nào năm đó Vương Tiên Chi phải mặt dày đi rình coi cao thủ so chiêu, sau đó học hỏi chiêu thức của bản thân rồi sửa đổi để cho bản thân sử dụng, Từ Phượng Niên xé xuống một tờ bí kíp, nhẩm đọc rất lâu, rất khó tưởng tượng đây là một đối tượng bị săn giết vào một khắc trước vẫn còn vật lộn sống mái vì mạng sống. Việc này phải cảm tạ tâm tính mạnh mẽ năm đó du lịch trui luyện ra được, lão Hoàng nói có thể ngủ còn có thể tính là phúc, Ôn Hoa nói có thể ăn còn có thể j càng là phúc, Từ Phượng Niên cảm thấy đều rất có lý. Còn như ngắn ngủi gặp nàng rồi nhanh chóng ly biệt, Từ Phượng Niên cũng không có quá nhiều phiên muộn sầu não.

Lúc này hắn không có nhiều tư cách nghĩ đến chuyện nhi nữ tình trường, hơn nữa, Khương Nê không con là Tiểu Nê Nhân chỉ biết đập bùn hoặc là dùng miệng cắn người kia, đã biết ngự kiếm rồi, mình không có lý do không liều mạng gia tăng cảnh giới, lần gặp mặt tiếp theo, cô nương đần này hơn phân nửa thật sự quyết tâm sẽ dùng một kiếm đâm chết mình.

Từ Phượng Niên bỗng nhiên ngẩng đầu, khi nhìn thấy một bóng người lập nổi lên sát khí.

Một vị lão tăng đứng ở con ngựa khó thuần, cúi đầu chắp hai tay.

Từ Phượng Niên cười cười, mạnh mẽ tán đi sát ý.

Sau khi lão hòa thượng nhân gian Phật Đà ngẩng đầu, nói rằng: "Thế tử điện hạ nếu như muốn phát tiết sát khí đầy bụng, lão nạp tuyệt không đánh trả."

Từ Phượng Niên cười nói: "Thánh tăng đã là thân thể Kim Cương bất bại, đánh trả hay không đánh trả cũng chẳng khác nhau. Bởi vì 1 cọc thiện duyên, ta suýt chút nữa chết ở trên thảo nguyên, hiện tại toàn thân đều đau, sẽ không lãng phí khí lực nữa."

Lão hòa thượng bình tĩnh nói: "Điện hạ đừng lo an nguy của bộ lạc mục nhân, lão nạp sẽ nán lại đây."

Từ Phượng Niên hỏi: "Lão phương trượng, ngươi đang phỏng đoán sau này Bắc Lương Vương sẽ là nhân vật như thế nào? Nếu như không hợp ý mình, có phải ta sẽ chết ở Bắc Mãng hay không? Nói sai rồi, bất kể có vừa lòng đẹp ý hay không, lúc trước dường như ta cũng nhất định phải chết trước sự truy sát của Thác Bạt Xuân Chuẩn."

Lão hòa thượng lắc đầu nói: "Là có người có vận may lớn, vô hình trung soán cải khí số, ứng với câu mọi chuyện không lường trước, cũng không phải bản ý của lão nạp."

Từ Phượng Niên suýt chút nữa phóng ra cái rắm vào mặt con mẹ lão hoà thượng, thật vất vả nghẹn trở về trong bụng, hít thở sâu, cố nặn khuôn mặt tươi cười không có nửa điểm thành ý nói rằng: "Lão phương trượng lần này đến đây, lại là muốn làm gì? Chẳng lẽ còn có thiện duyên chờ ta sao?"

Lão hòa thượng thấy buồn cười, lắc đầu nói: "Điện hạ quá lo lắng, lão nạp đến đây là muốn biếu tặng một viên Lưỡng Thiền đan, cứ xem như là bù đắp lão nạp tính sai."

Từ Phượng Niên không có bất kỳ hồ nghi do dự, cười tủm tỉm hỏi: 'Chuyện đã qua cũng không cần nói ra, tổn thương cảm tình. Lão phương trượng, ngoại trừ tặng ta ba bốn năm sáu viên Kim Đan được xưng Hoạt xá lợi, có còn võ học bí kíp Phật môn hay không?”

Lão hòa thượng đưa tay mò vào trong tay áo cà sa mò tới mò lui, cười nói: "Chỉ có một viên thuốc, bí kíp thì không có. Tuy nhiên xem sắc mặt của điện hạ, đã không còn gì đáng lo nữa, dường như không cần dùng Lưỡng Thiền đan. Lão nạp cũng sẽ không dệt hoa trên gấm."

Từ Phượng Niên trừng mắt, chạy đến bên người vị Phật Đà này, cười híp mắt nói: "Đừng nha, lão phương trượng, nào, móc ra xem một chút."

Lão hòa thượng vẻ mặt khó xử, đưa vào ống tay áo, áy náy nói: "Hả? Kỳ quái, dường như mất tích rồi."

Từ Phượng Niên đờ mặt ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão phương trượng, có chút phong phạm cao thủ được không?"

Lão hòa thượng cười ha ha, dắt ngựa bỏ đi.
Bình Luận (0)
Comment