Chương 168: Nữ quốc thủ cong tay trảm trường sinh
Chương 168: Nữ quốc thủ cong tay trảm trường sinhChương 168: Nữ quốc thủ cong tay trảm trường sinh
Huyền cầm rung động theo gió, nhè nhàng phiêu diêu mà lại có thể giết người.
Là người song song xếp hàng đệ nhị trên bảng sát thủ với Ha Ha cô nương, nữ cầm sư mù, không dành cho Từ Phượng Niên có cơ hội nào dưỡng thương, ngón tay phải mảnh khảnh tiếp tục gảy đàn, Từ Phượng Niên nhặt lại Xuân Lôi rơi trên một phiến đá xanh trong hẻm nhỏ, chém Xuân Lôi thành một luồng đao khí, nhìn lại thì đã thấy hai đường màu bạc cắt vỡ vô số hạt nước mưa, đã tới ngay trước mắt, đòn công kích này so với trước đây Lý Thuần Cương ở trên quan đạo lầy lội búng tay bắn đạn bọt nước, nối dây thành một đường kiếm, tuy có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, Từ Phượng Niên không dám xem thường, đưa hai cánh tay lên trước chặn lại, va đập mấy chục lần, thân hình nhẹ nhàng bước lùi về phía sau, dường như hắn muốn suy tính xem liệu kình khí màu bạc từ ngón tay của nữ nhân mù rốt cuộc mạnh đến cỡ nào, ngân tuyến (đường màu bạc) không ngừng đâm rách bọt nước, như cương châm chui qua màn mưa, không ngưng lại chút nào, làm cho Từ Phượng Niên cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nếu xét đối kháng bằng độ dày khí cơ, Đại Hoàng Đình do Vương Trọng Lâu tặng chưa chắc không có phần thắng, nhưng muốn nói đến biến hoá hữu dụng cho bản thân, so đấu cẩn thận thì độ ảo diệu vẫn là kém quá xa, hai tay Từ Phượng Niên nắm chặt, không dám khinh thường, dùng sở học Võ Đang tứ lạng bạt thiên cân, dùng xảo kình khêu nhẹ một cái, chuyển hướng hai ngân tuyến, vào màn mưa phía sau lưng.
Từ Phượng Niên một lần nữa khom lưng chạy trước, chân đạp nước mưa, không chạm đến mặt đất, chỉ lướt nhẹ ở trên mặt nước và trượt qua, bàn tay nâng lên một chút qua sườn eo phải, lại nói đến đao khí của Xuân Lôi mạnh mẽ nghiền nát cầm khí rút ngắn khoảng cách tới nữ nhân mù thêm hai mươi bước bây giờ chỉ còn cách bốn mươi bước.
Quyết định từ bỏ việc đẩy lùi đao khí Xuân Lôi, nữ cầm sư mù vỗ dây đàn, âm sắc phục hồi như cũ thành âm thanh uyển chuyển nhu hòa, Từ Phượng Niên từ nhỏ đã theo nhị tỷ Từ Vị Hùng nghiên cứu cầm phổ nhạc khí, ngộ tính của hắn cũng bình thường, tuy vậy đối với âm luật cũng không thể coi là tâm thường, dần dần cũng phân biệt rõ ra chút ý vị, nữ nhân mù này đánh đàn bằng hai tay, nhưng lại phân ra tay trái tay phải khác nhau, tay phải dạt dây gảy đàn theo trường phái Ngư Sơn Nam Đường, coi trọng tri âm tri kỷ, đàn nhẹ nhàng chậm chạp, có hơi hướng quốc sĩ. Tay trái gảy đàn lại là điển hình phong cách Đông Việt Nghiễm Lăng, âm điệu cấp thiết xao động, như thủy triều như sóng dữ như sấm nổ trời quang, lại tựa như trường kiếm cất vang thanh âm hào hiệp. Từ đó, tuy là âm sắc pha tạp ý nhị lộn xộn, thế nhưng thắng ở đột ngột khó đoán, khiến người ta trở tay không kịp, tựa như sóng gào hung hiểm, thuyền nhỏ thoáng qua sông sẽ bị lật úp. Lấy âm luật sát nhân, là võ đạo thiên môn, nữ tử này như Huyền Sát Kim Cang (theo truyện thì là 1 trong tám vị hộ pháp của Phật giáo nhưng dịch giả tìm không ra vị kim cang nào như vậy, chỉ có Đông Thiên Vương trong tứ đại thiên vương cầm đàn tỳ bà), ngân tuyến sắc bén, công kích vào khiếu huyệt làm suy giảm căn cốt cơ bản, tạo ra vết thương rất khó chữa trị, hơn hết còn có nhiều ảo diệu, nếu không phải Từ Phượng Niên quen phân thần một lúc làm nhiều việc, đã sớm bó tay bó chân, đừng nói xông tới, căn bản là hắn phải biết khó mà lui, ngoan ngoãn chạy thoát khỏi hẻm nhỏ.
Bỗng Từ Phượng Niên xoay người bước về phía trước thập bộ. Vô số ngân tuyến bao vây lấy hắn thành nửa vòng cung, sau bị Từ Phượng Niên dùng khí áp súc đẩy ngược lại về hướng nữ nhân mù.
Khuôn mặt của nữ cầm sư mù không chút thay đổi, không chút thất thần, tay phải hơi dừng lại nghỉ, tay trái cũng buông theo dây đàn, tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, thủ thế đến giọt nước cũng không lọt liền lộ ra một khe hở, đao khí của Xuân Lôi khuấy nát vụn cầm khí còn đang ngăn cản, Từ Phượng Niên không quan tâm dẫu biết là có bẫy rập vẫn lấn người mà vào, dù phải trả giá cũng phải thành công công kích nữ nhân này.
Kiên trì ngừng đàn đến khi cả hai còn cách xa nhau ba mươi bước, nữ tử rốt cục cùng lúc lướt hai tay trên mặt đàn, tuy thế dường như chẳng có chương pháp gì, âm thanh tiếng đàn hỗn loạn bát nháo vô cùng, đơn giản chỉ là gảy đàn và gảy đàn, liên tiếp gảy đàn mười tám phách (Phách: nhịp), vậy mà lại nghe ra Hồ Già Thập Bát Phách (Mười tám điệu phách của kèn Hồ Già là một thiên trong kiệt tác Bi phẫn thi của nữ sĩ Thái Văn Cơ thời Kiến An, Trung Quốc). Từ Phượng Niên bước liên tiếp vũng nước bốn phía bắn tung tóe, may mà có đao phổ Du Ngư để hắn dựa vào, ở trong lúc sinh tử vẫn linh hoạt như cá bơi tung tăng, mười tám phách như mười tám nhát chém kiếm, hắn tránh thoát được mười, đỡ được năm, nhưng còn sót lại ba, Đại Hoàng Đình bị phá vỡ, nhát chém xuyên màn mưa cứa nát hai chân của Từ Phượng Niên, máu phun ra như huyết hoa (hoa máu).
Từ Phượng Niên cắn răng cầm chặt Xuân Lôi, dùng đao như đoản mâu mà ném đi. Nữ tử cầm đàn vốn mù, tất nhiên là không nhìn thấy công kích của Từ Phượng Niên, nhưng nàng cũng chẳng cần nhìn, khóe miệng nàng cong lên, tay trái gảy đàn, tay phải vuốt thành hình tròn trên mặt đàn.
Hẻm nhỏ chợt biến động, màn mưa xối xả giống như là một chiếc rèm bị người dùng sức rút xuống, bỗng dưng sinh ra một cảnh tượng mịt mờ chắn tâm nhìn. Từ Phượng Niên nhất thời lâm vào cảnh thập diện mai phục, bị vây khốn không có đường lui. Xuân Lôi treo trên không cách đầu nữ nhân mù khoảng chừng 6 tấc, tình thế vô cùng hung hiểm. Nữ cầm sư mù dùng tay trái lướt nhanh liên mạch qua bảy dây đàn, khí thế tăng vọt, một tâng trồng thêm một tầng, tay phải nhìn như thong thả giơ lên, lại nhẹ nhàng cong ngón búng ra, công kích âm thanh đẩy văng Xuân Lôi ghim vào một bên tường.
Trong viện, có hai người vẫn nghiêng tai lắng nghe tiếng đàn, có tiếng tán dương của thầy đồ vang lên: "Không ngờ thế gian thật sử có hảo thủ gảy bảy dây đàn liền lúc, rất có khí phách hành mã đạp tuyết, thảo nào không có ai vô cớ rời khỏi tây dương quan. Tiếng thanh âm đàn cầm ngân lên như hòa hợp cùng thiên địa. Vị nhạc công này thật xứng là đại quốc thủ."
Bên tường có một lùm cây chuối tây nhô cao tiêu đã bị thanh âm chấn nát vụn.
Thợ rèn cường tráng khôi ngô đứng ngăn cản ở trước cửa, nhắm mắt ngưng khí và chau mày.
Thầy đồ kinh ngạc một tiếng, tấm tắc nói: "Đây không phải là thủ pháp đàn của Tây Thục đã thất truyền từ lâu sao?”
Bên ngoài viện, sát khí dâng lên tứ phía. Từ Phượng Niên suy đoán nữ cầm sư mù này không phải người thiện lành rất có thể là sát thủ, hắn liều mạng thụ thương cũng muốn rút ngắn khoảng cách, cũng may nếu trong khoảng cách thập bộ, hắn có thể tung một đao đoạt mạng, chỉ là tiền vốn bỏ ra đánh cuộc vào trận chiên này vô cùng lớn, cơ hội thành công vô cùng nhỏ, còn cách xa hai mươi bước, lúc này tay trái của nữ cầm sư mù liên vuốt nhẹ dây đàn, làm nhấc lên sát khí khắp trời, thế công tàn nhẫn và hung hiểm. Lấy thực lực nhất phẩm Kim Cương Cảnh khuấy động tán loạn cơn mưa lớn này, không còn ẩn giấu, cũng không còn huyền cơ, lúc trước nữ cầm sư mù dùng tay phải đánh đàn, mới chỉ sinh ra ngân tuyến, đâm rách màn mưa để sát nhân, nhưng từ khi đổi thành gảy đàn bằng tay trái, tiếng đàn như khống chế được từng hạt mưa, như có thể tùy tâm sở dục kết hợp công kích âm ba cùng màn mưa, công kích tinh chuẩn vô cùng, khiến cho Từ Phượng Niên hãm sâu trong tiếng đàn, khổ không thể tả, tạo ra mưa kiếm phô thiên cái địa bắn nhanh mà đến, Từ Phượng Niên chỉ có thể phòng thủ bằng cách tạo ra khí cơ bao trùm toàn thân và liên tiếp bước lui.
Một thân toàn máu của Từ Phượng Niên bị nước mưa pha loãng, cọ rửa hầu như không còn mấy, rồi sau đó máu tươi lại nhè nhẹ chảy ra.
Trong viện, thầy đồ không nỡ nhìn tràng cảnh huyết tinh, khẽ cười nói: "Đều nói giang hồ nhân sĩ nếu một lời không hợp sẽ rút đao khiêu chiến, vậy nhưng hai vị còn chưa hề nói chuyện, đã lao vào đánh nhau sao?"
Thợ rèn trâm giọng nói: "Hai vị này đều là người lanh lẹ."
Thầy đồ gật đầu.
Thợ rèn hỏi: "Nên giúp ai?"
Thầy đồ lắc đầu nói: "Vốn nên giúp kẻ tới sau, tuy vậy nếu hắn chết bởi tay nữ nhạc công, chúng ta có giúp cũng vô dụng. Thôi coi như chúng ta là ngư ông đắc lợi cứ xem ngao cò tranh nhau đã, đã hơn hai mươi năm sống như chó nhà có tang, chúng ta không có tư cách nói chuyện gì đúng hay sai nữa. Thánh nhân bình thiên hạ, không phải di sơn đảo hải, đơn giản là nhân nghĩa, đền đáp và biết ơn, một tấc sẽ trả lại một tấc."
Thợ rèn đã đợi chờ nhiều năm, một viện có ba người mặc kệ sống hay chết chung quy đều ra một kết quả, không thích lời trả treo lắc lư như chuông trước gió, phán ra một câu đánh giá hiếm có,Triệu học sĩ, thực ra ta cũng giống thái tử đều không thích nghe ngươi giảng đạo lý, chủ yếu là cảm giác chua xót như gặm cải trắng ngâm dấm."
Thầy đồ họ Triệu không những không giận mà còn cười, điểm ngón tay trên cây duHai người các ngươi, một người trơ như loại gỗ không thể tạc, người còn lại trơ khác gì đá tảng."
Nói xong câu đó, lão nhân nhẹ giọng nói: "Ta đã sớm nhận mệnh. Thật ra như vậy cũng rất tốt."
Thợ rèn tỉ mỉ cảm nhận khí cơ bên ngoài viện, nói rằng: "Người nữ nhạc công này đại khái đã qua Kim Cương bước vào Huyền kỳ, dường như cũng sắp tiếp cận Thiên Tượng rồi. Tuy vậy vẫn là cách biệt như trời và đất." Thầy đồ tức giận nói: "Vậy ngươi còn nói lời rắm thí?"
Thợ rèn dường như lần đầu tiên nghe thây đồ chọc cười thô tục, cười nói: "Ta là người tập võ, chỉ cân không phải từng bước một đột phá cảnh giới, sẽ có rất nhiều kẽ hở."
Trong hẻm nhỏ, Từ Phượng Niên dùng ống tay áo lau nước mưa cùng máu loãng trên mặt.
Không khác biệt lắm hắn đã lui trở lại vị trí ban đầu, một lần nữa cách sát thủ mù khoảng cách gần trăm bước.
Bản lĩnh giết người bằng tiếng đàn ngoài trăm bước của sát thủ mù đã vô cùng đáng sợ, không ngờ tới trong vòng hai mươi bước, đàn bằng tay trái lại càng thêm bá đạo không ai bằng.
Mỗi ngân tuyến tạo ra bởi tiếng đàn đều là công kích chí mạng đối với Kim Cương Cảnh, tựa như cầm dao giết trâu đi mổ gà, thủ pháp thâm mà lại mềm dẻo, giằng co không ngớt, nếu bị dây dưa Kim Cương Cảnh nhất định phải chết.
Nữ sát thủ mù không vội thừa thắng truy sát, hai tay cùng lúc dừng lại, đặt trên đàn huyền cầm, khóe miệng vểnh lên, ôn nhu nói: "Tới giết ta đi này."
Từ Phượng Niên suýt chút nữa tức giận đến thổ huyết, cố trưng ra một khuôn mặt tươi cười, thử dò hỏi: "Ta không hỏi ai sai ngươi giết ta, chỉ muốn biết kẻ đó đã dùng bao nhiêu tiền mua cái mạng của ta?"
Đáng tiếc nữ sát thủ không nói gì nữa.
Từ Phượng Niên thở ra một hơi dài.
Nhưng vào lúc này, nàng dột nhiên bấm tay làm đứt một đoạn dây đàn!
Khí hải của Từ Phượng Niên như ấm nước bị người ta chậm rãi đun sôi, cũng không hiểu rõ nguyên do vì sao, giờ phút này khí hải của hắn đã hoàn toàn mất khống chế, không nén được yết hầu bỗng phun ra một ngụm máu tươi.
Đây mới là sát chiêu chân chính, của nữ sát thủ, đánh đàn đả thương người và tạo khí thế, chỉ là thủ thuật che mắt, nếu tiếng đàn xưa nay coi là thanh âm làm vui dịu tâm hồn, nhưng trong tay sát thủ mù lại như âm thanh quỷ thần phá nát kim cương, lúc trước tiếng đàn của nữ sát thủ bất kể là phân biệt nam bắc phái, dù nhanh hay chậm, đều là đang tiến hành một loại dẫn dắt bằng tiếng động, như mưa xuân như vẩy mực, yên lặng thấm ướt vạn vật. Khi dây đàn đứt đã kích thích tiếng lòng, làm cho khí cơ toàn thân của Từ Phượng Niên trở nên bạo ngược cuồn cuộn trong phút chốc, đánh thẳng đến tâm mạch của Từ Phượng Niên! Một khi thành công sẽ phá nát trái tim hắn.
Ngón tay buông xuống gảy dây đàn.
Nữ sát thủ Chỉ Huyền, cũng không phải tu luyện hỏi đạo trường sinh, mà là chém nát đạo trường sinh của đối thủ.
Từ Phượng Niên tự nện một quyền lên ngực, cường ngạnh đè nén khí cơ, hai chân gồng mạnh tự khóa khí cơ, cười gằn rồi bạt cước mà chạy, nữ sát thủ này bày ra liên hoàn bẩy rập, yên tĩnh chờ đợi cơ hội, tùy thời mà phát động công kích, khác nào bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ rình sau lưng?
Xuân Lôi cắm trên vách tường vẫn còn trong vỏ minh, chỉ là bị mưa rơi che lấp.
Nữ cầm sư mù cau chân mày thanh tú.
Nàng dường như tiếc hận không nðỡ, lại tiếp tục công kích bằng đàn huyền cầm.
Phía trên đỉnh đầu của hai người là màn mưa bàng bạc trong nháy mắt như tĩnh lại dừng hẳn, còn xung quanh nước mua vẫn như cũ gõ dồn dập lên mái hiên hai bên hẻm, Vì vậy khung cảnh xuất hiện biến hoá kỳ lạ.
"Thiên địa tương cách
Nhất hạng vô vũ!"