Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 51 - Chương 51: (2)

Chương 51: (2) Chương 51: (2)Chương 51: (2)

Từ Phượng Niên đứng nghiêm, cách thác nước như dải lụa trắng chỉ hai cánh tay. Quần áo trên người dần dần ẩm ướt.

Từ Phượng Niên dốc hết toàn lực bổ ngang ra một đao.

Lão đạo sĩ kia dùng hai ngón tay liền bổ ngang một con sông, vậy một đao toàn lực của ta thì sẽ như thế nào?

Từ Phượng Niên bị đau thấu xương, Tú Đông đao vừa mới tiếp xúc với thác nước ba nghìn thước liền rời khỏi tay, vẽ ra đường vòng cung thảm hại trên không trung, rồi rơi trên mặt đất, Từ Phượng Niên giơ tay lên nhìn, đã xuất hiện một vết rách đầy máu.

Từ Phượng Niên nhếch miệng cười cười, đi nhặt Tú Đông đao ở trong tay hắn chắc chắn sẽ mai một danh tiếng thật lâu. Thở phào ra một hơi, lại bổ ra một đao, kết quả Tú Đông đao vẫn rời tay rơi xuống đất, Từ Phượng Niên hít vào một ngụm khí lạnh, xé một mảnh vải trên y phục, quấn quanh tay, ngồi dưới đất cầm lấy Tú Đông đao, hắn đã không hi vọng xa vời việc một đao vững vàng bổ ngang khe thác, chỉ cầu không rời tay là được.

Từ Phượng Niên đổi tay cầm đao sang tay trái rồi chém tiếp một đao, thảm hại hơn, cả người lẫn đao đều ngã nhào.

Sư thúc tổ trẻ tuổi chẳng biết lúc nào đã đi vào trong động, kinh ngạc nói: "Ngươi cùng Trần sư huynh năm đó luyện kiếm giống nhau như đúc."

Từ Phượng Niên nói với niềm vui trong cay đắng: "Cao thủ đều là như thế"

Hồng Tẩy Tượng nhẹ nhàng nói: 'Chẳng qua Trần sư huynh đến tuổi của ngươi, một kiếm có thể chém ra lỗ hổng rộng mấy tấc."

Từ Phượng Niên tức giận nói: "Ngươi giúp ta gửi tin nhắn đến Vương phủ, ở đó có một vị Bạch Hồ Nhi Kiểm đang bế quan, để y lựa chọn bốn năm mươi bản võ học bí kỹ, tìm người nào đó đưa lên núi."

Hồng Tẩy Tượng hiếu kỳ nói: "Để làm gì?"

Từ Phượng Niên cúi đầu dùng miệng thắt miếng vải băng vết thương trên tay trái, lờ Hồng Tẩy Tượng đi.

Sư thúc tổ trẻ tuổi ngoan ngoãn ra ngoài làm chân chạy việc vặt cho Thế tử điện hạ, cách đó một dặm đường có tòa Tử Dương đạo quan, y chuẩn bị mời bọn tiểu bối hỗ trợ, sư thúc tổ đương nhiên sẽ không đích thân xuống núi.

Vài ngày sau, một nữ tử thân hình mảnh mai cõng một cái túi rất nặng, gian nan leo núi.

Trên đời này thứ gì nặng nhất? Là tình nghĩa? Là trung hiếu? Sai bét hết, sách là nặng nhất.

Khương Nê ngồi tại bậc thang đầu tiên tại sườn núi, thắt lưng gần như đã gấy, gần đó có mấy vị đạo sĩ đi ngang qua nhìn chằm chằm nàng lảo đảo không biết sẽ có thể lăn xuống núi bất cứ lúc nào, rốt cục như trút được gánh nặng.

Vị cô nương trẻ tuổi xinh đẹp tột đỉnh này chỉ được Bắc Lương thiết ky hộ tống đến chân núi, tiếp đến phải một mình leo lên các bậc thang, mới đầu mấy vị đạo sĩ Võ Đang muốn giúp đỡ, nhưng không có đạt được bất kỳ sự đáp lại nào của nàng, chỉ nhận lấy một gương mặt tươi cười lạnh lùng, các đạo sĩ đành phải cẩn thận từng li từng tí đi theo phía sau, sợ nàng cả người cả bọc hành lý cũng gặp nạn. Nữ tử đi ra từ Bắc Lương Vương phủ đều chọc không nổi.

Khương Nê ngẩng đầu nhìn ngọn núi không có điểm cuối, làu bàu gì đó, các đạo sĩ nghe không được, đều là những câu cay nghiệt chửi mắng Từ Phượng Niên chết không yên lành, song so với hành vi nàng mỗi ngày đâm người rơm, thì coi như dịu dàng lắm rồi. Hiện tại tên Thế tử điện hạ khốn nạn kia nếu dám đứng trước mặt nàng, nàng chắc chắn phải rút ra thanh Thần Phù này, cùng hắn đồng quy vu tận.

Khương Nê vuốt vuốt bả vai đã đỏ bừng, cắn răng lại lần xốc lên bọc hành lý như nặng ngàn cân, đây là một hình ảnh cô đơn và đáng thương vô cùng.

Hồng Tẩy Tượng rảnh rỗi đi dạo ở trên núi, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, chạy tới hỗ trợ, song y chưa kịp lên tiếng, Khương Nê đã nói một câu "chó ngoan không cản đường”, giọng nói suy yếu, mặt mày lại như Bồ Tát trợn mắt, nào giống tỳ nữ hạ đẳng nhất của Vương phủ. Hồng Tẩy Tượng cười cười, nói để ta dẫn đường cho cô nương.

Nhìn thấy túp lêu, Khương Nê hơi kinh ngạc.

Đây chính là chỗ ở của tên Thế tử điện hạ đáng chém ngàn đao kia? Hắn không điên tiết chửi mẹ chửi cha, đạp bay mấy ngàn đạo sĩ mũi trâu Võ Đang xuống dưới núi ư?

Nàng đặt mông ngồi dưới đất, thở hồng hộc, cảm giác mệt muốn chết.

Hồng Tẩy Tượng vừa muốn lên tiếng nhắc nhở, kết quả bị Khương Nê vừa trừng mắt, đành phải nuốt tất cả lời định nói vào trong bụng. Sư thúc tổ trẻ tuổi nghĩ thâm nữ tử do vị Thế tử điện hạ mang lại đúng là khác biệt, hoặc là đúng như đại sư huynh nói đến, chẳng lẽ nữ nhân dưới núi đều là cọp cái? Mình có lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú, Hồng Tẩy Tượng vẫn lấy cớ mang bọc hành lý vào trong lêu, lúc này Khương Nê không lên tiếng trách cứ, bởi chẳng còn sứ mà nói nổi. Hiện tại nàng cũng hận không thể ngồi xuống rồi ngủ luôn, về phần cơn đau trên hai vai, đã gần như lắng xuống, không đụng vào là được.

Đang định nghỉ ngơi lấy hơi, lưng của Khương Nê bỗng bị vật cứng gõ mấy lần, động tác không lớn, nhưng đối với Khương Nê bây giờ có thể nói không khác gì dùng mỡ lợn cứu hỏa, xát muối vào vết thương, Khương Nê đau nhưng cố nén rưng rưng nước mắt quay người lại, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét đáng hận đáng băm vằm trăm mảnh, không biết lấy ra sức lực từ chỗ nào, há mồm cắn ngay, cắn ngay bắp chân trần của Thế tử điện hạ đang cầm đao.

Từ Phượng Niên cầm vỏ kiếm, đập vào gương mặt của Khương Nê, không chút khách khí đánh bay vị công chúa vong quốc này, lực đạo vừa đủ, không nhẹ không nặng, không đủ để đả thương người, Từ Phượng Niên nhíu mày mắng: "Ngươi là chó hả?"

Xấu hổ giận dữ còn hơn đau đớn khiến Khương Nê không thể động đậy, đành lượm một miếng bùn đất, ném thẳng về phía Từ Phượng Niên.

Từ Phượng Niên cũng không giận, chỉ cầm Tú Đông đao đánh bùn đất trở về, Khương Nê nháy mắt trở thành một người tượng đất.

"Từ Phượng Niên, ngươi chết không yên lành!"

"Tới tới tới, Khương Nê chó con, cắn chết ta đi."

"Ngươi không phải người!"

"Nè... Khương Nê, ngươi bây giờ nhìn thật tươi ngon mọng nước, vô cùng đáng yêu. Có bản lĩnh ném Thần Phù tới, vậy mới tính ngươi hung ác."

"Một ngày nào đó ta sẽ đâm chết ngươi!"

"Sao không vào lúc này luôn, ta quyết không đánh trả. Tại sao còn ngồi trên mặt đất? Khương Nê chó con, ngươi cũng không thể quá đáng đến mức muốn ta tự đưa cổ vào thanh Thần Phù rồi tự cứa một nhát được? Cách chết này, cũng quá là bá đạo rồi."

Một người đứng, một người ngồi, một người khóc, một người cười.

Ai có thể tưởng tượng hai vị nam nữ tuổi tác sàn sàn nhau này là trưởng công chúa vong quốc, cùng trưởng tử Bắc Lương vương?

Thấy cảnh này, sư thúc tổ trẻ tuổi chỉ cảm thấy còn khó hiểu hơn cả thiên thư, bất đắc dĩ nói: "Ta vẫn nên đi cưỡi trâu thì hơn."
Bình Luận (0)
Comment