Chương 50: Tiểu cẩu tiểu tượng đất (1)
Chương 50: Tiểu cẩu tiểu tượng đất (1)Chương 50: Tiểu cẩu tiểu tượng đất (1)
Tiên Nhân Chỉ Lộ trảm đại giang?
Sông Thương Lan, chính là con sông lớn nhất Bắc Lương.
Từ Phượng Niên phun đầy nước trà vào mặt của lão thần tiên đạo môn ngồi đối diện mình, lão đạo sĩ làm chưởng giáo Võ Đang ba mươi năm chỉ là nhẹ nhàng chùi đi, quay đầu trừng mắt nhìn tiểu sư đệ lắm mồm. Từ Phượng Niên vội xin lỗi vài tiếng, Vương Trọng Lâu tốt tính, không để ý, tiếp tục uống trà. Từ Phượng Niên lặng lẽ dò xét vị đệ nhất nhân núi Võ Đang này, giữa trán hơi hồng, lông mi dựng thẳng. Tuy tóc đã bạc, nhưng dung mạo trông không hề già. Từ Phượng Niên bỗng nhiên nhớ lại thời niên thiếu từng tiện tay đọc qua một bản điển tích Đạo giáo «Tam thiên khí tượng » tại Thính Triều Đình, đề cập đến việc Võ Đang có một loại huyền ảo nội công, Thái Thượng Ngọc Dịch Luyện Hình, trước thành đan anh, du ngũ tạng, lại quán thông tứ chi, huyết hồng hóa bạch nhũ, dung mạo như thiếu niên, nóng lạnh bất xâm, gọi là mới vào Trường Sinh Cảnh.
Từ Phượng Niên luôn không tin là thật, nhưng chính tai nghe được vị này chỉ cần hai ngón tay có thể chẻ đôi sông, lại tận mắt thấy khí tượng lồng lộng mà Vương Trọng Lâu mơ hồ lộ ra ngoài một luồng, không thể không tin.
Lão đạo sĩ uống xong trà rồi rời đi, Từ Phượng Niên nhìn thấy Hồng Tẩy Tượng còn ngẩn người ngồi xổm ở một bên, cau mày nói: “Cưỡi trâu, ngươi còn không đi?"
Hồng Tẩy Tượng ồ một tiếng, thong thả trở về Tiểu Liên Hoa phong, con đường tam cung sáu quan, vô số đại tiểu đạo sĩ miệng miệng tôn xưng sư thúc tổ hay thái thượng sư thúc tổ, y đều đáp lại, còn với một số vãn bối quen thuộc, y sẽ ngừng chân trò chuyện vài câu.
Thong thả đi đến Đăng Tiên Nhai, phát hiện sư huynh chưởng giáo đang đứng ngay dưới tấm bia Quy Đà, Hồng Tẩy Tượng bước chân nhanh hơn, kêu lớn một tiếng đại sư huynh.
Vào thế hệ này của bọn hắn trên núi, đã là tối cao, không giống trên chưởng giáo Long Hổ sơn còn vị chân nhân bế quan tuổi cao tóc bạc không để ý tới chuyện tới. Võ Đang còn có một vị sư huynh họ Vương, dùng Kiếm Quan Võ Đang, Hồng Tẩy Tượng theo thói quen đều gọi Tiểu Vương sư huynh, hiện tại đang cấm thanh ngộ kiếm hơn mười sáu năm bên Đại Liên Hoa phong.
Vương Trọng Lâu gần như cao hơn Hồng Tẩy Tượng cả một cái đầu quay người nhìn thấy tiểu sư đệ rầu rĩ không vui, trêu ghẹo nói: "Cấm thư tàng trữ của ngươi lại bị Trần sư huynh của ngươi tịch thu rồi?"
Hồng Tẩy Tượng lắc đầu, muốn nói lại thôi. Vương Trọng Lâu vỗ vỗ bả vai của tiểu sư đệ, giãm lên ánh trăng mà đi.
Từ Phượng Niên luyện một lượt Cổn Đao thuật, cũng không theo thói quen, góc độ cùng xu thế của đao thứ nhất là quan trọng nhất, sau đó liên tục mấy chục chiêu đến trăm chiêu đều thuận thế dựa theo một đao này, như thế nào xuất đao nhanh nhất như thế nào xuất đao, cố gắng chiêu thức lưu loát, không lưu khoảng cách. Dùng khí lực ít nhất nhưng phải xuất đao nhanh nhất, đao pháp đơn giản này không phải lão Khôi truyền thụ cho hắn, mà chính là Từ Phượng Niên suy nghĩ ra, gọi là Cổn Đao, vô cùng chuẩn xác. Dường như không giống trạm kiếm tẩu kiếm Vương chưởng giáo nói.
Trở lại nhà tranh nằm xuống, là một tấm phản cứng ngắc, cứng ngắc như núi Võ Đang. Từ Phượng Niên không khúc mắc gì với chuyện này, cũng nhờ thời gian màn trời chiếu đất ở cùng lão Hoàng tại rừng núi hoang vắng nên quen rồi.
Trên bàn trừ một ngọn đèn dầu, còn có hai chồng thư tịch ố vàng, hai bản kiếm phổ, một bản « Trích Nguyên Quyết », phía dưới cùng là một bản « Lục Thủy Đình Giáp Tử Tập Kiếm Lục ) , Từ Phượng Niên cũng không ngủ, dứt khoát thức đêm, học bằng cách ghi nhớ toàn bộ mấy bản thư tịch này.
Tâm pháp khẩu quyết của Võ Đang lưu truyền rất rộng trên giang hồ, phần lớn là làm giả mấy phần, mang theo danh tiếng của Ngọc trụ nội công, vẫn vô cùng quý hiếm, nhưng xác thực cũng có một số phần trong Ngọc Trụ tâm pháp bị nhân sĩ giang hồ biết, núi Võ Đang cũng chưa từng tận lực chém giết ngăn cản, bởi vì Ngọc Trụ tâm pháp cao minh không giả, nhưng chỉ là một con Âm Ngư của Âm Dương Ngư, còn cần độc môn rèn thể thuật của đạo sĩ Võ Đang rèn luyện ngày qua ngày hỗ trợ.
Từ Phượng Niên cũng không quá hào hứng với kiếm phổ, « Trích Nguyên Quyết » cũng không thấy có ích, duy chỉ có yêu thích không buông tay với « Giáp tập kiếm lục », tác phẩm tâm huyết này viết vê cảm ngộ sáu mươi năm luyện kiếm của một vị tiền bối tổ sư gia Võ Đang, chỉ là ngôn từ quá tối nghĩa, không dễ dàng bắt đầu.
Từ Phượng Niên nhìn ngoài kia đã tờ mờ sáng, buông « Giáp tập kiếm lục » xuống, cầm Tú Đông đao đi về phía ao Bạch Tượng, càng đến gần, âm thanh thác nước dội vào đá càng mãnh liệt, hơi nước trong trẻo nhưng lạnh lẽo đập vào mặt, trong ao có một khối đá lớn chót vót, Từ Phượng Niên đi dọc theo con đường ven ao Bạch Tượng, lại dọc theo con đường lát đá xanh đi vào bên trong thác nước, hóa ra là Huyền Tiên Phong, nơi có thác nước hình răng voi này đã bị tổ tiên Võ Đang với tài nghề điêu luyện đục vào bên trong, tương truyền rằng có vị chân nhân ở đây cưỡi cầu vồng phi thăng, lưu lại một thanh cổ kiếm trong ao.