Chương 171: (3)
Chương 171: (3)Chương 171: (3)
Mà nàng chỉ tỉ mỉ nhặt lên mảnh vỡ cùng dây cầm của cổ cầm, cực kỳ cẩn thận đặt ở trong ngực, sau đó ngồi ở trên thêm đá đờ ra.
Mưa to dần dừng lại.
Lão phu tử Triệu Định Tú bước ra khỏi viện cùng với người thợ rèn, người sau đi nhặt xác, lão phu tử liếc nhìn cầm sư đứng dậy chỉnh đốn trang phục hành lễ, lại lần nữa nhìn nam tử trẻ tuổi nhập định bên bờ tường, cùng với thiếu niên cầm cung, thở dài nói: "Điều mà các ngươi nói ta đều nghe được. Người tới là khách, tất cả vào đi."
Cầm sư mù đi trước vào tiểu viện, không quên cầm cây dù nhỏ kia đứng nghiêng ở ngưỡng cửa.
Một nén nhang sau đó, Từ Phượng Niên đứng lên, đi đến bên tường rút ra Xuân Lôi, sau đó cùng thiếu niên Mậu cùng đi vào viện.
Trong phòng này, ngoại trừ Tô Tô nằm trên ghế hôn mê bất tỉnh, còn có Bắc Lương Thế tử điện hạ, tử sĩ Mậu, lão thần triều đại Tây Thục Triệu Định Tú, cộng thêm nữ ma đầu Tiết Tống Quan, thật sự là loạn đến rối tinh rối mù.
Lão phu tử liếc nhìn Từ Phượng Niên,'Mọi nhà có nỗi khó xử riêng, không nghĩ tới năm đó 300,000 thiết ky mọi người đồng tâm hiệp lực, Bắc Lương sức mạnh như thành đồng cũng rối loạn như vậy."
Từ Phượng Niên bỏ đi áo ngoài, cười nói: "Tiểu phú liền cảm thấy thỏa mãn, tiểu Phú tức là gia đại nghiệp đại, nhất là sau khi hoàn toàn an định lại, Triệu gia thiên tử không thể làm gì được Bắc Lương, Bắc Mãng cũng không làm gì được 300,000 thiết ky, mọi người nhàn rỗi không chuyện gì, luôn sẽ có đủ loại nội đấu."
Lão phu tử cười lạnh nói: "Thế tử điện hạ lại là người có lòng dạ rộng rãi."
Từ Phượng Niên ngồi ở ngưỡng cửa, dựa vào cây trụ ở sát cửa phòng,'Vì nói hộ các ngươi, suýt chút nữa để mệnh lại ở chỗ này, đây chính là đạo đãi khách của Tây Thục di dân sao?”
Học giả uyên thâm Xuân Thu ngày trước lãnh đạm nói: "Đừng quên Tây Thục là bị Bắc Lương quân các ngươi đạp phá."
Từ Phượng Niên phất tay nói: "Không có Bắc Lương quân diệt Tây Thục, cũng có nam lạnh tây lương đi làm loại chuyện lưu danh trong sử sách này, cũng có Nam Lương Tây Lương gì gì đó có thể sẽ không bỏ qua cho đám thái tử Tây Thục các ngươi. Giờ ta nói một chữ đều khiến tim đau, cũng đừng thừa nước đục thả câu được không?"
Lão phu tử hí mắt nói: "Ngươi có tin ta kêu người ta dùng một kiếm chém bay đầu trên cổ ngươi hay không?”
Từ Phượng Niên chỉ chỉ cầm sư mù, nữ tử đưa lưng về phía hắn thần giao cách cảm nói rằng: "Tiết Tống Quan đã nhận đủ 600 cân vàng, nếu Tề Kiếm Sư muốn giết hắn, ta sẽ ra tay ngăn cản."
Từ Phượng Niên cười híp mắt nói: "Triệu lão học sĩ, thế nào?"
Lão phu tử chỉ hừ lạnh.
Từ Phượng Niên nói rằng: "Tây Thục phục quốc không tại Tây Thục cũ, phải thêm tám trăm dặm xuống phía nam, có Nam Chiếu thập bát bộ, các ngươi thống xong rồi hãng bàn phục quốc, ở bên đó Bắc Lương có ẩn núp thám tử có thể để cho các ngươi sai bảo."
Lão phu tử rùng mình.
Từ Phượng Niên nói thẳng vào vấn đề: "Trên đời này không có chuyện lãng phí chỗ tốt, ta trước nhận lấy tiền đặt cọc. Nghe nói hai mươi năm nay họ Tề vẫn len lén đúc kiếm, mặc kệ kiếm có luyện thành hay không, cho dù chỉ có một kiếm phôi, cũng phải tặng cho ta."
Lão phu tử nổi giận đùng đùng, mắng: "Cút đi!"
Từ Phượng Niên liếc mắt nói: "Triệu Định Tú, đừng được lợi còn làm lố, đừng nói một thanh kiếm, ta đoán nếu ngươi có tôn nữ, nghe nói phục quốc có hi vọng, còn không hai tay dâng lên?"
Lão phu tử tức đến mức môi tái nhợt, may mà lão chưa từng tập võ, bằng không tám chín phần mười sẽ lao tới liều mạng với thằng oắt con khốn nạn này.
Thợ rèn quay lại viện bình tĩnh nói: "Thanh Xuân Thu này, ngươi cầm đi là được."
Từ Phượng Niên có chút sửng sốt. Thợ rèn nhìn phía Từ Phượng Niên, mặt trời mọc ở hướng tây thoải mái cười nói: "Hẻm nhỏ đánh một trận, cực kỳ gay cấn. Ta nghe ngôn ngữ của ngươi nãy giờ, lúc chém giết với người ta không nói quá mười chữ, biết ngươi là người lanh lẹ, ta thích, như chủ tử năm đó, Tây Thục kiếm hoàng chúng ta, giết người thì giết người, mạnh mẽ như vung búa. Vậy cây Xuân Thu này ở trên tay ngươi sẽ không bôi nhọ nó."
Nói xong câu đó, thợ rèn càng lanh lẹ hơn, bước vào trong viện, một cái hộp kiếm chui từ dưới đất dựng thẳng lên.
Chưa hề ra khỏi vỏ, kiếm khí đã xông lên tận trời cao!
Không biết có phải là do danh kiếm xuất thế hay không, Tô Tô giật mình, mới chịu tỉnh lại, Từ Phượng Niên ngự kiếm ra tay áo, trong nháy mắt đập vào trên chuôi kiếm kim sợi, lại đánh xỉu vị thái tử của cựu Tây Thục này ngay tại chỗ, lão phu tử lại giận dữ đến mức môi run rẩy một trận.
Lúc kim sợi quay trở về tay áo ở ngay trước mắt của nữ cầm sư mù, Tiết Tống Quan hừ lạnh một tiếng, kim sợi giãy giụa run rẩy trên không trung, tiến lui không ổn định. Lão phu tử thờ ơ lạnh nhạt thấy rõ tình đời, đối với Bắc Lương thế tử ngôn ngữ khinh bạc này tăng thêm vài phần cảnh giác, đại cục rõ ràng đã định, đến lúc này vẫn không quên dò xét tính diệt Tiết Tống Quan.