Chương 151: Giang sơn đời nào cũng có người mới thay người cũ
Chương 151: Giang sơn đời nào cũng có người mới thay người cũChương 151: Giang sơn đời nào cũng có người mới thay người cũ
Lúc Từ Phượng Niên cùng lão hòa thượng đi tới doanh địa của dân chăn nuôi bên hồ, phát hiện lều trướng mới cắm xuống cũng đã rút ra, lại chất lên xe ngựa, xem ra lại phải di chuyển lưu vong, Long Thụ tăng nhân dẫn ngựa đi châm chậm cả đoạn đường quay đầu hỏi Từ Phượng Niên: "Điện hạ, đã là lần thứ tư động sát cơ rồi, vì sao nhiều lần đều không ra tay?"
Từ Phượng Niên cười ha hả nói: "Lão phương trượng nếu là thánh tăng, đương nhiên rộng lòng khoan dung cả những người khó dung thứ trong thiên hạ, không phải đều nói phật đầu trước phẩn phật bất phẫn*, tính toán với ta làm gì."
* phật đầu trước phẩn phật bất phẫn: , có nghĩa là Đức Phật có lòng nhân ái và không quan tâm đến việc Ngài có bị đổ phân lên đầu. Sau này, nó thường được dùng như một phép ẩn dụ để đặt những điều xấu lên trên những điều tốt đẹp, từ đó làm hoen ố những điều tốt đẹp
Lão hòa thượng nhìn chằm chằm người thanh thù dai này, cười nói: "Điện hạ quả là chân tiểu nhân trí óc linh hoạt. Tuy nhiên ngươi muốn giết hay không, cũng không phải quanh co, lão nạp vẫn muốn mời điện hạ một hơi thở ra hết ác khí trong lòng dạ, cũng có sớm tụ sớm tan."
Lúc này đây Từ Phượng Niên không giấu giếm nữa, thu liễm thần sắc giả vờ bất cần đời táo bạo, bình thản nói: "Sát cơ đúng là thật, sát tâm không dám có, sợ bị lão phương trượng coi như ma đầu mà người người đều phải trừ diệt, sau này trở lại toà thánh địa phật môn Lưỡng Thiền Tự này, tùy tiện một ngụm nước miếng là có thể dìm chết ta. Nhưng ta đã biết tâm tính của đại chân nhân đạo giáo rồi, một cái Triệu Hoàng Sào, một cái Triệu Tuyên Tố, đều không phải thứ tốt, nhưng khổ nỗi cảnh giới lại cực cao, đều nói đạo môn thanh tĩnh vô vi, thật không biết làm sao tu hành ra cảnh giới cao như vậy."
Lão hòa thượng nhẹ giọng cảm khái nói: "Hai vị Long Hổ Sơn Đại chân nhân này nha, suy cho cùng vẫn chưa từng có thể từ bỏ cái họ kia, cũng không trách cho bọn họ rễ vào bàng môn tả đạo. Giống như lão nạp, mấy năm nay hầu như bình thường cũng không giữ được bản tâm. Không cầu chấp nhất, bản thân chấp nhất, làm sao có thể giải? Sau khi lão nạp lên làm chủ trì, không thể nghĩ thông suốt rất nhiêu chuyện, nghĩ tới nghĩ lui, thực sự không có biện pháp, phải đi tìm tòi vô số kể điển tịch trong đạo giáo, cuối cùng cảm thấy giống như 4 chữ 'Đạo pháp tự nhiên trong chương 24 é Đạo Đức Kinh ) , phân lượng nặng nhất. Sau này đồ đệ nói muốn tâm sáng thấy tính cách, tự kiểm chứng bồ đề. Lão nạp cũng hiểu rất rõ, hai bộ kinh kệ khiến lão nạp cãi nhau với thủ tọa sư huynh năm đó, đồ đệ tây du vạn dặm trở về, chỉ nói tám chữ lời bình: Mỹ tắc mỹ hĩ, liễu tắc vị liễu. Sư huynh gật đầu nói phải, sau đó viên tịch. Còn có tiên hiền Nho giáo nói chớ thấy cái ác nhỏ mà không trị chớ thấy việc thiện nhỏ mà không làm, thực sự là nói hết mọi đạo lý. Chuyến Bắc Mãng này, nhất định là phải tiêu hủy cảnh giới Phật Đà trong mắt thế nhân.”
Từ Phượng Niên cau mày nói: "Giảm cảnh giới?"
Lão hòa thượng gật đầu cười,'Là buông."
Từ Phượng Niên lắc đầu nói: "Ta không hiểu câu tỉnh ngộ cùng lập địa thành phật của bạch y tăng nhân từng nói."
Lão hòa thượng cười nói: "Lão nạp cũng không hiểu được đả cơ phong*, bằng không lúc này cùng điện hạ nói chút Phật ngữ khiến người ta cái hiểu cái không, mới hợp với tình hình."
* đả cơ phong: là một thuật ngữ được sử dụng trong Thiền Lâm, có nghĩa là khi các Thiền sư hoặc Thiền sư đối đầu với người khác hoặc giao tiếp với người khác, họ thường thể hiện trạng thái của mình hoặc thử thách đối phương bằng những lời lẽ sâu sắc, thiếu hiểu biết, thậm chí phi lý
Từ Phượng Niên bất đắc dĩ nói: "Lão phương trượng cuối cùng cũng có chút phong phạm của cao nhân."
Lão hòa thượng dùng một tay dẫn ngựa một tay cầm thiền trượng làm bằng trúc nhẹ giọng nói: "Cho dù có nói như vậy, lão nạp cũng sẽ không tặng 2 viên Thiền đan."
Từ Phượng Niên muốn nói lại thôi.
Lão hòa thượng nhẹ giọng nói: "Hỏi Phật không bằng hỏi mình."
Từ Phượng Niên rầu rĩ cười cười, đem câu hỏi có liên quan với Từ Kiêu mà hắn không dám biết câu trả lời nhét lại vào bụng.
Từ Phượng Niên lập tức lẩm bẩm: "Mặc kệ có ý đồ gì, nếu muốn giảm cảnh giới, chuyến này lão phương trượng cứ xem như là ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đi. Cao cao tại thượng chỉ có thể là tượng phật mạ vàng cùng Bồ Tát làm bằng bùn đất, vẫn là như lão phương trượng vậy chấp nhận đi đến dân gian thế tục, mới là tăng nhân thật sự.”
Lão hòa thượng yên lặng đưa vào ống tay áo áo cà sa, lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ hình chữ nhật, thấy Từ Phượng Niên không hiểu gì, vị chủ trì Lưỡng Thiền Tự này nghiêm túc nói rằng: "Lớn tuổi, luôn thích được người ta khen."
Từ Phượng Niên yên lặng nhận hộp gỗ, khóe miệng co giật, không lời chống đỡ.
Mục dân nhìn thấy Từ Phượng Niên cùng lão hoà thượng bước đến, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, kinh ngạc chính là Bồ tát trẻ tuổi kia đi rồi lại quay lại, khiến cho bọn họ rất hổ thẹn, vui chính là vị Phật Đà kia lại lâm thế, đối với bộ lạc nhỏ lắm tai nạn mà nói, về tâm lý cũng là một loại an ủi lớn lao.
Hô Diên Quan Âm cùng A Bảo Cơ cùng nhau chạy chậm về hướng đôi Bồ Tát Phật Đà cao cao tại thượng này, chẳng biết tại sao nàng dừng bước, nhưng hài tử trong lòng thoát nhanh khỏi tay nàng, vẫn chạy nhanh qua.
Từ Phượng Niên thay quần áo, lấy một túi sạch nước và thức ăn, cứ tiếp tục đi về hướng bắc.
"Nam Bắc, ngươi có cảm thấy cành lá của cây đào cùng tuổi ngươi kia có chút không đủ tươi tốt hay không?"
"Sư phụ, ngươi đừng gạt ta đi tiểu để tưới cây được không? Bị Đông Tây cùng sư nương biết, ta sẽ bị đánh chết!"
"Ngươi có can đảm sao không đi Kim Đỉnh cãi nhau, làm hại sư phụ cả đoạn đường xóc nảy mấy ngàn dặm, nước bọt văng ra không có mười cân cũng có tám cân, ngươi không biết hổ thẹn sao?"
"Ta lát nữa phải đi làm cơm."
"Ngộ tính dường như còn chưa quá đủ nha."
"Sư phụ, ngươi cứ nói thẳng ta phải làm gì đi."
"Sư nương sáng sớm hôm nay nói vừa bấm ngón tay tính toán, mấy ngày gần đây không thích hợp giặt quần áo."
"Đã hiểu."
"Hiểu rồi còn đứng ngây đó làm gì?"
"Không phải nói đấm lưng giúp người nửa canh giờ sao? Nãy giờ mới có một nén nhang."
"À. Xem ra ngộ tính phát triển, không tệ không tệ."
"Sư phụ."
"Hử?"
"Sư nương lại mang Đông Tây xuống núi mua son phấn rồi. Mấy ngày trước sư nương nói trước đây có rất nhiều hiệp sĩ thắt lưng quấn vạn quan theo đuổi nàng lận, còn nói nếu như tùy tiện gả cho một người trong đó, mua một hộp son mấy mươi lượng bạc cũng không cần nháy mắt, nào giống bây giờ."
"Như vầy phải không?”
'Dạt"
"Tốt lắm, sư phụ của sư phụ vừa hay không ở trong chùa, mấy bộ Kinh Phật mà lão nhân gia ông ta trân quý, ngươi đi trộm đi, xuống núi đổi bạc. Sau đó lại trở về Tự, hắn nỡ đánh ta, cũng không nỡ đánh ngươi."
"Sư phụ, đây là phạm giới."
"Ngươi còn thích cả cô nương rồi, còn dám thê rằng không làm Phật Đà nữa, còn sợ cái này?"
"Sư phụ, khí trời tốt, ta đi giặt quần áo."
"Đi đi đi, ngộ tính còn chưa đủ."
Tiểu hòa thượng chạy đi lấy một cái chậu gỗ và một tấm ván, dưới ánh mặt trời ngồi ở trên băng ghế nhỏ.
Ban đầu ở Bắc Lương vương phủ, trên mặt của Đông Tây thoa nửa cân son phấn màu đỏ, Thế tử điện hạ tế nhị nên không muốn tổn thương tự tôn của nàng, nhưng đần Nam Bắc lúc đó lại cảm thấy rất đẹp nha. Vậy nên sau này càng thêm muốn thành Phật, có thể đốt ra xá lợi tử, để cho nàng có thể mua chút son phấn. Tuy nhiên giấc mơ đó, hôm nay nó không làm Phật Đà được rồi.
Đần Nam Bắc cúi đầu chà giặt xiêm y, chỉ cảm thấy rất buồn nha.
Long Hổ Sơn cùng Lưỡng Thiền Tự đồng danh xưng thánh địa, một thiếu niên gầy yếu da dẻ khô vàng đánh ngã Tề Huyền Trinh ngồi hắc hổ, cuộc chiến này đánh cho đất rung núi chuyển, sau đó cưỡi hổ xuống núi.
Bắc Lương vương phủ, Thính Triều Các.
Một tòa núi mát mẻ, không gió cũng không mưa.
Lý Nghĩa Sơn ở trên tâng cao nhất âm u ẩm ướt cúi đầu viết về những cuộc tranh đấu khốc liệt giành giật quyền lực giữa các triều đại hoàng quyền với nhau, đã viết tới đương kim thiên tử cùng Trương Cự Lộc bản triều, cổ tay run lên, không cẩn thận nhỏ vài giọt mực nước xuống tuyên chỉ, nhìn nét mực thong thả dần loang ra, vị phụ tá cấp cao nhất trong vương phủ đã sinh hoạt tại lầu các gần hai mươi năm đột nhiên buồn nôn, vội vàng che miệng, dốc lên hồ lô rượu bên chân, dùng một ngụm rượu Lục Nghĩ nuốt xuống tiên huyết xông lên cổ họng, sau khi để bầu rượu xuống, ánh mắt mờ đi, cuối quyển viết "Từ cổ hôn quân nọa chủ nuôi quyền lẫn nhau, bản triều danh tướng phụ cần quân, sao mà quái lạ" lác đác hai mươi chữ, nhưng chữ viết hơi méo mó và mất đi cấu trúc nhất quán.
Lý Nghĩa Sơn nhẹ nhàng thở dài, buông cây bút lông, đặt tại giá bút, phun ra hơi thở nồng nặc mùi rượu lẫn với mùi máu tươi, Lý Nghĩa Sơn thuận tay cầm lên mấy quyển vương triều địa lý chí do năm sáu nha hoàn tại Ngô Đồng Uyển gần đây cùng nhau biên soạn khắc họa, nhìn mấy lần thì để xuống, cố hết sức đứng lên, đẩy cửa phòng ra, đi qua hành lang dưới mái hiên, suy nghĩ một lúc, lần đầu tiên đi xuống lầu, chẳng biết tại sao Bạch Hồ Nhi Kiểm cũng đi theo phía sau lão, cùng nhau đi tới lầu một, đồng thời ra khỏi Thính Triều Các, đi tới bên hồ có nuôi vạn con cá chép quý giá, mấy vị Thủ Các Nô đều vô cùng kinh hãi, trước tiên thông tri Bắc Lương Vương. Lý Nghĩa Sơn đứng ở mép cột trụ lâu các đài, lung lay sắp đổ, đến khi Từ Kiêu chạy tới, mới khó dọc ngồi xuống, Từ Kiêu ngồi ở bên cạnh tên quốc sĩ năm đó cùng nhau xưng là phụ tá đắc lực với Triệu Trường Lăng, khoác chiếc áo lông cáo cũ kỹ trên người mình lên trên người của Lý Nghĩa Sơn, cau mày nói: "Nguyên Anh, thân thể và gân cốt của ngươi không thể chịu lạnh, sao lại rời lầu?" Lý Nghĩa Sơn che miệng vẫn không ngừng ho, Từ Kiêu vội vã đấm nhè nhẹ lưng lão, vị Xuân Thu quốc sĩ này vẫn đưa mắt bình thản nhìn về phía mặt hồ, nhẹ giọng cười nói: "Đại tướng quân, ta theo ngươi đã bao nhiêu năm rồi?"
Từ Kiêu cảm thán nói: "32 năm. Trước đây ta xuất thân mọi rợ quê mùa, không có mấy người đọc sách cam tâm tình nguyện làm thủ hạ của ta, đều khinh thường ngại mất mặt, nhục nhã dòng họ, chỉ ngươi cùng Trường Lăng hai tên thanh niên mới lớn, trước sau đần độn chạy tới, lúc đó ta cứ cảm thấy hai người các ngươi hoặc là đầu óc có vấn đề, hoặc là không có ý tốt. Sau này mới biết được ta nhặt được bảo."
Lý Nghĩa Sơn rụt tay về, nắm tay đặt ở trên đầu gối, nụ cười rộng rãi, nhẹ giọng nói: "Đại tướng quân, Trương Cự Lộc là danh tướng quyền thần có hoài bão cùng tài hoa hơn so với ta cùng Triệu Trường Lăng, có đối thủ triều đình như vậy, có mệt hay không?"
Từ Kiêu vỗ nhẹ sau lưng của người bạn thân thiết ba mươi mấy năm, cười nói: "Có ngươi ở đây, ta sợ cái gì? Dù sao cho tới bây giờ đều là ta xông pha chiến đấu, ngươi bày mưu nghĩ kế, từng sợ kẻ nào chứ?"
Lý Nghĩa Sơn cười khổ nói: "Loại chưởng quỹ mặc kệ mọi chuyện như ngươi, quá vô lại”
Từ Kiêu cười ha ha nói: "Ta là một kẻ hậu đậu, ngoại trừ nhớ năm đó học nghề đóng giầy từ lão Tống, cũng coi như được, sau đó lừa được lão bà, ta thấy mình không làm được bất cứ việc gì ra trò cả."
Lý Nghĩa Sơn nở nụ cười không màng danh lợi, nheo mắt lại, liếc nhìn sắc trời, chậm rãi nói rằng: "Năm đó rất nhiều người khuyên ngươi tự làm hoàng đế, ta là số rất ít không tán thành, nếu như trước đây ngươi bởi vì nghe lời vô ích của ta, mới để cho nhiều tướng sĩ như vậy thất vọng đau khổ, quyết định cởi giáp về làm ruộng, thậm chí rất nhiêu người trở mặt thành thù với ngươi. Hôm nay ngươi mắng lại là được rồi."
Từ Kiêu lắc đầu nói: "Chuyện này có gì to tát đâu, hơn nữa là ta tự biết mình không có số làm hoàng đế, không có liên quan gì với ngươi."
Lý Nghĩa Sơn ho khan vài tiếng, nói rằng: "Trương Cự Lộc rất lợi hại nha, mới có mấy năm đã khiến triều đình trên dưới xuất hiện cảnh tượng người người phấn chấn nhiệt huyết, mặc dù thường xuyên phạm huý rước lấy phê bình, nhưng thật sự là có công với xã tắc, huống hồ có một minh quân tọa trấn long ỷ, làm cho hắn không có nỗi lo ở phía sau. Nhất là ở việc trù tính tiền bạc đạt được thành tích xuất sắc, khiến người ta thán phục, mấy lần hai nước đại chiến đều có kết quả thất bại, nhưng biên cảnh đông tuyến giữa hai triều, nhờ hắn bố trí nên xoay chuyển xu hướng suy tàn, biên phòng tan tác dần được sửa chữa, tuyển dụng rất nhiều tướng tài khỏe mạnh trẻ trung thiện chiến đến biên giới ngăn địch, đặc biệt nhất là thuyết phục Cố Kiếm Đường, ở Bộ Binh thêm Thiết thị lang nhị viên, để tu bổ biên phòng thiếu viên, ban đầu ở trên tay lão thủ phụ nhậm chức quân hiệu biên quan, hoặc là một kẻ linh tinh tạp nham hoặc là một quan chức xuống cấp không được coi trọng, bây giờ lại thành kẻ nổi trội, đủ thấy bản lĩnh sửa lại mái nhà dột cho đế quốc của Trương Cự Lộc này. Đại tướng quân, thế nhưng Trương Cự Lộc cũng không phải con người toàn vẹn, vị râu tím mắt xanh này chuyện nhỏ thì ôn hòa, chuyện lớn lại tự phụ khinh nhân, có thể nói đồng liêu bên ngoài chỉ cần cãi lời lập tức bị trừng phạt, chuyện này tất chôn xuống mầm tai hoạ, mặc dù quý tộc hào phiệt nổi danh lâu đời không còn tồn tại, huân quý tiền triêu thay phiên nắm đằng chuôi, không có căn cơ, nhưng lại có hai đại tập đoàn sĩ tử ở trên đỉnh, mà hai nhân vật lãnh tụ đại quyền quý đa phần bị ép từ quan, trục xuất nội các, hoặc là giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, mượn cớ hồi hương dưỡng bệnh. Lúc này mới có gần đây Quốc Tử hữu Tế Tửu mắng hắn là thổi địch* vỗ trống chơi tỳ bà, tuy mắng ác, đến cùng vẫn không biết ý đồ của Trương Cự Lộc nha, vị thủ phụ một mình chuyên quyền quốc gia này rõ ràng là muốn một người chết sau đó thân bại danh liệt, đổi muôn đời thái bình."
*Địch: sáo; ống sáo; sáo trúc
Lý Nghĩa Sơn trong giây lát thần thái sáng láng, sắc mặt trắng bệch bắt đầu hồng hào, tiếp tục nói: "Tên mắt xanh muốn vào lúc còn sống chứng kiến Từ gia bại vong, Lý Nghĩa Sơn ta thành sự không có, có chút bại sự coi như có thừa, cũng lưu lại mười sáu kế sách đối phó. Trừ cái đó ra, còn có Bắc Lương trị chính lục sơ tổng cộng ba mươi bốn đề nghị, cũng đều đã viết xong, đều lưu cho Phượng Niên."
Bạch Hồ Nhi Kiểm vẫn luôn đứng ở phía sau hai vị lão nhân, trâm mặc không nói.
Y biết vị quốc sĩ tiều tụy này, sớm đã bệnh nguy kịch, không sống được bao lâu nữa.
Từ Kiêu nhẹ giọng nói: “Đừng nói nữa."
Lý Nghĩa Sơn buông ra nắm tay, lòng bàn tay có một đống màu đỏ tươi, cười cười, không hề ho, chỉ là khóe miệng thấm ra máu, mệt mỏi rã rời đến cùng cực nhắm mắt lại, nói rằng: "Nam Cung tiên sinh, Lý Nghĩa Sơn cầu ngươi một việc, tương lai nếu như Phượng Niên gặp nạn, mà 300,000 thiết ky lại không cách nào cứu viện, khẩn cầu tiên sinh nhất định ra tay tương trợ một lần."
Bạch Hồ Nhi Kiểm trâm giọng nói: "Mong tiên sinh yên tâm!"
"Nhìn không rõ nữa."
Con mắt của Lý Nghĩa Sơn bắt đầu mơ hồ run rẩy giơ cánh tay lên, đưa ngón tay lên cao chỉ trỏ, cứ như những năm qua cùng Thế tử điện hạ tuổi nhỏ đánh một ván cờ vây.
Trên gương mặt đầy tang thương của lão dường như có chút tiếc nuối, năm đó đối với đứa bé này quá nghiêm khắc, quở trách nhiều lắm, tán thưởng quá ít.
Tên nam nhân không biết là bệnh chết hay là chết già, đầu của lão nặng nề dựa vào vai của đại tướng quân ngồi bên cạnh, lẩm bẩm nói: "Rốt cục có thể ngủ ngon giấc."
Một giấc ngủ này qua đi, không tỉnh lại nữa. Sinh tử lớn biết bao, sinh tử nhỏ làm sao.
Bạch Hồ Nhi Kiểm quay đầu đi, không đành lòng nhìn nữa.
Bắc Lương Vương Từ Kiêu chỉ nhẹ nhàng giúp lão chỉnh lại chiếc áo lông cáo sắp tuột xuống.