Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 508 - Chương 158: Thơ Không Tên (1)

Chương 158: Thơ không tên (1) Chương 158: Thơ không tên (1)Chương 158: Thơ không tên (1)

Mặt trời chiêu ngã về tây, ánh chiều tà ôn đạm, công tử ca họ Lạc tay cầm bầu rượu, lúc nói chuyện phiếm thì diệu ngữ liên châu, cái gì mà gặp nghĩa chớ có xem lợi hại luận người không nhìn thành bại, cái gì mà tục nhân thấy trước mắt không chuyện liền thả lỏng trong lòng lại không biết bản lãnh chỉ ở ngoài ý muốn. Ngay cả Từ Phượng Niên là người ngoài cuộc cũng nghe đến say sưa, cảm thấy tục khí cả người nhất thời đều giảm bớt.

Càng miễn bàn đến hai vị tiểu thư khuê các vốn đã sinh lòng thiếu nữ với Lạc công tử kia, hận không thể dựa sát vào hoặc dứt khoát là nghe giáo huấn ở trên giường mới tốt, vài tên lão nho sinh cũng liên tiếp gật đầu, hiển nhiên cũng có hảo cảm với tên đệ tử Lạc gia này, cũng không phải chỉ là vì hắn họ Lạc, mà là lúc trước khi gặp phải mã tặc, người này cũng hỗ trợ rút kiếm cự địch đầu tiên, tốt cho một thư kiếm lang phong lưu phóng khoáng, tương lai tất nhiên sẽ không là vật trong ao. Có Lạc công tử xe chỉ luồn kim chỉ dẫn, bầu không khí liền trở nên sôi động, một gã tài tử ngẫu hứng bày ra thi phú, nữ tử họ Tô thổi sáo trúc du du, nam nữ trẻ tuổi còn lại hoặc vỗ tay phụ họa, hoặc là gõ cành khô làm trống nhẹ, vui vẻ hòa thuận.

Lão nho sinh họ La áo xanh eo treo ngọc nhìn về phương xa, cảm khái nói: "Ếch đáy giếng nhìn miệng giếng trời, hoài bão có thể có bao nhiêu? Giương mắt nhìn lại vào thiên địa rộng lớn, tâm nhãn cũng theo đó mà rộng mở. Cho nên người trẻ tuổi các ngươi, là phải thừa dịp thân thể còn khỏe mà ra ngoài đi nhiêu hơn một chút, ta theo gia tộc chạy về phía bắc, dọc theo đường đi binh hoang mã loạn, chính mình trở thành bách tính trôi dạt khắp nơi, mới biết được khổ sở cùng khó xử của bách tính, cho nên tới Bắc Mãng, ta nghĩ nhóm lão thư sinh chúng ta khi so với những sĩ tử ở lại Trung Nguyên thì trên đại thể sẽ ít phong hoa tuyết nguyệt hơn rất nhiều, nhưng sẽ nhiều hơn vài phần nhân tình vị. Con cái chúng ta, cũng thiếu rất nhiêu người đọc sách thanh cao không đúng lúc."

Từ Phượng Niên vặn hai ngón tay, nhẹ nhàng bẻ gãy một cành khô, ném vào đống lửa, cười gật đầu nói: "Lời này của La lão tiên sinh rất có lý."

Lão nho sinh có gia thế cũng coi như nhất đẳng ở Bắc Mãng Nam triều thu hồi tầm mắt lại, nhìn người trẻ tuổi tính tình vô cùng tốt này, thấp giọng cười nói: "Từ tiểu huynh đệ, những sĩ tử Lạc Trường Hà này tuy rằng ngoài miệng không quá khách khí, cũng không có sắc mặt tốt, nhưng kỳ thật cũng không có ác cảm gì với ngươi, chẳng qua chỉ là có nữ tử ngưỡng mộ trong lòng ở đây, rồi khi gặp phải mã tặc, lại bị một người ngoài như ngươi đoạt lấy danh tiếng, không xoay chuyển được tình thế, thế nên mới cảm thấy mất mặt, lão đầu tử ta đây cũng là người từng trải, lúc còn trẻ, tranh giành tình nhân, cũng không để ý đến ôn lương cung kính nhường nhịn, cho nên xin tiểu huynh đệ ngươi thông cảm một chút. Gặp lại là duyên, sau này trở lại Cô Tắc Châu, nếu gặp khó khăn, lão đầu nhi dám cam đoan, nếu gặp phải bọn họ, nhất định sẽ lặng lẽ thay ngươi nói vài câu, nhưng mà hơn phân nửa sẽ không lộ diện với lão đệ ngươi, nói chuyện này là ta ra tay hỗ trợ rồi."

Từ Phượng Niên gật gật đầu, lão nho sinh bên cạnh tuy rằng là danh sĩ cao môn, lại nguyện ý nói chuyện vui vẻ với thứ tử gia tộc không đáng nhắc tới này là cũng đủ để nói rõ quá nhiều vấn đề. Vị Hoa Giáp lão nhân này lão luyện lõi đời am hiểu lòng người, theo như lời nói, đều là chân tướng có lý có cứ. Lão nho sinh ha ha cười, lăn qua lộn lại vất vả lắm mới tìm ra từ hành lý một cái chén sứ sạch sẽ, đưa cho Từ Phượng Niên, hỏi: "Bèo nước gặp nhau, có thể uống một chén không?”

Từ Phượng Niên híp mắt cười nói: "Một chén quá ít, chỉ cần đủ rượu, tùy tiện vài bát cũng được.

Lão nho sinh làm bộ bảo vệ túi rượu da hươu chỉ còn non nửa túi, giả vờ cả giận nói: "Uống không nổi mấy bát."

Từ Phượng Niên vẻ mặt bất đắc dĩ cười nói: "Ngày mai vào thành, trả lão tiên sinh một túi rượu ngon là được."

Hai vị lão đầu nhi trẻ hơn La lão thư sinh năm sáu tuổi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, sang sảng cười ồn ào nói: "Tiểu huynh đệ, không được nặng bên này nhẹ bên kia"

"Lời này có lý."

Từ Phượng Niên cũng hứa hẹn nhận lời, chẳng biết khi nào thành uống hết một chén rượu sẽ làm một bài thơ, luân phiên một vòng, ngay cả bên người Từ Phượng Niên cũng không thể chạy thoát, ngay cả năm sáu người tùy tùng gần đống lửa cũng nhăn nhăn nhó nhó nhảy ra nói vài câu tục ngữ, tuy rằng không thể gọi là ngũ ngôn thất tuyệt gì, nhưng mà nói ra từ trong miệng hán tử, cũng có vài phần phong tình thô ráp, cũng chưa nói tới mức cố ý làm cho người ngoài là Từ Phượng Niên khó xử trước mắt bao người. Đến phiên Từ Phượng Niên, tùy tùng của lão nho sinh họ La rót một chén rượu, cười nhắc nhở nói: "Không được lôi thi ca u oán trong cung ra để đại sát phong cảnh, cũng không được phép đọc thuộc lòng những bài thơ của mọi người trong giới thơ ca, chỉ cần là của bản thân, thuận miệng bịa ra cũng được."
Bình Luận (0)
Comment