Chương 169: Mưa đã tạnh thu Xuân Thu (1)
Chương 169: Mưa đã tạnh thu Xuân Thu (1)Chương 169: Mưa đã tạnh thu Xuân Thu (1)
Dây cầm huyền thứ hai bị chỉ một ngón tay đánh gấy, dây đàn buộc chặt nhảy lên, ở lòng bàn tay trắng nõn của nàng trợt ra một rãnh máu nho nhỏ, rơi vào Tiêu Vĩ Cổ Cầm, theo giọt máu rơi, đột nhiên cơn mưa to vừa dừng lại cũng ầm ầm nện xuống.
Từ Phượng Niên cách nàng chỉ mười bước duỗi cánh tay ra, Xuân Lôi cắm vào vách tường rung lên tuốt ra khỏi vỏ. Chỉ là Xuân Lôi mới ra khỏi vỏ một tấc, Từ Phượng Niên bèn mất đi khí cơ dẫn dắt đoản đao, ngược lại bị nhạc công mù hơi cong ngón giữa, Xuân Lôi băn quay về vỏ đao, hoàn toàn xuyên vào tường. Từ Phượng Niên với khí hải nổ tung cả người bao phủ ở trong sương mù màu đỏ tươi, sau khi hạ xuống, bèn nhét vào miệng cái viên Lưỡng Thiền Kim Đan mà Long Thụ tăng nhân đưa tặng, điểm mũi chân một cái, lảo đảo nghiêng về trước, vung hai tay áo, chín thanh phi kiếm đồng thời lao ra, nữ cầm sư lạnh rên một tiếng, ngón cái ngón trỏ tay trái móc một dây cầm huyền, đi tới nâng lên, chín thanh phi kiếm trong nháy mắt mỗi thanh bị hơn mười sợi chỉ bạc quấn quanh vắt xoay, tốc độ ánh sáng, xuy xuy rung động. Tay phải cùng lấy tay trái điều khiển những sợi chỉ bạc, phần bụng của Từ Phượng Niên cứ như bị vật nặng bắn trúng, giống như cái cọc gỗ húc cửa, toàn bộ thân thể bay ngược về phía sau, rơi xuống ở trên lớp đá xanh.
Ở trong thời khắc nguy cấp như mành treo chuông này, một gã hắc y nhân rơi xuống như con báo leo tường kiếm ăn trong màn đêm, tay cầm một thanh phác đao*, trong chớp mắt đi tới bên người Từ Phượng Niên, vung đao hém rất mạnh xuống cái đầu.
* phác đao (một loại binh khí cũ, lưỡi dài, hẹp, cán ngắn, sử dụng bằng hai tay)
Đao này chém xuống rồi, đủ nhanh, đương nhiên không thể cắt đầu của Từ Phượng Niên, bởi vì Từ Phượng Niên hai tay chống đất, thân thể uốn cong, xoay một vòng tròn lớn trên phiến đá lạnh, trong tay áo vốn bắn ra sợi chỉ vàng đối phó Chỉ Huyền cầm sư, từ hốc mắt xuyển thủng đầu người, thích khách lên sàn không bao lâu đã chết ngay tại chỗ.
Giết người cùng bị giết cho tới bây giờ đều chỉ trong nháy mắt.
Thân thể Từ Phượng Niên còn chưa rơi xuống đất, bức tường của con hẻm đột nhiên nút ra, tên hắc y nhân cường tráng thứ hai càng đơn giản hơn, trực tiếp phá tường lao ra, một búa trảm thắt lưng! Từ Phượng Niên không cần chân tay chạm đến mặt đất, thân thể xoay tròn sang mặt bên, cây búa lớn vung đầy uy lực, bổ hụt lập tức làm nứt ra một khối đá xanh ngay ngắn, sau khi Từ Phượng Niên đứng lên, bả vai nghiêng về hướng tên hắc y thích khách kia, dính nhiều hơn là đụng, chỉ là không ngờ tên tráng hán này với thể lực kinh người đã lấy lại sức lực, sau đó Từ Phượng Niên vươn một chưởng, dán trên huyệt thái dương của thích khách, bước xiêng thay thế bước thẳng tới, trong quá trình này mượn cơ hội nhanh chóng tích góp từng tí Đại Hoàng Đình lộn xộn xoáy mạnh, liên tục đẩy ra, hắn với thích khách khí thế tao chết mày sống, tráng hán cầm lưỡi búa to đổ về phía vách tường, đầu lún vào đống bùn, nổ ra một cái hố to tới, Từ Phượng Niên sao lại cho gã sức đánh trả chứ, tay trái đấm mạnh một quyền vừa may trúng vào bên hông của thích khách, tay phải ấn vào cái đầu kia, rạch một đường ở trên vách tường, thô bạo quét ra một vũng máu nhìn mà giật mình, sau khi buông tay, cả khuôn mặt máu thịt be bét của thích khách rớt vào bùn vàng, là đã một người chết.
Từ Phượng Niên giết liên tục hai người, mọi thứ chỉ diễn ra trong sáu bảy hơi thở ngắn ngủi.
Lần này là sức cùng lực kiệt thật sự, nữ cầm sư mù móc ngón tay ở một dây cầm huyền, lại đứt đoạn một dây, Từ Phượng Niên chắc chắn phải chết.
Lòng ngón tay của nàng vừa mới chạm vào cầm huyền, cảm xúc thay đổi, đổi làm đứt đàn dây thành gảy dây, cây Tiêu Vĩ Cổ Cầm này rời hai đầu gối, bay lui về phía sau đi.
Rầm một tiếng.
Cổ cầm rạn nứt trên không.
Từ Phượng Niên thở dài, đỡ lấy tường, có chút tiếc nuối, cơ hội tốt như vậy sẽ không trở lại.
Vũ tiên.
Khi đó Từ Phượng Niên đứng dậy rời gian hàng coi bói ở dưới cây liễu già, chứng kiến một gã thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi to con vạm vỡ đứng cản ở trung tâm đường phố, quần áo tả tơi, bưng một cái chén sứ rách miệng, cứ như tên khất cái vô lại hạ quyết tâm không ngừng quấn lấy cầu xin đồng tiền, thiếu niên nhếch miệng mỉm cười, lộ ra một hàm răng trắng, dùng giọng Bắc Lương nhẹ nhàng nói hai chữ,"Tuất, Mậu." Từ Phượng Niên tiếp tục tiến lên. Thiếu niên lui ngược lại đuổi kịp, vẫn giữ vẻ cợt nhả trong mắt người khác, nhưng ánh mắt cực kỳ trong suốt, nhẹ giọng nói: "Sư phụ ta là Tuất trong Thập Nhị Địa Chỉ, vẫn phụ trách âm thầm giám sát ba người Tô Triệu Tề, ta là cô nhi sinh ra lớn lên ở chỗ này, từ nhỏ được sư phụ thu làm đồ đệ, ba năm trước khi sư phụ chết già, ta dựa theo nguyện vọng của sư phụ đi Bắc Lương một chuyến, ý định ban đầu là kế thừa y bát làm Tuất này, nhưng đại tướng quân không bằng lòng, mà để cho ta làm Mậu trong Thập Thiên Can, đoạn thời gian trước ta nhận được tin tức từ một tử sĩ tại doanh địa khác, nói có thể Thế tử điện hạ sắp tới, để ta lưu tâm nhiều."