Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 526 - Chương 176: Chỉ Điểm Giang Sơn Một Người Ít Một Người

Chương 176: Chỉ điểm giang sơn một người ít một người Chương 176: Chỉ điểm giang sơn một người ít một ngườiChương 176: Chỉ điểm giang sơn một người ít một người

Từ Phượng Niên lại đổi một tấm da mặt khác, phù hợp khẩu vị xảo quyệt của Thư Tu đại nương, thật sự là thư sinh không thể thư sinh hơn. Xuân Thu kiếm đã nhận chủ, thu lại kiếm ý cuồn cuộn như sông dài, đeo nghiêng tại sau lưng, dáng người hắn vốn thon dài, càng lộ ra vẻ ngọc thụ lâm phong. Chỉ thiếu chỗ là không xuất hiện một tòa cổ tự ở dã lĩnh hoang vu nữa thôi, nếu không Từ Phượng Niên vào đấy thắp đèn đọc sách đi ngủ, không chừng sẽ có hồ tiên đến câu dẫn.

Tình trạng địa lý Quất Tử Châu kỳ thật không khác Trung Nguyên nhiều lắm, cũng có một ít núi non trùng điệp, bất quá so sánh núi non thì phía nam thắng, nhiều hơn vài phần cảm giác thô ráp gập ghênh, Từ Phượng Niên đi tới đoạn đường này, ngoại trừ dưỡng kiếm, thì rất nhiều tinh lực đều tiêu tốn vào phá giải Kết Thanh Ti trong trang thứ bảy của đao phổ, núi của hắn đá có thể công ngọc, đánh một trận ở hẻm nhỏ, tuy rằng lúc ấy tránh né chật vật, nhưng sau đó khiến cho tiền lời của hắn lại tương đối phong phú, Từ Phượng Niên nếu đã hoàn thành một tâm nguyện, thành công thuyết phục lão phu tử đi tới Nam Chiếu rồi thì đoạn đường này liền đi không vội. Lúc này đi tới ngã ba chân núi, nhìn thấy một quán rượu đơn sơ mặc kệ gió lớn thổi qua như thế nào cũng đều thẳng tắp hạ xuống, có một thiếu phụ dáng người xinh đẹp đứng ở cửa duỗi lưng, vặn vẹo thắt lưng, phong tình độc hữu của phụ nhân thành thục cũng thế mà được lay động ra.

Nàng nhìn thấy vị thư sinh tuấn tú Từ Phượng Niên này, hai mắt tỏa sáng, lập tức chạy chậm tới, khoác lấy cánh tay hậu sinh trẻ tuổi rồi kéo về phía quán rượu, vừa chen vừa ép còn không quên dùng khóe mắt quyến rũ hắn một chút, khi nhìn thẳng về phía Từ Phượng Niên, thấy vẻ mặt hạo nhiên chính khí tà khí bất xâm của hắn, cười duyên nói: "Công tử đừng giả bộ, biết ngươi là chim của lão đạo rồi."

Từ Phượng Niên không cố ý nghiêm mặt nữa, mười phần gian phu dâm phụ ăn nhịp với nhau, vui cười nói: "Đại thẩm hảo nhãn lực."

Đại thẩm!

Đến phiên vị thiếu phụ này có chút không nhịn được sắc mặt, nũng nịu nói: "Công tử thật xấu xa, ta mới mười tám tuổi." Từ Phượng Niên bày ra vẻ mặt hàm hậu thành thật nói: "Là con gái của thẩm mười tám tuổi đúng không?”

"Tiểu oan gia, đi chết đi."

Thiếu phụ bày ra vẻ mặt quyến rũ đầy ý cười, lúc nói lời tâm tình thì trong tay áo xuất ra chủy thủ, lại còn đâm thẳng vào bên hông Từ Phượng Niên.

Từ Phượng Niên lưng đeo hòm sách nặng nhọc, vẻ mặt không đổi mà dùng hai ngón tay kẹp lấy con dao găm hung ác kia, bất đắc dĩ nói: 'Đại thẩm đừng như vậy được không, ta chỉ uống rượu giải khát thôi mà. Cho bạc, chứ không uống không."

Vị phụ nhân phong vận không kém này vẫn giữ nguyên bộ mặt tươi cười kia, híp mắt nói: "Cho bạc bao nhiêu mới đủ, mang một trăm mấy chục cân thịt của cái thân thể này cho lão nương làm bánh bao thịt, còn kém không nhiều lắm!"

Nàng định rút chủy thủ về mấy lần, nhưng quả thực là rút không nổi, trong đôi mắt toát ra một chút kinh ngạc, hô về phía quán rượu: "Mau cút ra đây, lão nương đụng phải thứ khó giải quyết chút rồi!"

Từ Phượng Niên nhìn mười mấy tráng hán ào ào lao ra, dở khóc dở cười.

Giang hồ đặc sắc như vậy, tiểu tử Ôn Hoa kia khẳng định thích.

Thời điểm này vốn nên là lúc trà búp Minh Tiền cùng trà Vũ Tiền * bán rất chạy, nhưng quán trà nhỏ trong thành này vẫn làm ăn nhạt nhẽo, ông chủ quán trời sinh không thích hợp cũng không quan tâm đến buôn bán, tiểu cô nương mới tới tính tình cổ quái kia cũng không để tâm đến chuyện này, thế nhưng Ôn Hoa lại sốt ruột, ngày nào cũng ăn mì hành hoa thêm trứng chiên cũng không phải là chuyện tốt, tốt xấu gì thì phải năm thì mười họa cũng nên có chút đồ mặn chứ? Miệng giờ nhạt nhẽo đến vô vị rồi, Ôn Hoa mời chào khách nhân ở trên đường đến miệng đắng lưỡi khô cũng không mời được một vị khách nhân nào vào quán trà ngồi, liếc mắt nhìn thì thấy con chim anh vũ già trong lông chim treo ở cửa vẫn còn kêu to "công công” không ngừng, hắn liền tức giận tháo kiếm gỗ xuống rồi mãnh liệt gõ vào lông chim, cơ mà con súc sinh lông dẹp học nói hàm hồ này thế mà còn học đủ dáng điệu thấy biến không sợ hãi của chủ nhân Hoàng lão đầu, vẫn lặp đi lặp lại câu mắng chửi người kia, Ôn Hoa rụt rụt đầu, thấy Hoàng lão đầu vẫn đưa lưng về phía mình uống trà, liền vươn hai ngón tay ra định nhổ lông con chim này, đang sắp nhổ được thì lại bị một cây hoa hướng dương quất vào mu bàn tay, Ôn Hoa muốn tránh, nhưng căn bản là không kịp, hắn trừng mắt nhìn lại, là tiểu cô nương dáng người duyên dáng yêu kiều kia, tuy nói sắc mặt không tốt lắm, nhưng lúc ăn cơm nhìn nàng vẫn rất có thể tăng khẩu vị, đáng tiếc vị Ôn Hoa tự xưng là lãng tử quay đầu này từ sau lần thứ mười nhất kiến chung tình thì cuối cùng cũng thông suốt, hạ quyết tâm đời này phải giữ vững trinh tiết cho nữ tử kia, Ôn Hoa cả giận nói: 'Họ Cổ nha nha nha nha nha kia, đánh ta nữa, bản công tử thật sự sẽ ra tay đấy!"

(* trà búp Minh Tiền là loại trà ngon hái trước tiết Thanh minh, trà Vũ Tiần là một loại chè xanh, hái trước tiết Cốc vũ)

Hồi trước nàng với vẻ mặt suy sụp đi tới quán trà, Hoàng lão đầu dù trời long đất lở cũng không nhúc nhích thấy vậy thế mà lại đau lòng, sau đó lúc giới thiệu tên thì nàng cũng không chịu dụng tâm, chỉ biết là họ Cổ, tên phía sau là một đống đồng âm, Ôn Hoa cũng chả quan tâm lắm, vốn trời sinh không vừa mắt với nàng, thế nên mỗi lần gọi nàng đều cố ý hô một chuỗi lớn. Tháng trước xuất hiện một màn dọa người đến mức hắn thiếu chút nữa tiểu ra quần, có một khách trà cố ý gây khó dễ, chê trách công phu pha trà của nàng quá là khó coi, nàng liền nhẫn nại đổi hai bình trà, vị thương nhân tuy trời lạnh nhưng vẫn phẩy phẩy quạt ra vẻ văn sĩ này vẫn muốn bới móc, Ôn Hoa vốn định chỉ xem náo nhiệt, vui vẻ nhìn cô nương này mất mặt, thế nhưng sau đó liền nhìn thấy thiếu nữ họ Cổ đang đứng ở bên cạnh khách nhân đang cười ha hả kia bỗng vung thủ đao lên chém tới, nếu như không phải Ôn Hoa cơ trí, ném một cái đĩa trà ra, chặn thủ đao lại, sau đó liều mạng chạy ra chắn giữa hai người, thì cái đầu kia đã bị thủ đao chém nát giống như một quả dưa hấu rồi. Đánh xong trận ấy, Ôn Hoa liền nơm nớp lo sợ, hận không thể ngay cả khi nàng đi nhà xí cũng phải theo dõi, mấy ngày nay, Ôn Hoa lần đầu tiên cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa, chứ không dám làm phiền vị tiểu cô nãi này phải tiếp đãi khách trà nữa, tình nguyện để cho nàng ngẩn người khoanh chân ngồi ở trên ghế dài cửa sổ, bên vai còn gác một cây hoa hướng dương không biết kiếm từ đâu ra.

Thiếu nữ xụ mặt cười ha hả.

Ôn Hoa không còn cách nào khác, ngượng ngùng đi vào quán trà, đặt mông ngồi đối diện Hoàng lão đầu, thấy tiểu cô nương không đi theo thì nhỏ giọng nói: "Cháu gái ông à? Có người nào được sủng ái nuông chiều đến như thế sao 2 Nói về lần trước đi, giết người mà không phạm pháp ư?”

lão đầu có tóc mai hai bên đầy sương trắng uống một ngụm trà, bình tĩnh nói: "Khuê nữ của ta chỉ giết có mấy người mà còn phạm pháp ư? gia pháp nhà ai? quốc pháp nước nào? Hai mươi năm trước, tiểu tử ngươi bảo những đế vương quân chủ kia đến đây trả lời xem, xem ai sẽ gật đầu."

khóe miệng Ôn Hoa co quắp nói: "Hoàng lão đầu, ông nói khoác không cần chớp mắt đấy à, chiếu theo lời ông nói thì chẳng phải là ngang hàng với thiên tử của Triệu gia sao?"

Lão nhân liếc nhìn vị du hiệp kiếm gỗ mà mình tự tay dạy kiếm thuật này một cái, không nói gì. Ôn Hoa bị nhìn chằm chằm thì rùng mình, nói: "Được được được, ông lợi hại như thế, khẩu khí ông lớn như vậy, thì buổi tối ta làm cho ông ba bát mì hành hoa lớn nhé, bằng không khẳng định là ông sẽ đói đến mức ngủ không yên."

Lão nhân tự có một cỗ nhã khí phất tay nói: "Vậy đi làm một bát đi."

Ôn Hoa cả giận nói: "Không đi, coi tôi là lâu la thật sao?"

Sau đó vươn tay ra, cợt nhả nói: "Tiểu Niên nhà ta từng nói, uy vũ của đại trượng phu là thứ không thể khuất phục! Chỉ có phú quý mới có thể để cho lão tử ứ một cái, thế nên, đưa tiền trước đi!"

Lão nhân bỏ lửng chén trà, Ôn Hoa thấy thế lập tức nặn ra khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, làm động tác khoác khăn mặt lên vai, chạy đi, cơ mà ngoài miệng lại lẩm bẩm: "Xem ta có cho ông thêm trứng chiên hay không nhé, hắc, bản công tử ngay cả hành hoa cũng không cho ông mấy nhánh đâu!"

Lão nhân quay đầu, mang theo ý cười hô: "Tiểu khuê nữ, tới đây, ngồi gần đây, uống trà với ta.'

Cô bé đi đến bàn bên cạnh, khoanh chân ngồi xuống, sau đó hái từng cánh từng cánh hoa hướng dương xuống. Hai người vẫn đưa lưng về phía nhau.

Lão đầu cũng không thèm để ý, uống từng ngụm từng ngụm trà to, Ôn Hoa là người nhanh nhẹn, hơn nữa làm mì hành hoa cũng không phải là công việc vất vả, ăn xong bát mì có lượng hành hoa quả nhiên ít đến mức chỉ đếm được trên đầu ngón tay, lão không tính toán chỉ li với tiểu tử trước mắt kia, sau khi buông đũa xuống thì cảm khái nói: "Ôn tiểu tử, những nhân vật trên võ bình kia, ngươi cảm thấy ai mới là cao thủ chân chính?" Nói tới đây, Ôn Hoa lập tức hưng trí bừng bừng, lớn tiếng cười nói: "Cái này còn phải nói sao? đương nhiên là Vương lão thần tiên của Vũ Đế thành rồi, Thác Bạt Bồ Tát là Bắc Man Tử, ta không có thèm, nói tới nói lui thì còn có kiếm thần Đặng Thái A đỉnh cao nữa, là đệ nhất nhân của kiếm đạo đấy nha, ta đương nhiên là bội phục sát đất rồi, đời này có thể đấu một chiêu kiếm với Đặng Kiếm Thần liền chết mà không tiếc, những tên còn lại như Tào quan tử hay ma đầu Lạc Dương ư, đều không tính là gì, không phải món của bổn công tử!"

Hoàng lão đầu cười nhạo nói: "Với kiến thức bực này của ngươi, còn muốn kiếm thuật đại thành ư? Người luyện kiếm, chỉ học Đặng Thái A, không biết Lý Thuần Cương, không tới trăm năm, kiếm đạo sẽ không chiếm được một nửa phong thái cường thịnh của võ đạo nữa."

Ôn Hoa hơi sửng sốt: "Lý Thuần Cương ? Ta chỉ biết trong võ bảng có dưỡng khí rất lớn của vương triều chúng ta, lão nhân này mới xếp hạng thứ tám, sau khi Bắc Mãng ra lò võ bình thì lại càng không có bóng dáng trong đó, không phải bị người khác đẩy xuống rồi sao?"

Lão nhân bưng chén trà lên làm bộ muốn giội Ôn Hoa, tiểu tử này vội vàng cầm tay áo bảo vệ khuôn mặt anh tuấn vô song, lão nhân lại dừng tay, uống một ngụm trà, chậm rãi nói: "Năm trăm năm giang hồ, Lý Thuần Cương là cự tài duy nhất có trình độ kiếm đạo đuổi theo tiên nhân Lữ Động Huyền, ước chừng là năm trăm năm đấy, cũng không phải một trăm năm. Lý Thuần Cương này, lúc ấy được bình chọn là một trong Thập Tam Giáp của Xuân Thu, trong đó, kiếm giáp khôi thủ Lý Thuần Cương là thứ không ai có thể dị nghị nhất."

Ôn Hoa ồ một tiếng, khiêm tốn thỉnh giáo: "Hoàng lão đầu, đừng nói lấp lửng nữa, nói thật đi, nếu không ta cũng không nghe ra đâu."

Lão đầu cười nói: "Ngươi có biết Lý Thuần Cương từng chém bay bao nhiêu giáp sĩ ở bên sông Quảng Lăng không?”

Ôn Hoa nghĩ nghĩ, thử hỏi: "Tám trăm?"

Thấy Hoàng lão đầu cười mà không nói, Ôn Hoa cắn răng một cái, học công phu sư tử ngoạm của lão gia hỏa này: "Một ngàn sáu!"

Lão nhân cười lạnh nói: “Thêm một ngàn nữa." Ôn Hoa vỗ đùi một cái, rống to: "Con mẹ nó thật sự là mãnh liệt! Về sau lão tử không sùng bái vị Đặng Thái A được đồn là đã khiêu khích Thác Bạt Bồ Tát kia nữa, đổi thành Lý Thuần Cương!"

Lão nhân thở dài nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đã chết rồi."

Ôn Hoa ngạc nhiên.

Hoàng lão đầu dùng hai ngón tay xoay tròn chén trà sứ trắng, nhìn nước trà gợn sóng, nhẹ giọng nói: "Sức người chung quy cũng có cực hạn, một kiếm phá hai ngàn sáu binh giáp, thì cũng bị trọng thương không cách nào vãn hồi, hành động vĩ đại làm cho người ta mê mẩn này, so với chín kiếm phá vạn ky của Ngô gia hai trăm năm trước, còn mạnh mẽ hơn nhiều. Đáng tiếc ta không thể tận mắt nhìn thấy, đều là do tiểu tử ngươi hại. Cơ mà Lý Thuần Cương tuy rằng bị trọng thương, thì theo lý thuyết sống thêm ba bốn năm cũng không khó, chẳng qua với tính tình của Lý Thuần Cương, làm sao chịu được việc chậm rãi già đi, già đến mức ngay cả một thanh kiếm cũng không nhấc lên được chứ? Lúc trước hắn đã vì Phong Đô Lục Bào mà ngã xuống Huyền Cảnh, sau khi trở về Kiếm Tiên, cũng không muốn phi thăng hay chuyển thế nữa, chết thì chết, mới phù hợp với kiếm ý chưa từng có của Lý Thuần Cương. Lúc này mới có cảnh cho Đặng Thái A cách vạn dặm mượn kiếm, để giúp chút sức, sau khi tặng kiếm, là một kiếm khai thiên, tây du vạn dặm; thế nhưng tặng kiếm đạo cùng tặng cảm ngộ mới là thứ mấu chốt, rốt cục cũng giúp kiếm đạo của hậu bối Đặng Thái A này bình định được Thác Bạt Bồ Tát."

Lão đầu tựa hồ đã quên uống trà, thổn thức nói: "Thanh y phiêu phiêu, trường kiếm giang hồ, làm cho cả tòa giang hồ ngưỡng mộ. Phút cuối của cuộc đời, một kiếm cuối cùng, vẫn là có được thành tựu tạo nên một vị tân kiếm tiên, cũng chỉ có Lý Thuần Cương mới có thể có thủ bút bực này. Chết mà vẫn có ý nghĩa, chỉ là không biết Lý Thuần Cương có thật sự chết mà không tiếc nuối hay không mà thôi."

Lão đầu cười nhạo, chỉ vào nước trà: "Người đi trà lạnh, cũng không lâu nữa, giang hồ cũng sẽ chỉ thấy Đặng Thái A phong quang nhất thời kia vô lượng đến như thế nào, mà lại sẽ quên lần trợ giúp không gì sánh kịp cho kiếm đạo của Lý Thuần Cương này. Theo ta thấy, thiên hạ có thể không có lão thất phu như Vương Tiên Chi, nhưng duy chỉ không thể không có người phong lưu chân chính như Lý Thuần Cương được."

"Tĩnh An Vương Triệu Hành chết rồi, nam nhân cả đời còn không bằng đàn bà của Triệu gia này cuối cùng cũng làm được chuyện đàn ông nên làm."

"Lý Nghĩa Sơn lao tâm lao lực, cuối cùng bệnh chết. Thiên hạ mưu sĩ vô số, nhưng được ta đánh giá cao nhất, cũng chỉ có chín người, độc sĩ Lý Nghĩa Sơn đứng hàng Thám Hoa. Hắn vừa chết, cũng chỉ còn lại có bốn người, mấy vị hậu sinh trẻ tuổi còn lại, có thể bổ sung hay không, hiện tại còn khó mà nói."

"Thấy cây cột khí vận Tây Sở tán mà không ngã đón trời lần nữa, lão gia hỏa Khâm Thiên Giám thường xuyên đánh cờ bị ta lừa kia phỏng chừng sẽ tức chết, không biết lão học nghiên này biên soạn xong bộ lịch sách kia chưa, nếu mà không biên soạn xong, để cho tên vương bát đản Lý Cẩn Tâm kia giành trước, Nho gia liền nguy hiểm vô cùng."

" lão thái sư Tôn Hi Tể của Tây Sở cũng không sống được mấy năm."

"Trong bốn mưu sĩ đứng đầu Ly Dương vương triều, Nạp Lan Hữu Từ ở ngoài kinh thành phò tá cho Yến Sắc Vương, tuy lao lực mà chết nhưng vẫn sống tốt được bốn năm. Hai vị còn lại làm rùa đen rụt đầu ở kinh thành, bệnh hổ Dương thái tuế tự phế hơn phân nửa võ công, không cần nhiều lời. Vị còn lại ít nổi danh nhất, cũng là phong sinh thủy khởi nhất, xu thế miếu đường ba mươi năm tới, hơn phân nửa đều nắm trong tay hắn. Vụ án bạch y năm đó, hắn chính là chủ mưu đấy. Mười hai tử sĩ bên cạnh Từ Kiêu, có một nửa đều chết trên đường ám sát người này, một người trong đó, chính là thị thiếp sủng ái của người này, nhân quả tuần hoàn báo ứng xác đáng, buồn cười hay không?"

"Đầu đã chết, đều phải chết. Đếm tới đếm lui, một người thiếu một người. Giang hồ cũng được, giang sơn cũng được, rốt cuộc vẫn là của người trẻ tuổi, ta thích thiên hạ như vậy, không khí không đến mức quá trầm lặng. Vương triều Ly Dương có Trương Cự Lộc Cố Kiếm Đường, Bắc Mãng có Thác Bạt Bồ Tát mới đến tuổi trung niên, có Đổng Trác chỉ lưu trẻ tuổi, vê sau còn có thể không ngừng có người mới, mọc lên như nấm sau mưa, lúc này mới thú vị ha."

"Nhưng mà Thái Bình lệnh của Kỳ Kiếm Nhạc phủ hình như còn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn giúp đỡ nữ đế Bắc Mãng hạ một ván cờ rất lớn, ta có chút mỏi mắt mong chờ."

Ôn Hoa nghe đến mức choáng váng, kinh ngạc hỏi: 'Hoàng lão đầu, ông bị ma nhập à, hồ ngôn loạn ngữ cái gì vậy?"

Lão nhân bưng chén trà lên, một ngụm uống cạn: "Ngươi không cần để ý tới bàn cờ này, an tâm luyện kiếm là được, đời này ngươi cũng chỉ có thể luyện kiếm. Người đọc sách có chuyện của người đọc sách, người lỗ mãng có việc của người lỗ mãng, thương nhân có buôn bán của thương nhân, tất cả mọi người làm người làm việc ở trong quy củ, chính là thiên hạ thái bình."

Ôn Hoa vỗ vỗ mộc kiếm bên hông, hừ lạnh nói: "Ông chờ đó!"

Lão nhân châm chọc nói: 'Đừng để ta chờ mấy chục năm, chờ không nổi."

Ôn Hoa vỗ bàn một cái: "Mới ăn mì hành hoa của ta xong, đã qua sông đoạn cầu rồi sao?I

Lão nhân đang muốn nói chuyện tiếp thì đầu bị một thứ gì đó gõ gõ, quay đầu nhìn, là khuê nữ nhà mình cầm hoa hướng dương gõ, ông mưu lược tâm cơ cỡ nào chứ, nhất thời liên hiểu rõ, ha ha cười nói: "Biết rồi biết rôi, yên tâm, ta không muốn chết là có thể không chết, thế nào cũng phải sống đến ngày tận mắt nhìn thấy ngày con xuất giá."

Sau đó ông lão bị một cây hoa hướng dương đập bay.

Ôn Hoa cảm thấy hả giận không nhịn được giơ ngón tay cái lên, tán thưởng nói: "So với nữ hiệp còn nữ hiệp hơn! Dám đánh Hoàng lão đầu, ngoại trừ Lý Thuần Cương cùng Đặng Thái A, ta cũng bội phục cô!"

Ôn Hoa đột nhiên nảy ra ý tưởng, thình lình tự nói: "Cô nương có cá tính như cô, ta nghĩ sắc phôi của Từ Phượng Niên nhất định sẽ thích, sau này chẳng phải là thành vợ của em trai ta rồi sao? Vậy ta phải gọi Hoàng lão đầu làm cái gì nữa?"

Sau đó hắn cũng bị đánh bay ra ngoài.

Hoàng lão đầu ngôi dưới đất, tự hỏi mình: " nếu Lý Nghĩa Sơn trước khi chết đã vạch đường rồi, không thì hay là ta đi Tương Phiên nhìn một chút xem?"

Bỗng nghe trên đỉnh đầu có một tiếng hừ lạnh.

Lão đầu thở dài nói: "Con gái lớn không dùng được. Quên đi, trong viện của Bắc Lương đã đủ loạn rồi, tiểu tử kia có thể sống sót hay không cũng khó nói, ta tội gì phải làm ác nhân chứ. Vẫn là phân cao thấp với Thái Bình Lệnh không muốn thiên hạ thái bình thôi, tương đối thực tế hơn. Ngươi muốn mua hắc bạch Thái Bình Lệnh sao? Vậy cũng phải xem ta có đáp ứng hay không đã."

Đứng lên, vỗ vỗ bụi đất, cười nói: "Khuê nữ, con chờ chút, ta đi làm mì hành hoa cho con."

Ôn Hoa vô duyên vô cớ bị quất một gậy vội la lên: "Cho ta một bát!"

Hoàng lão đầu căn bản là không để ý tới hắn, điều này làm cho Ôn Hoa lập tức lại u buồn, lại hoài niệm tiểu Niên.
Bình Luận (0)
Comment