Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 520 - Chương 170: (2)

Chương 170: (2) Chương 170: (2)Chương 170: (2)

Từ Phượng Niên làm bộ móc ra một cục bạc vụn, không gấp ném vào trong chén, người ngoài thấy thì coi là kẻ bần tiện, không nỡ cho bạc.

Thiếu niên nói nhanh: "Trong thành tới hai tốp sát thủ, một tốp ba người, bản lĩnh không cao, một vị khác là nữ ma đầu cõng cầm, tên Tiết Tống Quan, trong Bắc Mãng thập đại ma đầu đứng hàng đệ ngũ, bảng nhãn trên bảng sát thủ, rất khỏ giải quyết. Ta từ nhỏ đã có năng lực giương cung nặng 6 thạch*, trong vòng ba trăm bước có thể tổn thương thể phách kim cương, nhưng uy thế như vậy, một ngày chỉ có thể bắn ra một mũi tên. Điện hạ, là giết nàng hay là tránh nàng? Ta nghe lời ngươi."

* thạch (đơn vị dung tích khoảng 100 lít)

Từ Phượng Niên ném bạc vụn vào trong chén, không chút do dự nói: "Giết."

Thiếu niên làm bộ thấy tiền sáng mắt, khuôn mặt tươi cười xán lạn, hỏi: 'Nhưng thưa điện hạ, nàng là cao thủ Chỉ Huyền, không dễ giết đâu."

Từ Phượng Niên vừa đi vừa nói chuyện, dáng vẻ cứ như sốt ruột đuổi con ruồi, giọng nói bình thản: "Ta thu hụt sự chú ý của nàng, không có gì bất ngờ xảy ra, con tốp ba người biết thừa dịp ta cùng với Tiết Tống Quan chém giết sẽ tập kích ta, nếu ta không có cách nào giết chết nàng, cũng nhất định sẽ lưu lực giết bọn hắn, đến lúc đó ngươi chỉ cần ở ngoài ba trăm bước bắn ra một mũi tên."

Thiếu niên lôi thôi không nghiêm túc cười hắc hắc nói: "Thế tử điện hạ, cần đánh cược lớn như vậy sao? Ngươi muốn chết, ta còn muốn sống đó."

Từ Phượng Niên mỉm cười nói: "Đánh cược không thể luôn nghĩ lấy nhỏ đánh lớn, dân cờ bạc keo kiệt như vậy mười lần đánh cược chín lần thua."

Thiếu niên hai mắt tỏa sáng, dường như vô cùng tán thành quan điểm này.

Từ Phượng Niên cười cười, hành động chả khác gì con ông cháu cha tính tình cổ quái thay đổi thất thường, đưa chân đá văng gã thiếu niên này ra, từ trong bát cầm lại cục bạc vụn kia.

Tử sĩ thiếu niên trợn mắt hốc mồm nhìn bóng lưng tiêu sái này, nuốt nước miếng một cái, phun ra hai chữ: "Keo kiệt!"

Lúc này trong mưa.

Nữ tử không có cây Tiêu Diệp Thức Cổ Cầm kia thân thể mềm mại nhào tới một biên độ nhỏ bé, ngừng lay động, cầm sư mù phun ra một ngụm máu tươi, đưa tay từ sau lưng rút ra một cây huyền thiết tiễn, mũi tên nhọn chỉ đâm một tấc vào phía sau lưng, vẫn chưa nghiêm trọng đến mức tổn thương tới phế phủ.

Một cây trường thương xuyên ra từ bên trong tường, đâm về phía Từ Phượng Niên, kết quả kỳ diệu thay lại bị mũi tên sắt do nữ ma đầu ném ra, bắn xuyên thấu qua đầu của thích khách. Từ Phượng Niên dễ dàng né tránh mũi thương, hiếu kỳ nhìn về phía tên cầm sư Chỉ Huyền trước giết người lại cứu người này, sau đó khoát tay áo.

Thiếu niên bắn tên cách ba trăm bước giương cung bắn tên, là muốn ẩn nấp tung tích, đã bại lộ, đang linh hoạt nhảy vụt ở trên mái hiên đỉnh như một con báo, gân đến trăm bước, giương cung như trăng tròn, nhắm ngay nữ ma đầu.

Có chủ tử ra lệnh, thiếu niên cũng không gấp bắn tên, một mũi tên không thành công, mũi tên thứ hai có thể tạo thành vết thương trí mệnh với cầm sư này hay không còn khó nói. Từ mũi tên sắt bỏ trên dây cung, túi đựng tên trên vai còn sót lại một mũi.

Nàng đứng lên chậm rãi nói rằng: "Từ Phượng Niên, hay nên nói là Bắc Lương Thế tử điện hạ? Lúc ta ở châu Long Yêu, trước có người dùng 500 cân hoàng kim mua ngươi chết, sau lại có người dùng 600 cân hoàng kim mua ngươi sống."

Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Cả cái Bắc Lương này kẻ biết lộ tuyến hành tung của ta chỉ có 8,9 người, rất nhiều người đều có thể loại trừ hiềm nghị, hiện tại xem ra không phải Chử Lộc Sơn chính là Diệp Hi Chân muốn mua tính mạng của ta, 500 cân vàng, Lộc Cầu Nhi chắc chắn có, Diệp Hi Chân thì chưa chắc. Nhưng thế sự khó liệu, trời mới biết chân tướng là như thế nào. Còn như mua ta sống, nhất định là sư phụ ta Lý Nghĩa Sơn. Vì sao ngươi thu số hoàng kim thứ hai còn muốn giết ta?"

Nàng bình thản nói: "Luôn phải để ý cái tới trước tới sau, ta tự nói với mình, chỉ cần đàn tam huyền đứt, ngươi còn có thể sống sót, ta sẽ không giết ngươi nữa."

Không cần Từ Phượng Niên có hành động, thiếu niên đã quả đoán dùng một mũi tên bắn đứt một dây trong năm dây cung yên tĩnh nằm trên tấm đá xanh. Tiết Tống Quan làm ma đầu làm sát thủ hỏi: "Ta đã không giết ngươi, ngươi muốn giết ta sao?"

Từ Phượng Niên với khí cơ cuồn cuộn khắp người hầu như đau chết đi sống lại khuôn mặt vặn vẹo nói: "Ngươi không đánh trả ta lập tức giết!"

Khóe miệng nàng nhếch nhếch tượng trưng, đại khái xem như là cười trừ.

Từ Phượng Niên ngồi xếp bằng, rốt cục bớt thời giờ rảnh rỗi đi thu nạp tinh hoa của viên Lưỡng Thiền Kim Đan kia.

Thiếu niên kia men theo tường nóc nhà nhảy thẳng đến bên cạnh Từ Phượng Niên, cẩn thận nhìn phía nữ ma đầu bị chính mình bị phá huỷ đàn cổ kia.
Bình Luận (0)
Comment