Chương 175: Da dê áo lông lúc đi phá núi (3)
Chương 175: Da dê áo lông lúc đi phá núi (3)Chương 175: Da dê áo lông lúc đi phá núi (3)
Một lão nhân khôi ngô râu bạc trắng ra khỏi thành.
Ra khỏi thành thì ai mà không muốn? Tóm lại vào thành rồi thì không phải phải ra khỏi thành sao?
Nhưng lần này ông ra khỏi thành, trên đường đi đến nơi, phía sau cách một trăm dặm đã có trọn vẹn tám ngàn thiết ky đi theo rồi! Vào lúc đi qua Quảng Lăng đạo thì có ba ngàn ky giáp đuổi theo, lúc đi về phía nam đến nơi Yến Sắc Vương quản hạt, lại có thêm ba ngàn ky binh đuổi theo nữa, giữa đường lại có mật chỉ từ kinh thành cách đó tám trăm dặm khiến ông lại có tiếp hai ngàn thiết ky bám theo.
Mặc kệ ông muốn làm cái gì thì tám ngàn thiết ky này cũng chỉ là xa xa nhìn, không đi nhúng tay.
Ròng rã tám ngàn ky binh, lại tựa như một tiểu nương tử muốn nói nhưng lại ngượng ngùng, chỉ dám nhìn về phía hán tử mình sùng bái trong lòng từ xa mà không dám tới gần.
Một lão nhân mặc áo vải đay thô chân đeo một đôi giày sợi đay, dắt theo một tiểu khuê nữ bảy tám tuổi mặc áo xanh, bước đi như bay, nhanh như phi ngựa, đáng sợ ở chỗ tiểu cô nương thân thể yếu đuối này khi bị lão nhân tóc trắng như tuyết dắt đi, lại trông như là bay trên cỏ vậy.
Một già một trẻ, làm cho người ta kinh hãi liếc mắt nhìn.
Tiểu hài tử bị cảnh nội Nam Đường mang đến nghiêng đầu hỏi: "Lão gia gia, chúng ta đi đâu vậy?”
Lão nhân đại khái là đã nói năng thận trọng nguyên một giáp, giờ ở bên cạnh đứa nhỏ lại lần đầu tiên nói lớn: "Đi gặp một cố nhân, đã là tiền bối, cũng là tri kỷ."
Tiểu hài tử ừ một tiếng, nghe cũng không hiểu lắm, liền giả bộ hiểu mà gật đầu nói: "Cố nhân ư”"
Lão nhân cười cười: "Cố nhân ý chỉ là lão bằng hữu. Nhưng mà muộn rồi, người kia đã qua đời, gặp hay không gặp đều không có ý nghĩa nữa." Tiểu hài tử áo lụa xanh nhu thuận nói: "Lão gia gia, vậy chúng ta nhanh một chút đi!"
Lão nhân đột nhiên dừng bước, thấy tiểu cô nương chớp mắt vẻ mặt mê hoặc, cười nói: "Lục Ngư Nhi, chờ một chút, còn ba trăm dặm nữa sẽ gặp được cố nhân kia, ta muốn đuổi chút ruồi bọ."
Chớp mắt một cái lão nhân lập tức biến mất, chớp mắt một cái lập tức trở về.
Sau đó kéo tiểu nha đầu biệt danh Lục Ngư Nhi tiếp tục đi về phía trước.
Ba trăm ky binh tiên phong của tám ngàn ky binh người ngã ngựa đổ, không dám vượt qua lôi trì nửa bước.
Bọn họ làm sao mà không sợ hãi được?
Lão nhân này chính là Vương Tiên Chi, thiên hạ đệ nhất nhân hùng cứ Vũ Đế thành!
Lão già lông cừu đi tới trước một tòa nhà bùn vàng suy tàn, trước nhà có một hồ nước đã sớm không còn nước.
Lúc còn trẻ xuống núi hành tẩu giang hồ, từng mua được một con cá xanh một con cá chép đỏ ở chợ, phóng sinh nuôi ở hồ nhỏ trước phòng. Lúc trước cực kỳ tự phụ, cho rằng lưu lại giang hồ không quá nửa năm, sẽ vô địch hậu thế, cũng sẽ không rảnh rỗi mà quay về. Sau khi đâm người bị thương, đi qua Trảm Ma Đài, mang tro cốt người về quê, mới thấy phòng ốc đã tàn tạ.
Nước ao khô héo, lá sen cũng khô, hai con cá xanh hồng trong ao cũng không rõ tung tích.
Lý Thuần Cương đi dọc theo sơn đạo có cỏ dại mọc thành bụi lên núi, đỉnh núi là nơi lão luyện kiếm, phần giữa đỉnh núi của dãy núi này trông tựa như đã bị kiếm tiên bổ đi lấp biển, trên sơn bình lại đột nhiên hiện lên một cái vách đá bóng loáng.
Mặt vách đá này, bị kiếm khí hăng hái của Lý Thuần Cương lúc còn trẻ chém vào tạo thành khe rãnh ngang dọc, loang lổ không chịu nổi.
Lý Thuần Cương đi đến bãi núi, ngồi xổm xuống trước một phần mộ hoang vu , nhổ cỏ dại, bia mộ không có chữ, lúc còn trẻ chỉ để lại một thanh Vô Danh Kiếm để làm bạn với nàng. Lão già lông cừu này nhìn về phía vách núi, cười nói: "Lý Thuần Cương ta há có thể mục nát chết già, há có thể có ngày không nhấc nổi kiếm? Lại sao nguyện bỏ nàng mà phi thăng ? Dưới gầm trời này còn có sự tình nào càng không thú vị hơn so với việc làm thần tiên sao ?"
Lão nhân quay đầu nhìn phần mộ nhỏ của nàng, ôn nhu nói: "Kiếm sĩ thế gian chỉ có một mình Lý Thuần Cương ta, danh kiếm thế gian chỉ có một thanh Mộc Mã Ngưu của ta, đây là kiếm đạo của Lý Thuần Cương trước ba mươi tuổi."
"Vê sau, như nàng mong muốn, như suy nghĩ của lão gia hỏa Tê Huyền Khung, núi không đến liền ta, ta không đi liền núi. Có núi ở phía trước ngăn đường, ta liền vì người đến sau mà khai sơn. Đây chính là kiếm đạo của Lý Thuần Cương!"
Lục Bào Nhi, thấy một kiếm này thế nào?
Lý Thuần Cương rút thanh cổ kiếm nửa trăm năm chưa từng ra khỏi vỏ kia lên, nhẹ nhàng tung ra một kiếm, bổ tan cả vách đá.
Lý Thuần Cương ngẩng đầu, cao giọng nói: "Đặng Thái A, cho ngươi mượn kiếm, có dám tiếp không?!"
Có âm thanh từ chín tầng trời mây xanh truyền đến như sấm: "Đặng Thái A có gì không dám ? Tạ ơn Lý Thuần Cương đã phá núi vì kiếm đạo chúng tai"
Nhẹ nhàng ném đi một cái.
Một kiếm này khai thiên mà đi.
Sau khi lão già lông cừu ném kiếm đi, lão không xem cảnh tượng tiên nhân một kiếm khai sơn phong bao la hùng vĩ, mà chỉ ngồi trước mộ phần.
Lão nhân này cả đời cũng chưa từng nói qua nửa câu tâm tình nỉ non với nữ tử khác, chỉ có nói cho nàng nghe.
Sắc trời dần tối, tâm mắt lão già lông cừu cũng mơ hồ, như lão nhân lúc buồn ngủ lúc chạng vạng.
Lão có chút cố hết sức mở to mắt khi trông thấy một bộ lục bào chạy chậm tới.
Lão nhẹ giọng nói: "Lục Bào Nhi."
Người mặc áo xanh rụt rè đứng trước người lão, nhẹ giọng nói: "Ta là Lục Ngư Nhi." Lão nhân một tay đã là người sắp chết, khép mí mắt lại, vẫn run rẩy giơ tay lên: "Lục bào nhi?"
Cô bé áo xanh này không hiểu sao mà bỗng nhiên linh tê, duỗi tay nhỏ ra, nắm chặt lấy tay lão nhân, gật đầu nói: "Ừm!"