Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 509 - Chương 159: Thơ Không Tên (2)

Chương 159: Thơ không tên (2) Chương 159: Thơ không tên (2)Chương 159: Thơ không tên (2)

chẳng biết vì sao Từ Phượng Niên lại nhớ tới mấy lần ngắm thác ở Huy Sơn Võ Đang và Cửu Hoa Sơn, còn có lần ngắm thủy triều bên sông Quảng Lăng, nhớ tới rất nhiều chuyện xưa của cố nhân, rồi uống một ngụm liền đổ hết một chén rượu mạnh vào bụng, cầm lấy một chiếc đũa, gõ nhẹ lên mép chén, leng keng một tiếng, nhìn lửa trại, nhẹ giọng nói: "Thác nước hoa sen khói mênh mang, thác nước trâu đực nước lôi lang lang, chỉ có thác Cửu Hoa là không có kỳ lạ nào ở sống lưng, như thiên nhân nằm nghiêng trên cánh tay Đại Cương. Lực có thể chống đỡ chín vạn bốn ngàn trượng, tựa như váy Đôn Hoàng phi tiên trùng điệp núi non. Thả ra Thanh Tiêu Cửu Đạo Ngân Hà Bạch, giống như hai bên tóc mai sương của lão tướng quân."

Nam nữ trẻ tuổi vốn tưởng rằng người này phải mất mặt đều sửng sốt một chút, sau đó hai mặt nhìn nhau, bọn họ phần lớn đều đọc thuộc thi thư, nhất là Lạc Trường Hà cùng nữ tử họ Tô đều nhíu mày, tinh tế nhấm nuốt ý tứ hàm xúc. Mấy vị lão nho sinh bên cạnh Từ Phượng Niên không có nhiều tâm tư như vậy, La lão tiên sinh thì đi theo tiểu tử này oang oang đọc thuộc lòng rồi vỗ nhẹ đùi, híp mắt uống một ngụm rượu.

"Ta đến chính trực vẩy mực mưa, hai vách núi buộc chặt gió giận dữ. Vân đào chợt nổi lên vạn trọng, hồng thủy xông lên đoạt đường du khách... Ta từng xem thủy triều canh quan thác nước, dưới thác nước tĩnh lập một bạch lộc. Thoáng chốc nhân lộc hai bên nhìn nhau, Nam Đường Đông Việt hay Tây Thục? Sau đó có lão tăng dắt hươu đi, lại quay đầu cười... Nói xong trăng lặn Tây sơn thủy mênh mông, chỉ cảm thấy dưới xà nhà đá khói thương xóa, sấm chớp, mang theo xuân thu thê phong khổ vũ, trùng trùng điệp điệp như hà giang.

Bài thơ vừa thốt ra này, ước chừng là quá mức không câu nệ với Cách Luật, làm cho người ta không thể bình luận cao thấp, chỉ cảm thấy trong ngực không thở ra được, như thác nước ngàn tầng kia chảy thẳng xuống, đều chồng chất ở trong đầm sâu.

Rốt cục có một gã sĩ tử nhịn không được nhẹ giọng nói: "Đây là thơ hay là từ? Không lừa không ngựa, không có nửa điểm chú ý nha."

Một gã người đọc sách cẩn thận hỏi: "Thể thơ thì hoàn toàn không có, nhưng ý tứ vẫn là có chút ha?” La lão tiên sinh có lẽ là nâng chén không vững, trên tay bắn ra chút rượu, theo bản năng vuốt râu, liền thấm ướt chòm râu xám trắng, cũng không để ý tới những chỉ tiết này, cùng hai lão thư sinh còn lại nhìn nhau cười một cái, trong mắt đều là tán thưởng từ đáy lòng.

Ba năm du lịch trở về, ở tửu quán trước cửa thành xin một chén rượu, nói một câu tiểu nhị dâng rượu liên hôn mê, sau đó ở Vũ Đế thành bưng chén mà đi, lại cho tới hôm nay gõ chén ngâm nhẹ dưới màn đêm thảo nguyên. Từ Phượng Niên dường như đã qua mấy đời, kinh ngạc đến xuất thần, không nghe được lời nói của thiên kim tiểu thư. Đoản đao xuân lôi an tĩnh nằm trên đầu gối, khẽ run không ngừng. Cũng không biết cái gọi là trong vỏ lông cừu không được kêu một tiếng cao cửu tiêu, có phải ý cảnh này hay không.

Lão nho sĩ giống như là muốn đậy nắp quan tài mới luận định, trầm giọng cười nói: "Tay ta viết những gì ta nói, miệng ta nói những gì ta nghĩ, há có thể bị thể thơ của tiền nhân ràng buộc được. Tiểu huynh đệ, bài thơ này có tên không?"

Từ Phượng Niên lấy lại tinh thần, xấu hổ nói: "Lâm thời nảy ý ăn nói bịa chuyện, cũng chưa từng có."

Một lão thư sinh uống một ngụm rượu, chậc chậc chậc, cảm khái nói: 'Không ngại thì gọi là Quan Bộc Sinh Khí Ca, khiến cho bè lũ xu nịnh văn tự linh nhân chúng ta cũng sinh ra mấy cân hạo nhiên chính khí."

Từ Phượng Niên lắc đầu nói: "Tên quá lớn, quả thực là không dám nhận."

Mấy bụi lửa trại khác, đầu cảm thấy có chút xấu hổ, lục tục rời đi, hoặc là cách xa tản bộ dưới ánh trăng, hoặc là trở về lêu nghỉ ngơi, chỉ có Lạc Trường Hà cùng nữ tử họ Tô đứng dậy đến đây ngồi xuống, Lạc Trường Hà nhẹ giọng cười nói: "Từ công tử trong lòng có đồi núi, Lạc mỗ cảm thấy không bằng."

Vài lão thư sinh cũng đều đứng dậy tản đi, giang sơn cũng được giang hồ cũng được, càng miễn bàn đến văn đàn Sĩ Lâm kia, chung quy đều là người trẻ tuổi muốn đi làm một cái cây nổi bật trong rừng thôi mà, nhưng mà La lão tiên sinh vẫn là hiểu ý người lặng lẽ để lại túi rượu. Từ Phượng Niên lắc đầu, tự cười nhạo nói: "Nếu thật nói là thơ hay, cũng chỉ là bởi vì không cẩn thận mang một chút tài năng còn sót lại cả đời này ra mà dùng hết mà thôi."

Lạc Trường Hà hào sảng cười nói: "Công tử khiêm tốn, làm cho Lạc mỗ càng thêm tự ti mặc cảm. Tỷ như danh tiếng Thư Kiếm Lang ta, nghe rất giống như chuyện xưa, nhưng kỳ thật lai lịch lại thập phần không chịu nổi. Chẳng qua chỉ là dùng tiền để cho văn đàn bang nhàn cổ vũ tạo thế, lúc uống rượu cùng danh kỹ thanh lâu không cẩn thận toát ra vài câu thi từ, thiên kim mua say mà không phải mua thịt có thể nói quả thật là phong lưu đấy, rồi tìm mấy quả hồng mềm làm cho dân chúng căm thù đến tận xương tuỷ để gây khó dễ một phen, lúc cập quan thì thỉnh nhân vật nổi danh ở sĩ lâm cho một chữ có ngụ ý sâu xa vô cùng vang dội, thanh danh danh tiếng từ đó cũng như quả cầu tuyết mà lăn ra. Ngươi nói Thư Kiếm Lang hàng không thật giá không thật như thế này, có thể có mấy lượng? Bài thơ này của Từ công tử, thật sự là hơn rất nhiều."

khóe miệng Từ Phượng Niên nhếch lên: "Lạc công tử thật sự là người thẳng thắn."

Lạc Trường Hà hỏi: "Thẳng thắn đối đãi như vậy, có thể cùng uống một chén rượu không?”

Nữ tử họ Tô mỉm cười hỗ trợ rót rượu, Từ Phượng Niên cùng Lạc Trường Hà nâng chén uống một hơi cạn sạch.

Từ Phượng Niên nhẹ giọng cười nói: "Kỳ thật nói đến làm thơ, Nhị tỷ nhà ta mới là thật sự có tài năng, trước kia ta còn không bằng Lạc công tử, chỉ biết dùng tiền mua thi từ đắp vào mặt ngoài, hậu tri hậu giác, giờ quay đầu nhìn lại, rất ngốc."

Nữ tử họ Tô rót rượu uống một ngụm nhỏ, ý cười chân thành hơn vài phần.

Lạc Trường Hà nâng chén nói: "Thiếu niên nhà ai không khinh cuồng, Lạc mỗ thay bằng hữu kính ngươi một chén, cảm tạ hiệp nghĩa tương trợ mấy ngày hôm trước. Uống trước rồi nói."

Lại tự uống một chén rượu xuống bụng, Lạc Trường Hà uống rượu là hiện lên mặt, mặt đã đỏ lên, đứng dậy áy náy nói: "Không thể uống nữa."

Từ Phượng Niên và Tô nữ tử cùng đứng dậy, người sau nhẹ nhàng nói: "Lạc công tử, cùng đi nhé 2”

Nhìn thấy Từ Phượng Niên lặng lẽ trừng mắt nhìn mình, Lạc Trường Hà tâm linh tương thông sắc mặt càng hồng nhuận, vội mang theo mỹ nhân giải sầu. Một phen khổ tâm rốt cục có hồi báo, tâm tình Lạc Trường Hà rất tốt. Dọc đường đi tới đây, danh sĩ phong lưu cũng không thể thuyết phục tiểu nương xinh đẹp này đi cạnh, thẳng đến tối nay khi họ Từ gõ bát ngâm thơ, Lạc Trường Hà mới hoàn toàn tỉnh ngộ, rõ ràng vị nữ tử xuất sắc này không thích những diễn xuất tiêu sái trước kia, Lạc Trường Hà cũng là người có tính tình quả quyết, cúi người hạ giá, vừa đặt xuống là hạ đến cùng, mượn cơ hội nói bóng nói gió cùng họ Từ, quả nhiên là hiệu quả kỳ diệu, thắng được trái tim mỹ nhân, quay đầu nhìn thấy người trẻ tuổi họ Từ kia đang đứng tại chỗ giơ ngón tay cái ra. Lạc Trường Hà lời trả lời bằng một cái thủ thế, cũng không nói gì.

Từ Phượng Niên chọn một phương hướng yên tĩnh một mình đi về phía trước, nằm xuống bên bờ một con sông.

Bắc Mãng có tám châu, hai châu Cô Tắc Long Yêu tiếp giáp với U Châu Phong Châu của Bắc Lương, Quất Tử Châu hẹp dài thì tiếp giáp với Lưỡng Liêu phía bắc của vương triều Ly Dương , phía bắc Quất Tử Châu là Cẩm Tây, xa thì không nói, chứ khi sắp bước vào Quất Tử Châu liền có một vị đăng bảng trên võ bình cầm tiết lệnh - Mộ Dung Bảo Đỉnh, Từ Phượng Niên đương nhiên không phải ăn no dửng mỡ ởđi liều mạng cùng loại đại nhân vật này, lần đi Bắc Mãng này, vẫn rất mạch lạc rõ ràng, đi lưu lại thành là giết người, xử lý võ tướng Đào Tiềm Trĩ, xem như vì Bắc Lương mà tận chút sức lực mỏng manh, đến Phi Hồ thành là vì tìm người, tìm nam tử mặt nạ dạy cho đệ tử Trân Chi Báo chiến trận, nhưng mà tựa hồ vận khí không được tốt, kế tiếp vốn nên đến Cẩm Tây Châu ám sát một vị tử tôn của Da Luật thị hoàng trướng, thì lại tạm thời chạy về phía nam Quất Tử Châu, tìm một thợ rèn đúc kiếm sư, mặc kệ có thể tìm được hay không thì kế tiếp sẽ chạy tới Băng Nguyên phương bắc, nhưng mà trong lúc này lại bị lão phương trượng Lưỡng Thiện Tự cố ý vô tình phá rối khiến Từ Phượng Niên thiếu chút nữa để mạng lại ở trên thảo nguyên, nói hận thì chưa tới, nhưng với lão hòa thượng này vẫn rất là kính ý có thừa, huống chỉ lấy việc người ta nương tay, kim đan xá lợi sống trong tay áo cũng không phải cầm không, cơ mà muốn nói đến việc cảm động đến rơi nước mắt với lão hòa thượng, thì khẳng định là giả, đụng phải Thác Bạt Xuân Chuẩn không đáng sợ, động đến gia tộc Thác Bạt mới là hậu hoạn vô cùng.

Từ Phượng Niên móc ra hộp gỗ nhỏ vuông vức, giơ lên trước mắt, sau đó đầu ngón tay xoay tròn, Tào Trường Khanh đã nói qua hành tung đã lộ, có hai người ngửi được khí tức muốn giết mình, một người trong đó là nữ tử câm sư mù đứng thứ năm trong thập đại ma đầu, am hiểu chỉ huyền giết kim cương? Nếu đã là cảnh giới chỉ huyện vượt qua kim cương hẳn một tầng, vì sao lại nói là am hiểu? Ý là nữ tử này quen thuộc nhất trong việc ra sức giết kim cương cảnh sao?

Từ Phượng Niên búng một cái vào hộp gỗ nhỏ, lắc đầu, không lo lắng với những phiền não không nghĩ ra đáp án này nữa, lại có chút chờ mong nhìn thấy vị đúc kiếm sư là di dân Xuân Thu trốn ở phố phường Quất Tử Châu kia, đại ẩn vu triều, đây là cảnh giới mà lão thái sư Tây Sở Tôn Hi Tể mới có thể đạt tới, tiểu ẩn vu dã, giảng dạy thư viện, trốn thiên sơn lâm đều là như thế, có thể mất công không thành danh thì thôi, cũng coi như là không tệ, vê phần đúc kiếm sư ẩn trong loại thành thị mơ hồ này, tựa hồ là cũng không có căn cốt cùng khí thái cao nhân lắm, cơ mà khi nghĩ đến thân phận của nhân vật mà vị thợ rèn này muốn che dấu, Từ Phượng Niên cũng liền thoải mái, bản thân có thể sống sót chính là một hành động vĩ đại rồi, nhà quân vương Tây Thục có một gã Kiếm Hoàng, kiệt sức chết trận ở trong móng sắt Bắc Lương, quân vương thủ quốc môn, lấy đền nợ nước mà kết thúc.

Nhưng mà vẫn bị hai gã trung thần liều chết trộm thái tử nhỏ tuổi đi, một văn một võ, văn nhân là học giả uyên thâm ở Xuân Thu - Triệu Định Tú, võ tướng thì tên họ không rõ, chỉ biết là đã đúc kiếm cùng nâng kiếm cho Tây Thục Kiếm Hoàng, nâng kiếm hai mươi mấy năm. Nghe nói đoàn người này khi chạy trốn tới vách núi Nam Hải thì đã nhảy xuống núi bỏ mình, trước khi ra khỏi Bắc Lương Từ Phượng Niên mới biết được chuyện này căn bản không đúng. Đến Phi Hồ thành tìm người lần trước, là Từ Kiêu bảo mình dẫn lời, lần này đổi thành sư phụ Lý Nghĩa Sơn, ý tứ đại khái chính là triều đại bốn trăm năm của Tây Thục có thể kéo dài tiếp, điều kiện tiên quyết là muốn Thái tử hẳn là hai mươi mấy tuổi hiện giờ phải đến Bắc Lương, Từ Phượng Niên có chút không chắc, hoàng cung Tây Thục chính là bị thiết ky Bắc Lương đạp phá. Đạp đứt triều đại người ta rồi, loại chuyện này có thể đàm phán được sao? Tên đúc kiếm sư kia sẽ không vừa thấy mặt liền đỏ mắt giết người chứ? Nhưng mà chắc chắn là sư phụ đã có đối sách ở Thính Triều Các rồi, đối với kinh vĩ của miếu đường mà dòng nước ngầm bắt đầu khởi động này, trước đây trời có sập xuống dù sao cũng có Từ Kiêu chống nên Từ Phượng Niên vẫn không để tâm lắm, nhưng mà dù sao từ nhỏ hắn cũng đã ngụp lặn trong cái vại nhuộm lớn này rồi, nếu mà nói Từ Phượng Niên là người ngoài ngành trong việc quan trường, thì cũng đích thật là khinh thường vị thế tử điện hạ bề ngoài nhiều tai tiếng xấu này rồi.

Từ Phượng Niên ngồi dậy, cất kỹ xá lợi, bấm đầu ngón tay tính toán.

Quân Bắc Lương ngoại trừ mấy vị lão tướng còn sót lại, lực lượng trung kiên lớn nhất đại khái chính là sáu nghĩa tử của Từ Kiêu, Trần Chi Báo không cần nhiều lời, lòng trung thành của Viên Tả Tông không thể nghi ngờ, Diệp Hi Chân có mỹ danh "Tiểu Triệu Trường Lăng" am hiểu dương mưu, tính cách cũng lỗi lạc, nhưng mà quan hệ với thế tử điện hạ chỉ có thể xem như sơ đạm, ngoại trừ Chử Lộc Sơn thì Diêu Giản tinh thông Mịch Long Sát Sa là người thân thiết nhất với mình, thời niên thiếu cứ cách năm ba ngày lại đi theo sau mông đến các nơi phong thủy địa lý ở Bắc Lương. Về phần Lộc Cầu Nhi, Từ Phượng Niên thở dài, trên đời chỉ sợ cũng chỉ có Từ Kiêu là nhìn thấu tâm tư tên mập mạp này, đạo hạnh mình vẫn kém quá nhiều. Kế tiếp là Ninh Nga My Điển Hùng Súc Vi Phủ Thành thuộc dòng võ tướng phụ tá, cũng đều là phong thái trác tuyệt, hoặc là tự lập môn hộ, hoặc là dựa vào một trong sáu vị nghĩa tử, mà những người này tự nhiên lại có trận doanh đỉnh núi nhỏ của riêng mình, thập phần đan xen, nhưng mà so với triều đình của vương triều Ly Dương, cuối cùng vẫn sạch sẽ hơn một chút. Tập đoàn quan văn do cha tham tiền Lý Hàn Lâm Lý Công Đức dẫn đầu, trên đại thể vẫn là xa xa không cách nào khiêu chiến được với quân Bắc Lương, chỉ có thể vừa nhìn mặt vừa duy trì chính trị.

Từ Phượng Niên đếm tới đếm lui, kẻ được xưng tụng là dòng chính ngang với mình, tựa hồ chỉ có một đô úy Quả Nghị Hoàng Phủ Cân lấy tính mạng toàn tộc làm đầu danh trạng.

Từ Phượng Niên cúi đầu nhìn một ngón tay lẻ loi trơ trọi tượng trưng cho việc mình chỉ có một tên tâm phúc, lẩm bẩm nói: "Thật sự là thê lương mà."
Bình Luận (0)
Comment