Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 516 - Chương 166: Giết Nhau Trong Ngõ (1)

Chương 166: Giết nhau trong ngõ (1) Chương 166: Giết nhau trong ngõ (1)Chương 166: Giết nhau trong ngõ (1)

Con hẻm đang ngập trong cơn mưa lớn, không có thời gian để nước kịp thoát đi, nước lạnh của ngập bề mặt bàn chân, khiến mọi người khó chịu. Bóng dáng ngọc thụ lâm phong của Tô Tô dường như đang do dự khi bước vào con hẻm, hắn đang thắc mắc, chỉ muốn nghe được một câu xin lỗi Tô công tử, sau đó hắn bị một cạnh bàn tay đánh vào cổ, ngất xỉu ngay tại chỗ. Nữ nhạc công mù đỡ Tô Tô đã bị xụi lơ, đi đến cửa viện, một người đàn ông vạm vỡ đứng trước ngưỡng cửa viện giữ lấy người Tô Tô, thiếu nữ cất chiếc ô giấy dầu ra một bên, muốn trả lại cho nam nhân chất phát này, nhưng cửa sân viện lại đóng lại một tiếng râm. Nàng không hề khó chịu bởi tính khí nàng rất ôn hòa, nàng dựng chiếc ô nhỏ ở góc cửa viện, túi vải bông bọc hành lý phía sau đã ướt sũng nước mưa, lộ ra hình dáng của một chiếc đàn cổ.

Khi nàng cúi xuống lặng lẽ đặt chiếc ô sát tường, nàng dùng hai ngón tay siết chặt nút thắt, nhẹ nhàng lau qua nó, và cởi túi vải bông ra vắt khô cho bớt nước mưa.

Cùng lúc đó, ba vệt nước bắn ra từ trong hẻm, nở rộ giống như hoa sen, rồi biến mất trong bức màn mưa mờ ảo.

Chỉ thấy Đồng Nga Mi bị ba thanh phi kiếm vô hình đánh trúng, lăn đi lật lại vài lần trong màn mưa, sau đó khí cơ bật trở lại trong tay áo và biến mất, ẩn vào trong túi kiếm nhuyễn giáp.

Đợt sát khí thăm dò đầu tiên đã chấm dứt.

Trời vẫn đổ mưa, bầu không khí trong nội viện cũng âm u, lão sư vừa mới di chuyển xong vài chậu hoa lan bèn đi tới trước cửa một căn phòng, nhìn một người đang khiêng Tô Tô về, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm trang. Lão sư bình thường không ở trong tiệm phô tử, mà thường đi nhanh qua đại sảnh, nhưng hôm nay ông ta dời một chiếc ghế dài đến ngồi ở cửa, người thợ rèn cũng không lên tiếng, đá cái ghế ra phía trước bếp lò, đặt Tô Tô đang ngủ lên ghế, sau đó đi tới cửa ngồi xổm, liếc nhìn bóng lưng người thanh niên, thở dài.

Tô Tô từ khi được lão sư nổi tiếng ở phía bắc thành dạy học, sau khi bị đánh phải chạy về nhà khóc lóc, khi lão đồ tể đến trường tư thục đánh người, kết quả là lão sư bị đánh không có sức phản kháng, lúc đó Tô Tô buồn bã, tự ở trong trường tự đọc sách hiền triết, hắn định giúp lão sư, lão sư chỉ đánh tay hắn mà thôi, vậy mà lão sư bị khoét một lỗ lớn trên cánh tay, thật sự không ngờ lão đồ tể lại để lão sư tử phải nhìn thấy máu, hắn đột nhiên hoảng sợ, trốn thoát khỏi nhà tranh, sau đó Tề thúc đi đến tiệm bán thịt, nhưng cũng không bồi thường, chỉ nghe những người hàng xóm bàn tán sôi nổi, nói rằng người bán thịt nhìn thấy thợ rèn và lấy dao chặt trên thớt, Tề thúc trả lời rằng "đã mua thịt", Tô Tô xấu hổ muốn đào một cái hố trên mặt đất rồi chui xuống sau khi nghe về nó.

Khi còn là thiếu niên, hai lão độc thân trong gia đình cũng trở thành trò cười của lũ côn đồ đùa giỡn, nhất là cách ứng xử của bọn Lưu Sẹo với Tô Tô, và Tô Tô chắc chắn không thể phản kháng lại, Tô Tô cứ rút lui tránh mặt mãi, mỗi khi có những trận mắng chửi ở khu chợ gần đó, anh ta thường ngồi xổm ở bên cạnh để xem vở kịch, và học được rất nhiều câu chửi thề cay cú. Nhưng Tô Tô biết có cãi nhau cũng vô dụng, giống như lão sư có thể nói đúng hay sai cũng không chịu nổi đòn đao, dao kiếm của một tên đồ tể thô tục, cho nên hắn thích nghe những câu chuyện trong truyên thuyết vê những anh hùng đạp tuyết phá sơn, đồng thời hắn cũng nghĩ rằng nếu kiếp này có thể gặp với một nhân vật tuyệt vời như vậy, cho dù hắn có bị đánh cũng đáng giá. Trong ấn tượng của hắn, các anh hùng, không phải người thông thường, chưa kể khi họ xuất hiện đứng ở đỉnh cao với một thanh kiếm và đứng với tư thế trang nghiêm nhất, ngay cả khi họ chỉ xuất hiện trong các con ngõ hẻm, họ cũng phải đứng trên mái nhà hoặc bức tường để xứng đáng với từ anh hùng, có một doanh trại quân nhân đóng quân bên ngoài thị trấn này, và họ đã ở đó hơn 20 năm, và ngay cả một người anh hùng phi thân bay xung quanh qua lại, hắn cũng chưa từng nhìn thấy, vài năm trước, cuối cùng hắn được nghe nói rằng có hai đợt chiến binh tranh lớn, và vào sáng sớm hắn sốt sắng chạy đôn đáo xung quanh để nhìn thấy bóng dáng anh hùng, hắn cứ chờ đợi từ sáng đến trưa, cuối cùng hắn thấy có 20 người hỗn chiến, mỗi người cầm một thanh kiếm, khá giống một câu chuyện anh hùng, hai người dẫn đầu hai phe đều không nhúc nhích tay chân, chỉ ra lệnh bằng miệng, quát mắng một tiếng, thậm chí còn nói rõ sẽ đánh nhau lần sau, vậy mà xong bọn họ lại quay trở về, khiến Tô Tô nằm trên giường một lúc lâu sau khi trở về nhà, mãi không lấy lại tỉnh thân

Thật đáng tiếc khi Tô Tô dường như đã bỏ lỡ một cuộc chiến đỉnh cao, và còn đáng tiếc hơn khi hắn không thể tìm thấy lý tưởng trong cuộc sống của mình, cũng như hắn không biết rõ về những người thân xung quanh. Có một bụi chuối trồng ở trước sân viện, cao không quá bức tường, thông thường cây chuối thích sinh trưởng trong khí hậu ấm áp và có bóng râm, bụi chuối vàng này của sân viện có khả năng chịu lạnh, nó là một trong số ít giống chuối có thể trồng ở Bắc Mãng, nhưng mạch nước và chất đất trong sân không tốt, làm khả năng sinh trưởng kém, hoặc là do thói quen xấu là về chăm bẫm cây chuối trong những năm này, vì vậy mới có tình trạng như vậy.

Tiếng gió mưa, tiếng mưa rơi vào lá chuối "lộp bộp", rất nhàm chán.

Người thợ rèn vạm vỡ nói với giọng ủ rũ: "Người duy nhất biết rằng chúng ta định cư ở đây là độc sĩ Lý Nhất Sơn của Bắc Lương." Có hai người vẫn ngoài cửa, nữ nhân mang đàn dương cầm vẫn ở cổng viện, và còn người đàn ông cầm kiếm đứng trong hẻm, không hề đơn giản, nếu chỉ có một người, tôi vẫn còn có thể ngăn cản."

Gió mưa buốt thổi trên mặt, lão phu tử cảm thấy bất tỉnh, nhẹ giọng nói: "Khi ta chạy trốn đến vách đá có thể nhìn thấy Am Nam Hải Quan Thế Âm ở Biển Đông, chính Lý Nhất Sơn là người đích thân dẫn quân đánh đuổi chúng ta đi, chính là hắn đã phóng thích ba người chúng ta. Ta chỉ muốn nói rằng hoàng thất nhà Tây Thục vẫn chưa tuyệt hậu, như vậy ta có phải làm trâu làm ngựa cho Bắc Lương cũng không hai lời, chỉ là nếu muốn thái tử lấy thân lao vào hiểm nguy, đánh động Triệu gia - Triệu Định Húc, ta chắc chắn sẽ không đồng ý."

Người thợ rèn im lặng, và gã ta chưa bao giờ suy nghĩ rõ ràng và gã quá lười biếng để nghĩ về những gì một học sĩ thường nghĩ. Định cư ở đây hơn 20 năm, mỗi khi Tô Tô ngủ thiếp đi, gã sinh ra trong một thế nghề rèn đúc kiếm nổi tiếng ở Tây Thục, và bắt đầu rèn kiếm đúc sắt từ nhỏ, đến nay đã rèn và đúc hơn 20 năm. Hắn không nghĩ ra được cái tên hay ho gì cho kiếm này, lão phu tử nói thanh kiếm này tên là Xuân Thu thì cứ vậy đi.

Lão phu tử trâm giọng hỏi: "Khi nào thì ra lò?"

Người thợ rèn hơi giận nói: "Bất cứ lúc nào."

Lão phu tử gật đầu hỏi: "Nử tử cầm đàn dương cầm chắc chắn là người của Tiết Tống Quan, hình như mới xuất hiện trên bảng sát thủ, danh nghạch song song với nữ tử đã giết Vương Minh Dần." Tuy nhiên, cây đàn dương cầm lại cầm giữ cái ác và phù trợ chính nghĩa, chấn nhiếp hồn phách quỷ thần, vậy mà nàng ta sử dụng để giết người, đó là một con đường sai lầm."
Bình Luận (0)
Comment