Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 517 - Chương 167: Giết Nhau Trong Ngõ (2)

Chương 167: Giết nhau trong ngõ (2) Chương 167: Giết nhau trong ngõ (2)Chương 167: Giết nhau trong ngõ (2)

Người thợ rèn họ Tề giật giật khóe miệng, không phát ra âm thanh gì.

Lão sư cười tự giêu: "Ta biết ngươi muốn nói cái gì, tương tự như sự thật giản đơn là việc kiếm tiền trong thời buổi khó khăn, ta cũng hiểu, trước kia chế tạo nhạc cụ rất dễ, nhưng lại không thể tạo ra một cây đàn cầm đủ tốt, tuy vậy vẫn có những linh khí học thuật tạm ổn, nhưng ta vẫn không để vào mắt. Gia tộc ta đã làm nhạc cụ qua nhiều thế hệ, và đã có rất nhiều nhạc cụ được sử dụng bởi những người nổi tiếng, có lẽ những kỹ năng độc đáo của gia tộc sẽ bị phá hủy trong tay ta."

Thợ rèn thở dài, liếc nhìn lão sư, nhớ lại về Triệu Cử nhân trước mặt này đã từng có tuyên bố với cả giới huyền cầm là mình sẽ bất khả chiến bại trong một trăm năm, ai ngờ câu nói đó chính bởi con rùa già của Hoàng Long Thạch. Chỉ là bây giờ, liệu còn ai nhàn nhã như vậy.

Bên ngoài bờ tường trong hẻm.

Nghệ sĩ mù đang ngồi khoanh chân, đàn cầm được đặt trên đầu gối, tay trái lơ lửng trong không khí, và một ngón tay của bàn tay phải đang gảy trên dây đàn.

Âm thanh vang dội ngay lập tức át đi tiếng gió mưa.

Đao khách trẻ tuổi đứng ở góc với một chiếc ô, cuối cùng đã bước vào con hẻm và bắt đầu cắm mặt chạy điên cuồng.

Thế giới màu đen xám như bị cắt làm hai, một đường màu bạc mờ nhạt cắt đứt tấm rèm mưa như dao cắt đậu hũ, Từ Phượng Niên nhón chân một chút, thân ảnh nhảy vụt qua đường cắt màu bạc. Sau khi bức màn nước mưa bị phá vỡ rồi lại nhanh chóng tụ lại, bức tường của con hẻm không may mắn như hắn, bị cắt xé ra một rãnh mỏng.

Khoảng cách giữa hai người thay đổi từ 100 bước, gần lại thành 80 bước.

Nữ cầm sư dương cầm với khuôn mặt tròn búp bê xinh đẹp đang đắm chìm trong đó, không để ý đến kẻ cầm ô đang lao về phía trước, vẫn là bàn tay phải, nhưng nàng dùng hai ngón tay ấn chặt dây và gảy thành một vòng tròn.

Từ Phượng Niên nheo mắt lại, trượt lòng bàn tay, nắm tay cầm chặt ô, xoắn nhẹ ngón tay, chiếc ô giấy dầu xoáy tròn và lắc nhẹ trong hẻm.

"Cạch cạch!" chiếc ô giấy dầu bị hai đường màu bạc như hai lưỡi dao rắn chắc cắt tới, Từ Phượng Niên lập tức xác định được quỹ đạo của đòn công kích, ngón chân đặt nhẹ trên tường, thân thể nghiêng nghiêng trong không trung, tránh né đòn công kích đầy sát khí.

Bảy mươi bước...

Nữ cầm sư làm một cử chỉ tương đối rườm rà.

Những hạt mưa to như hạt đậu nành trong con hẻm bị vỡ vụn ngay lập tức, hai bên tường vỡ nát liên tiếp. Chiếc ô giấy dầu còn chưa chạm đất đã gần như bị nghiền nát thành bột.

Bước chân của Từ Phượng Niên vẫn không dừng lại, Hai đường công kích như giao long vùng vẫy va sầm vào nhau, Từ Phong Niên lợi dụng tình huống, lao mình như mũi khoan xuyên qua màn mưa trong hẻm, kéo lại gân sáu mươi bước.

Nữ cầm sư mù lòa với bàn tay mảnh khảnh, vung vẩy trên mặt đàn.

Những đường cắt như sợi chỉ bạc đan xen dày đặc dâng lên phía trước mặt, lắc lư và trượt vào trong ngõ hẻm, hợp lại giống như một con rồng khổng lồ muốn nhào ra khỏi lòng sông, vồ lấy Từ Phượng Niên, không dừng lại ở đó một đòn công kích khác quy mô nhỏ hơn chỉ như một con rắn nhỏ màu bạc, bay vòng cung trong không khí từ phía sau nàng, tách ra một khe hở giữa màn mưa và lao đi. Xuân Lôi vẫn trong vỏ nhưng rời tay mà đi, vướng vào con rắn bạc này, tóe ra một chuỗi tia lửa, Từ Phượng Niên tung trảo năm ngón tay như một cái móc, khóa lại ánh sáng bạc bơi như rắn, đang cựa mình dữ dội, đột nhiên hắn dùng lực, siết chặt trảo thủ và vặn gãy rắn bạc, nước mưa bắn tung tóe lên ngực, thật sự là cảnh tượng chiến đấu thật đẹp.

Bóng hình Từ Phượng Niên tiếp tục lao đi trong cơn mưa...

Chỉ còn cách năm mươi bước.

Từ Phượng Niên búng tay, Xuân Lôi đâm thẳng lên không trung, cắt ngang trời mưa, mũi đao hướng về phía nữ nhân mù.

Biểu cảm khuôn mặt của nữ nhân mù đang vẫn như thường, và tay trái của nàng ấy cuối cùng cũng thả xuống mặt đàn, dây đàn căng lên rồi chìm mạnh, khuấy động và đón tiếp Xuân Lôi.

Thế công của Xuân Lôi bị chặn lại, mặc dù Từ Phong Niên đã phản công mạnh mẽ, nhưng hắn đã tuột mất cơ hội tốt nhất, cuối cùng phải dừng lại và đứng yên, tay áo hắn bay phấp phới từ công chuyển sang thủ để đỡ lại đòn tay trái của nữ cầm sư mù tạo ra.

Sau chớp mắt, tiếng đàn dương cầm ngừng lại, Từ Phong Niên nhìn xuống vai trái của mình, máu rỉ ra, càng ngày càng nhiều.
Bình Luận (0)
Comment