Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 522 - Chương 172: Mở Cổng Mở Hộp Kiếm

Chương 172: Mở cổng mở hộp kiếm Chương 172: Mở cổng mở hộp kiếmChương 172: Mở cổng mở hộp kiếm

Từ Phượng Niên da mặt dày cười cười, thoát đi khí cơ dẫn dắt từ phi kiếm kim sợi, Tiết Tống Quan cũng không còn tốt bụng hai tay dâng tặng, ngón trỏ cong lên, kéo phi kiếm xuống trước người, sau đó dùng hai ngón tay trái nhỏ nhắn đè lại thân kiếm, nàng là cao thủ Chỉ Huyền thứ thiệt, nhất là thấy mầm biết cây, phi kiếm chính là Đặng Thái A tỉ mỉ chế tạo, hoa văn tuyệt không thể tả, giống như là một quyển kiếm phổ không có chữ. Nhất phẩm tứ cảnh, không nói cảnh giới hiện tại có tấn chức hoặc là tiếp giáp Lục Địa Thần Tiên hay không, có ba thiên tài là không thể qua mặt, đều từng đạt được thành công vô song ở một cảnh giới nhất định, Kim Cương Cảnh có bạch y tăng nhân Lý Đang Tâm, độc chiếm Tào Trường Khanh bát đấu khí tượng, mà Chỉ Huyền Cảnh, chính là Đặng Thái A lấy thuật chứng đạo, mưa bay khắp con hẻm đánh một trận, cộng thêm thanh kim sợi có thể nói đòn sát thủ này, câm sư mù tổng cộng thấy được mười thanh phi kiếm, lúc này sờ một thân kiếm, biết rất có học vấn, Tiết Tống Quan đoán đứa con trai của Nhân Đồ dường như mang bảo bối lớn mà không tự biết, có hiềm nghi lấy nhỏ bỏ lớn, chỉ lo dưỡng dục kiếm thai, mà không biết kiếm đạo ý nghĩa của bản thân thanh phi kiếm tích chứa, nàng cũng không có lòng tốt đi tiết lộ cho hắn biết làm gì.

Từ Phượng Niên ném kim sợi, cũng không lo nữ ma đầu không trả lại, không thèm trợn mắt với Triệu Định Tú. Đi tới trong viện, quan sát hộp ô hương chứa xuân thu kiếm, nhìn không chớp mắt. Hộp kiếm khắc dấu bằng minh văn phù lục cực tệ, trên đời này kiếm tượng thượng thừa xếp hàng đầu, đa số tinh thông kỳ môn độn giáp, đúc kiếm sư họ Tề đã có tư cách đúc kiếm cho Tây Thục kiếm hoàng, đương nhiên đứng đầu. Nếu như nói vỏ kiếm là áo trong, như vậy cái hộp kiếm gần giống như áo ngoài của một người. Cái hộp kiếm này, đã vượt qua phạm vi này, càng giống như một cái lồng giam, không cho khí diễm sát phạt chạy trốn. Bất luận là văn đàn kỳ đàn hay là giang hồ võ lâm, đều có tập tục xấu sùng cổ chê kim, luôn cho rằng thi từ luận án là cổ nhân làm rất tốt, võ học bí kíp cũng là càng lâu năm thì càng trân quý, thật tình không biết thế sự như cờ, luôn là bình kịch người đời sau giãm ở trên bả vai tổ tiên càng ngày càng tinh diệu, cũng may kỳ đàn có Hoàng Long Sĩ Từ Vị Hùng, trên giang hồ có Vương Tiên Chi Lý Thuần Cương, đều khai sáng tân khí tượng đủ để phúc trạch trăm năm, lúc này một thanh Xuân Thu xuất thế, gần như có thể tính là dạy người thời nay không ghen tị với người xưa. Thợ rèn chứng kiến Từ Phượng Niên đưa tay muốn đi đụng vào cái hộp kiếm, nhẹ giọng nói: "Cẩn thận."

Từ Phượng Niên đưa tay sờ sờ hộp kiếm, rút tay về sau cúi đầu nhìn lại, chảy ra rất nhiều tơ máu tươi, thanh kiếm này cất giấu sát phạt khí, cuộc đời ít thấy.

Thợ rèn đã từng cầm kiếm cho Tây Thục kiếm hoàng cười nói: "Ta chỉ lo chuyện đúc một thanh kiếm tốt, ngươi làm thế nào lấy kiếm, sau đó làm cho kiếm khí nội liễm, là chuyện của ngươi."

Từ Phượng Niên cũng không quay đầu lại, nói rằng: "Mậu, ngươi đi giúp cầm sư thư thư tìm khách sạn ở."

Thiếu niên cầm đại cung đeo túi đựng tên gật đầu nói: "Rõ."

Tiết Tống Quan vừa dùng hai ngón tay buông ra kim sợi, trong nháy mắt nó đã lập tức trở về trong tay áo kiếm túi của Từ Phượng Niên. Thợ rèn vốn là cao thủ kiếm đạo đương đại có thể đếm được trên đầu ngón tay nhìn thấy cảnh này, âm thầm gật đầu, thảo nào có thể chiến đấu ác liệt với kỳ nữ Chỉ Huyền này ở trong hẻm nhỏ, Bắc Lương Vương lại sinh một cậu con trai ngoan tâm tính khá giống. Thợ rèn tiện đà nghĩ đến Tây Thục thái tử Tô Tô của mình, Tô Tô đương nhiên là dùng tên giả, hai chữ Tô Tô đều âm đọc giống chữ Thục, còn như vì sao họ Tô tên Tô, phải hỏi Triệu lão học sĩ, mấy năm nay lão luôn không thể suy nghĩ cẩn thận, té ra là lão phu tử nhớ tư vị của những gồng gánh rao hàng thức ăn trên đường Tây Thục? Thợ rèn đi tới trước lò, quan sát thanh niên đang ngủ say, một thợ rèn kiếm như gã khác với lão phu tử, không có nhiều tâm huyết với thù nhà hận nước như vậy, chỉ cảm thấy tên tiểu thái tử thất lạc dân gian này có thể vui vẻ sống là tốt rồi, phục quốc hay không, mặc cho số phận, nhớ con sông lớn chảy qua Tây Thục, vị kiếm hoàng thanh danh gần với Kiếm Thần Lý Thuần Cương kia từng nói kiếm thế như dòng nước, trên cao nhìn xuống thuận thế chảy tới chỗ thấp, đương nhiên kiếm khí cũng càng nhiều, lúc gã cầm kiếm cảm thấy đối nhân xử thế chắc cũng là đạo lý như thế, như nghịch thế kiếm khai thiên môn, chung quy chỉ có một mình Lý Thuần Cương, một kiếm Mộc Mã Ngưu, cũng không theo lẽ thường. Lão phu tử chắp tay đi vào hậu viện, thợ rèn cõng Tô Tô, hậu viện có hai gian phòng hẹp nhỏ, khi còn bé Tô Tô thích nửa đêm khóc lóc đái dầm, lão phu tử thường sẽ thủ cả đêm ở cửa hầu hạ, trái lại thợ rèn thì ngủ rất ngon, hoặc là chỉ lo đúc kiếm khối thiên ngoại huyền thiết kia, mỗi lần nghĩ tới việc này, thợ rèn bèn không nhịn được muốn cười, thực sự là lão học sinh cả đời vất vả viết văn học vấn, Lâm lão còn muốn vừa làm cha vừa làm mẹ, năm đó bộ râu mép dưới hàm cũng không biết bị tiểu thái tử nhổ đứt bao nhiêu, sau khi nhổ hết còn cười khanh khách, thợ rèn cảm thấy vẻ mặt bất đắc dĩ lúc ấy của lão phu tử, còn đậm vẻ nhân tình nhiều hơn so với năm đó trên triều đình giận dữ mắng bệ hạ mê muội.

Từ Phượng Niên gầy gò đứng ở trong viện, chậm rãi vòng quanh hộp kiếm.

Thiếu niên tử sĩ để cung lại ở trong sân, sau đó cùng cầm sư mù đi ra cửa viện, nàng cầm vải bông bọc cây cầm vỡ vào túi vải, đeo trên cánh tay, giống như một tiểu nương duyên dáng ra ngoài mua thức ăn trở về. Thiếu niên mắt lé trông rất hiếu kỳ, hắn vốn có tính tình vô tư không biết phiên muộn, trêu ghẹo nói: "Tiết thư thư, ta không cẩn thận đập nát cổ cầm quý giá của ngươi, ngươi sẽ không đột nhiên xuất thủ làm thịt ta chứ?"

Nữ cầm sư nhẹ nhàng lắc đầu, nói rằng: "Sẽ không."

Thiếu niên có danh hiệu Mậu hiếu kỳ hỏi: "Tiết thư thư, ngươi không phải đại ma đầu có xếp hạng rất cao trên Bắc Mãng bảng sao? Ma đầu giết người chẳng phải đều là đâu cần quan tâm lý do?"

Nàng cười cười,"Ta cũng chẳng biết tại sao có thể lên bảng, thực ra ta mới giết 6 người mà thôi, ngoại trừ người đầu tiên, còn lại đều là người khác bỏ tiên thuê muốn ta giết người. Có lẽ là bởi vì nhân vật mà ta giết, đều là tiếp cận cảnh giới Kim Cương."

Thiếu niên tánh tình trẻ con cười nói: "Tiết thư thư, nữ nhân có bản lĩnh cao như vậy, cẩn thận về sau không ai thèm lấy. Ngươi nghĩ đi, cho dù ngươi không phải đại ma đầu ác danh vang xa, nam nhân nào thích cưới vào cửa lão bà đánh nhau lợi hại hơn cả mình, có phải người ta hay nói như vậy hay không? Như ta cũng không dám, sau này tìm vợ khẳng định tìm nữ tử chỉ biết nữ công thêu hoa, nhưng ta không có tiền, dáng dấp cũng không tuấn tú, sư phụ khi còn tại thế luôn lo lắng ta sau này không tìm được lão bà."

Nữ nhân mù nhẹ giọng nói: "Theo Bắc Lương thế tử, ngươi còn sợ không có lão bà sao?"

Thiếu niên Mậu vươn hai tay qua gối như con vượn trong thâm sơn đi trên con đường lát đá xanh trong hẻm nhỏ, nhìn phía phương xa, trâm giọng nói: "Chỉ sợ ngày nào đó nói chết thì chết, cho nên không dám tìm lão bà nha."

Đến trước cổng khách sạn, thiếu niên lặng lẽ ẩn vào đêm tối. Ngày thứ hai trời tờ mờ sáng, Tô Tô ngủ đủ rồi muốn dùng thế lý ngư đả đỉnh xinh đẹp để ngồi dậy, kết quả đập ầm ầm ở trên ván giường, đáng thương cho tấm ván gỗ giường két két rung động, xoa xoa thắt lưng, Tô Tô có chút rơi vào mơ hồ, tại sao vừa mở mắt liền nằm trên giường? Tối hôm qua trong đêm mưa không phải đụng phải nữ tử kia cùng một đám người sao? Nhớ mang máng ở cuối hẻm nhỏ còn có một thân ảnh thon dài bung dù, loại nhân vật nhìn cao cao tại thượng này, nếu bình thường nhìn thấy, có thể khiến cho Tô Tô chua chát phàn nàn hồi lâu, Bước ra khỏi ngôi nhà bừa bộn mà lão phu tử đã dọn dẹp gọn gàng cho ngày hôm sau, lão phu tử thường nhắc tới cái câu quét phòng chưa được làm sao quét được thiên hạ, ban đầu với Tô Tô chỉ là nước đổ đầu vịt, sau lại thực sự khiến nó khó chịu, liền chận lão phu tử nói một câu "Nếu một ngày ngươi quét thiên hạ cho ta, ta cam đoan quét dọn că phòng này không dính một hạt bụi”, từ đó sau này lão đầu nhi không còn càm ràm chuyện này nữa, làm cho Tô Tô có chút băn khoăn. Lão phu tử mang mấy chậu cây hoa lan ra bên ngoài, Tô Tô thấy nhưng không nói gì, đi đến trước phòng, Tề thúc vẫn còn đang siêng năng rèn leng keng thùng thùng, Tô Tô gồng bắp tay, so sánh với bắp thịt của Tề thúc, có chút nhụt chí, thình lình thoáng thấy thân ảnh xa lạ đứng ở trong viện, chạy chậm lại nhìn, trợn to hai mắt, phẫn nộ quát: "Ngươi là ai vậy?"

lý ngư đả đỉnh: là một kỹ năng thể thao hoặc chuyển động cơ thể. Nó được đặt tên vì nó trông giống như một con cá chép nhảy lên khỏi mặt nước. Nó thường được sử dụng trong các buổi biểu diễn thể dục dụng cụ và võ thuật. Hành động được lấy từ hình ảnh một con cá chép nhảy lên khỏi mặt nước hoặc kéo thân trên mặt đất

Trọn một đêm, Từ Phượng Niên đều ở đây cẩn thận thăm dò kiếm khí tràn ra từ hộp kiếm, lật nứt bùn đất đã bất tri bất giác bị giãm bằng, hắn xoay người liếc nhìn tên này cũ Tây Thục hoàng thất con mồ côi, không có lên tiếng.

Tô Tô nhíu mày, lập tức tỉnh ngộ, giơ chân cười khẩy nói: 'Lão tử nhớ ra rồi, ngươi là kẻ ngu sỉ hôm qua bị gạt tiên ở dưới cây liễu già, lớn già đầu còn khóc, là tiếc bạc hay là người vậy?"

Từ Phượng Niên mặt lạnh xoay người.

Lão phu tử Triệu Định Tú đi tới phòng trước bất đắc dĩ nói: 'Không được vô lễ"

Với ngũ giác trì độn của Tô Tô, đương nhiên không còn cách nào nhận biết kiếm ý dư thừa trong hộp kiếm giấu kiếm này, kiếm khí có trí khôn, đối với loại này phàm phu tục tử không tập võ như Tô Tô cũng sẽ không chủ động đả thương. Tô Tô đi qua cánh cửa, muốn ra ngoài quậy phá vui đùa cùng đám bạn xấu, nó đời này đều giao tiếp với đám người nghèo mạt, đối với loại công tử ca chỉ tiêu rộng rãi ở trước mắt này, tuy nói đầu óc có chút hiềm nghỉ bị té giếng, nhưng cũng không phải thứ mà nó thích tới gần, nói cho toàn thân cùng vẫn sẽ không được tự nhiên, dễ dàng tự ti mặc cảm. Tô Tô coi như mắt không thấy tâm không phiền rồi, vòng qua người kia và cái hộp cổ quái kia, trong lúc vô tình nhìn thấy bụi chuối tây ở chân tường, cây chuối tan nát cứ như bị cho dữ cắn phải, lập tức giận sôi lên, bò lên trên đầu tường, chống nạnh mắng sang viện sát vách: "Vương mập, ngươi lăn ra đây cho Tô gia gia! Lần trước ngươi hái trộm lá chuối của nhà ta đi chùi đít còn chưa tính, lần này mèo nhà ngươi động dục hả, cào chuối tây của lão tử làm gì? Cào cái gì cào, cào bà vợ ngốc của ngươi đi!"

Sát vách sân truyền đến gâm lên giận dữ, một tên mập mạp người đầy thịt run rẩy vừa kéo dây lưng quần vừa chộp lấy cái cuốc lập tức lao ra,'Tô Bính, ngươi thiếu đòn đúng vậy? Sáng sớm kêu tang hải! Lão tử cuốc chết ngươi!"

Tô Tô đánh mấy quyền ở trên đầu tường, tự cho là cực kỳ uy phong, sau đó ngồi xổm trên đầu tường, cười híp mắt nói: "Còn muốn trèo tường? Tới đi tới đi, với hình thể này của ngươi, ở trên giường có thể đè cho lão bà ngươi thở không nổi, cẩn thận đừng đè chết. Đến lúc đó ngươi thật có thể yêu cầu ta giúp ngươi kêu mất."

Tên mập bò không qua tường nổi, cái cuốc cũng với không tới Tô Tô, trong cơn tức giận đành quay đầu bỏ đi, có lẽ là tối hôm qua dùng hết sức ở trên bụng của lão bà rồi, loạn choạng đi vào hẻm nhỏ. Tô Tô đang muốn trêu đùa vài câu, quay đầu nhìn cái cuốc sắp sửa đập về phía một nữ tử đi ngang qua nó, sợ đến mức nó vội vàng thả người nhảy xuống, muốn đi ngăn chặn cái cuốc, nhưng sau mưa rào tường đất xốp, trượt tường ngã chổng vó, vô thức nhắm mắt lại. Đợi đến khi mở mắt ra, bỗng nhiên kinh giác mình bị nàng ôm vào trong lòng. Tô Tô trong lúc nhất thời có chút ngẩn ra, không phải biết mở miệng thế nào. Tên mập mở cửa, nhìn thấy cảnh này, cũng mở trừng mắt há hốc mồm, tiểu tử Tô Tô này chắc phần mộ tổ tiên bốc khói xanh rồi, lại con được một người đàn bà ôm lấy? Vương mập lắc lắc đầu, gã chạy đi nhặt cái cuốc về, rất sợ tổn thương tới người ta, tiểu môn tiểu hộ, mỗi một tiền đồng đều cần vất vả làm việc, đâu ra tiên bạc để không đi đền? Nếu thật có người chết, lỡ như là nhân vật nhị đẳng Bắc Mãng, toàn gia gã sẽ chôn theo để đền mạng.

Nữ cầm sư mù buông Tô Tô, người sau đứng vững rồi thẹn đỏ mặt cười nói: "Chê cười chê cười."

Sáng sớm, lại có đêm mưa quét sạch bụi bặm, không khí trong lành dễ chịu, ánh sáng cũng cực kỳ rõ ràng, Tô Tô nhìn rõ ràng nàng rồi, không xinh đẹp lắm, nhưng có khí chất thanh cao, cũng rất ngon rồi, cứ như cô nương xuất thân từ gia đình giàu có nhà quê, nó không kén chọn, nó thích cô nương này.

Tô Tô nhức đầu, hỏi: 'Cô nương, đêm qua đám người các ngươi, là đợi công tử đeo bội đao trong viện kia à?”

Nàng gật đầu.

Tô Tô theo thói quen võ trán một cái, quả nhiên, gió tầng nào gặp mây tầng đó, đều là kẻ đầu óc không bình thường, kể từ đó, ánh mắt của Tô Tô cũng có chút thương tiếc. Dẫn nàng vào viện, phía sau truyên đến tiếng của Vương mập ngồi chôm hổm ở cửa xem náo nhiệt "U, Tô Bính, có tiền đồ nha, đã mang đàn bà vào viện rồi, từ lúc chui ra khỏi bụng mẹ tới nay chắc là lân đầu tiên nha, có cần không bắn pháo trúc chúc mừng không?”

Tô Tô tung cước đạp cổng viện, quay đầu sang nổi giận mắng: "Vương mập, lại nói bậy nói bạ, buổi tối ta mang huynh đệ sang nhà ngươi nghe ngóng xem sao! Cái gì thương vàng không gãy một đêm làm bảy lần, ta thấy vừa xách thương lên ngựa đã xuống ngựa ngay tức khắc!"

Tên mập đang định lao tới đánh cho thằng nhãi một trận thì nghe tiếng cổng viện đóng sầm lại, chỉ đành hùng hùng hổ hổ về nhà đánh một giấc, bực bội xì một tiếng khinh miệt, nghĩ thâm lão tử có lão bà làm ấm giường, tiểu tử ngươi có không? Kế tiếp Tô Tô mới biết được lão phu tử đã đi tư thục và sẽ không dạy học trong nhiều ngày, Tề thúc vẫn là thợ rèn, nữ tử mù chỉ ngồi ở hậu viện, không giống như đờ ra, tuy nhiên cũng không thích nói chuyện, thỉnh thoảng lão phu tử nói chuyện cùng với nàng mới hỏi một câu đáp một câu, còn như công tử ca không biết tên họ kia, Tô Tô cũng không nhìn ra hắn là người ra làm sao, cũng lười để ý tới, an vị ở hậu viện thưởng thức nữ tử mù hơi lộ ra tư thế tiểu nương tử cẩn trọng, còn về cái mà lão phu tử gọi là phi lễ chớ nhìn gì, nó không coi là thật. Sau đó lão phu tử không biết từ xó xỉnh nào lấy ra nửa xâu tiền, làm cho Tô Tô mấy năm nay thường than mình không bột đố gột nên hồ cảm thấy vui vẻ, bất ngờ làm một bữa trưa phong phú món ngon nào cũng có, cô nương mù họ Tiết lúc ăn cơm cũng vẫn thanh tú ngại ngùng, cái miệng nhỏ nhắn nhóp nhép, Tô Tô nhìn thế nào cũng thấy thích, lão phu tử ở dưới đáy bàn không biết đạp mấy phát, Tô Tô vẫn cứ bất động như núi, vô cùng có phong độ Đại tướng.

Tô Tô biết công tử ca đeo Đao kia bưng bát cơm lại đi tiền viện đứng ngẩn người.

Lão phu tử thường thường qua bên kia nhìn một hồi, sau đó rung đùi đắc ý trở về, Tô Tô cũng không phải là không có nghỉ hoặc, nhưng lão phu tử thật kín miệng, không tiết lộ chút gì, làm cho Tô Tô vốn tưởng rằng có một bà con xa là đại tài chủ rất là thất vọng, cũng may có Tiết cô nương ngồi an tĩnh gần đó, Tô Tô cảm thấy dễ chịu rất nhiều.

Nửa tuần kế tiếp, Tiết cô nương đều kiên trì đi ra ngoài vào sáng sớm tới hoàng hôn.

Rốt cuộc biết là do công tử ca trẻ tuổi họ Từ tẩu hỏa nhập ma cứ đứng ở tiền viện, Tô Tô rất khó chịu, ngươi muốn nói trước mắt ngươi có cô nương như hoa như ngọc, không nháy mắt ngắm nhìn suốt nửa tuần như thế cũng phải ngắm chán chứ !?

Ngày này, Tô Tô ngồi ở hậu viện trên băng ghế nhỏ, cùng Tiết cô nương trò chuyện.

Lão phu tử chắp tay từ tiện viện trở về, cúi đầu lẩm bẩm: "Tinh thành sở chí, lục đỉnh hạ thị, thái ất dạ nhiên, cần khổ tòng lai khả động thiên*. Đã có gia thế số một số hai như vậy, còn có nghị lực chịu khổ. Là Triệu Định Tú ta nhìn nhầm khinh thường."

* Tinh thành sở chí, lục đỉnh hạ thị, thái ất dạ nhiên, cần khổ tòng lai khả động thiên: câu thơ trong bài é tiểu song tự kỷ) chi ngũ thập của nhà thơ Ngô Tòng Tiên thời Minh, tức là chỉ cần có chịu, chịu được khó khăn vất và thì sẽ mở núi phá trời

*Lục Đinh: vị thần trên trời

Tô Tô nghe song không rõ, cao giọng hỏi: "Lão đầu nhi, nói gì vậy?"

Lão phu tử lặng lẽ ngồi xuống, hồi lâu về sau mới nói rằng: "Phải chuyển nhà, đi về phía nam."

Tô Tô liếc mắt nói: "Chúng ta có số tiền kia sao? Hơn nữa, đi phía nam làm cái gì? Ở chỗ này cũng rất tốt, không chuyển!"

Lão phu tử dường như buồn vì sự bất hạnh của mình và tức giận không muốn tranh luận, cất giọng nói: "Ta nói chuyển thì chuyển! Người ta đang sống trong phú quý còn chịu được khổ, ngươi hết lần này tới lần khác chịu không được? !"

Bình thường lão phu tử mắng thì cứ mắng, nhưng hôm nay có nữ tử ở đây, Tô Tô cũng nổi sung cãi lại: "Bày đặt. . có cuộc sống yên lành an ổn không chịu, cứ bắt ta đi chịu khổ, lang bạc đầu đường xó chợ chả khác gì chó nhà có tang, chơi vui lắm sao? !"

Lão phu tử giận dữ, rung giọng nói: "Hay cho chó nhà có tang! Đúng, ngươi chính là chó nhà có tang!"

Lão phu tử cảm thấy viền mắt ướt át, chỉ vào người thanh niên này, nghiến răng nghiến lợi nói: '3 triệu hộ Tây Thục ta, ai mà không làm chó nhà có tang hai mươi năm? !"

Đâu óc mơ hồ Tô Tô nhu nhu ân ân, chỉ cảm thấy như tên Hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì), nhưng thấy sự thất thố hiếm thấy của lão phu tử, cũng không dám già mồm nữa.

Nữ cầm sư mù vẫn an tĩnh nhẹ giọng nói: 'Lão phu tử, thực ra Tô công tử nói cũng không sai, đối nhân xử thế, bất cứ kẻ nào trên đời này cũng chỉ cầu không phải chịu khổ. Giống như ta vậy, ở trên giang hồ, cũng chẳng phải là cầu một cuộc sống không thân bất do kỷ.

Lão phu tử cũng không phải kẻ cổ hủ chỉ biết ngang ngược không nói lý, chỉ lắc đầu nức nở nói: "Nhưng hắn không phải người thương, hắn là Tô Tô nhai"

Thực ra Tô Tô không hề buồn tủi vì bị mắng, chỉ là thấy lão phu tử khóc lóc, có chút chua xót vô cớ, cặp mắt cũng đỏ lên, nức nở nói rằng: "Đúng, ta là Tô Tô! Nhưng ta cũng chỉ là Tô Tô lớn lên ở chỗ này thôi."

răn dạy Tô Tô hơn hai mươi năm cho tới bây giờ đều ngồi nghiêm chỉnh nhưng nay lão phu tử lại ngồi lặng lẽ, dáng vẻ suy sụp chẳng biết lam sao để chống đỡ này, cứ như lưng bị áp cong.

Tô Tô cảm thấy căng thẳng, qua quýt lau mặt một cái, biểu cảm bối rối, vội vàng nói: "Lão đầu nhi, ngươi nói cái gì chính là cái đó, ta nghe lời ngươi là được nha, ngươi đừng làm ta sợ."

Lão phu tử thở dài thườn thượt một tiếng, đứng lên đi trở về gian nhà. Chỉ để lại Tô Tô phạm sai lầm lại không biết sai ở nơi nào, bất chấp có nữ tử bên cạnh, cúi đầu nức nở.

Tiết Tống Quan do dự một chút, đưa mu bàn tay mềm mãi nhẹ vỗ võ nắm tay đang siết chặt đặt ở trên đầu gối của nó.

Nó như người chết chìm bắt lại được cọng rơm rạ cứu mạng, cầm chặt bàn tay nhỏ bé mảnh mai của nàng, ngẩng đầu, khóc thút thít nói: "Ngươi nói cho ta biết ta sai chỗ nào, ta đi xin lỗi lão phu tử. Ta không muốn lão đau lòng, ta cũng muốn có tiền đồ mà. Nhưng ta thực sự không biết nên làm sao bây giời"

Nữ tử mắt mù không có cổ cầm dịu dàng cười cười, tay còn lại giúp nó lau đi nước mắt đầy mặt, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Tô Tô."

Tiền viện.

Nửa tuần này vô số lần nhớ lại một kiếm mở thiên môn bên bờ Quảng Lăng giang.

Hít thở sâu một hơi.

Từ Phượng Niên dùng một tay đỡ phía sau, một vươn tay ra, vô số kiếm khí sợi kén thay đổi trạng thái bạo ngược như ngày xưa, dịu ngoan quấn quanh ở trên cánh tay của hắn.

Hắn bình tĩnh nói: "Khai môn!"

Cái hộp kiếm mở rộng ra.
Bình Luận (0)
Comment