Chương 177: Ôm tước thu đổ nước
Chương 177: Ôm tước thu đổ nướcChương 177: Ôm tước thu đổ nước
Bị hơn mười vị hung thần ác sát lục lâm hảo hán vây quanh, Từ Phượng Niên buông lỏng ngón tay, để vị phụ nhân dáng người thướt tha nhưng đáng tiếc là tâm địa độc ác rút chủy thủ đi, nàng cũng thức thời, không hề dính vào tên thư sinh tuấn tú ẩn sâu không lộ này, lui vài bước, không phục mà học cái vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên của thiếu nữ mà, cười hỏi: "Công tử, có sợ hay không?"
Từ Phượng Niên chua xót cười nói: "Ngươi nói ta có thể không sợ sao?"
Nàng nâng ngực cười duyên nói: "Sợ là tốt rồi, lão nương thấy ngươi có chút bản lĩnh, liền cho ngươi hai con đường, một là liều chết chiến đấu, đơn đấu một đám chúng ta, sau khi chết bị băm thịt làm bánh bao, một là đầu nhập vào trại chúng ta làm huynh đệ, cùng nhau ăn rượu uống thịt."
Một tên hán tử dáng người gầy như cây gậy trúc thế cơ mà lại thích cởi trần khoe đống lông ngực rậm rạp nhỏ giọng thầm thì nói: "Thanh Trúc nương, không phải là ăn thịt uống rượu sao?"
phụ nhân bị vạch trần khuyết điểm liền dựng thẳng mày liễu, xoay cái eo hung hăng giãm một cước vào mu bàn chân tên hán tử này: 'Lão nương cho ngươi ăn thịt, cho ngươi uống rượu này! Lão nương mà không tạo ra cái hắc điếm này để làm ăn thì ngươi tự cởi quần cắt trứng của mình rồi luộc ăn đi!"
Từ Phượng Niên không chút do dự nói: "Làm huynh đệ, làm huynh đệ."
Trong mắt thiếu phụ hiện lên một tia khinh bỉ, con khỉ ốm kia cũng nhổ đờm, mắng: "Với đức tính này, trại chúng ta nhận cũng là lãng phí khẩu phần ăn."
Móng ngựa vang lên, tiếng móng ngựa càng lúc càng gần, bụi đất rầm rĩ náo động, phụ nhân nhíu mày, nâng cánh tay lên, ống tay áo che khuất nửa khuôn mặt, híp mắt nhìn lại. Mười mấy hán tử mặt có vẻ vui mừng, Từ Phượng Niên xoay người nhìn lại, có sáu người cưỡi ngựa dũng mãnh chạy như bay tới, người cưỡi ngựa dẫn đầu dáng vẻ tự nhiên lỗi lạc, xách một cây gậy sắt quấn tơ vàng bọc sợi bạc, đặt ở danh môn chính phái nhị lưu, thì vị trí của người này chắc chắc sẽ là chưởng môn. Hai ky sĩ bên cạnh một người có vóc dáng gấu đen, xách một đôi rìu, lông mày chữ nhất đỏ vàng, tóc rối bù, khuôn mặt trời sinh dữ tợn. Một ky sĩ khác mặc trang phục đạo sĩ, mặc một chiếc áo bào rộng bằng vải bố, vẽ hình cá âm dương, thắt lưng đeo một chiếc đai lưng khảm ngọc màu nâu trà, chân đi một đôi giày tơ, mặt râu bạc dài. Ba ky sĩ còn lại đều là các hán tử tỉnh tráng cầm binh khí, ngoại trừ người dẫn đầu cầm gậy cùng đạo nhân trung niên, thì trên người bốn kẻ còn lại đều có vết máu loang lổ, nhất là cái tên dáng người thô kệch lông mày đỏ vàng kia, nhìn như kiểu vừa ngâm qua trong vại máu vậy.
Sau ky sĩ đồng loạt xuống ngựa, nam tử anh võ cầm đầu ảm đạm nói: 'Không thể cứu Tống huynh đệ, thật là có lỗi với các vị."
Con khỉ gây kia oa một tiếng liền khóc lên thành tiếng, ngã ngồi dưới đất, kêu rên không ngừng. Hán tử gấu đen có thể trọng bằng ba con khỉ gầy chập hai thanh rìu lại với nhau, rầu rĩ nói: "Trực nương tặc, lão tử giết xuyên từ pháp trường phía đông qua phía tây, chém theo hàng, giết đến mức tay lão tử mềm nhũn."
Đạo nhân nhìn vị khách Từ Phượng Niên không mời này, sau đó liếc xéo phụ nhân, người sau tức giận giải thích: "Tôm cá mới đụng vào lưới, còn chưa kịp cho vào nồi."
Nàng nhìn hậu sinh tuấn tú thời vận không tốt này, cười quyến rũ nói: "Tiểu tử này có chút thủ đoạn, trùng hợp có mấy vị đại ca đến, đúng lúc sắp đưa tên tiểu tử này vào phòng bếp, lát nữa làm mấy cái bánh bao thịt lớn đưa lên núi khao các vị."
Thủ lĩnh có dáng vẻ xuất sắc nhíu mày, nói: "Thanh Trúc nương, sao lại làm loại buôn bán này?”
Nàng lẽ thẳng khí hùng nói: "Không làm lại nghề cũ này, là chết đói, một văn tiền khiến anh hùng hảo hán chết đói, tâm địa của các ngươi muốn hiệp nghĩa như thế nào, lão nương cũng mặc kệ, cũng không thể bạc đãi bản thân được!"
Nam nhân móc từ trong ngực ra một thỏi vàng, ôn nhã cười nói: "Coi như tiên ăn tháng này."
Hắn quay đầu nhìn về Từ Phượng Niên ôm quyền cười nói: 'Quấy nhiễu công tử rồi, tại hạ Lục Nghi Sơn Hàn Phương, nếu tin được, cùng nhau uống chén rượu nhạt, coi như Hàn mỗ nhân thay huynh đệ trấn kinh công tử"
Hán tử thô lỗ đặt mông ngồi dưới đất há mồm thở hổn hển nói ra giọng cổ: "Hàn đại ca, nói nhảm với tiểu bạch kiểm này làm cái gì, uống rượu là cho hắn thiên đại mặt mũi rồi, dám không uống, để cho Lư Đại Nghĩa ta cho hắn một rìu, chặt cái đầu xuống làm bình nước tiểu!"
Từ Phượng Niên cười gật đầu nói: "Uống.
Hán tử nho nhã vào rừng làm giặc kia quát khẽ: "Không được vô lễ!"
Hắn dẫn đầu ngồi xuống bàn rượu bên ngoài quán rượu, đặt thanh sắt tổ truyền có thể có giá trị không ít bạc sang một bên, vươn tay với Từ Phượng Niên. Từ Phượng Niên cũng không khách khí, tháo hòm sách xuống, ngồi đối mặt với anh hùng lục lâm tự xưng là Lục Ngải Sơn Hàn Phương này, sau khi chạm chén, uống một hơi cạn sạch, hành động ngay thẳng này, kiếm được không ít hảo cảm của những hán tử xung quanh, đạo nhân lưng đeo một thanh cổ kiếm Tùng Văn nhẹ nhàng ngồi xuống. Hàn Phương giới thiệu: "Vị này là Trương Tú Thành, xuất thân sĩ tộc, phàm là quần kinh chư tử thiên văn địa lý thì không chỗ nào không tỉnh, viết chữ đẹp, vốn là phụ tá tâm phúc của Thứ sử Quất Tử Châu, vì bị nịnh nhân hãm hại, mới trở thành đạo sĩ, không giống với những người thô lỗ như chúng ta."
Hán tử lông mày vàng đỏ tùy tiện ngồi xuống oán hận nói: "Hàn đại ca ngươi cũng là hậu môn của tam đại tướng môn kia mà, Kế Châu năm đó nếu không phải có Hàn gia của ca làm Định Hải Thần Châm thì đã sớm bị Bắc Man Tử cầm đao đâm thành cái sàng rồi, nếu không phải hôn quân họ Triệu của Ly Dương Vương triều không biết tốt xấu, thì hôm nay ca cũng đã làm một đại lại biên cương chính tứ phẩm rồi."
Ánh mắt Hàn Phương xuất hiện một tia lo lắng, lập tức che giấu cảm xúc, cười nhạo nói: "Để công tử chê cười rồi, không nhắc tới những thứ này, uống rượu uống rượu đi."
Nữ tử phong vận biệt danh Thanh Trúc Nương lại xách một vò rượu ném lên bàn: "Hạ thuốc mê đấy, lát nữa lại cũng là thịt cá trên thớt gỗ của lão nương thôi."
Hàn Phương vội vàng cười nói: "Còn có vị này nữa, Hàn mỗ không thể không nói thêm một câu, Lưu Thanh Trúc, kêu to một tiếng Thanh Trúc Nương là được, khẩu xà nhưng tâm lại phật."
Từ Phượng Niên không thức thời nói: "Mới thấy qua chủy thủ của Thanh Trúc Nương. Khẩu phật tâm xà thì mới đúng."
Hàn Phương sửng sốt một chút, có chút xấu hổ.
Phụ nhân thản nhiên cười, thân thể nhích lại gân Từ Phượng Niên: "Vị tiểu tú tài này, lão nương càng ngày càng vừa ý ngươi."
"Ba" một tiếng.
Nếu không có chút co dãn thì nhất quyết không có loại tiếng vang thanh thúy này. Phụ nhân trừng to mắt, nhìn về phía tên thư sinh tuấn dật vốn tưởng rằng không có mấy cân căn cốt này, bản thân đây là bị chấm mút trước mặt mọi người sao? Quanh năm đánh chim nhạn già, kết quả bị chim nhạn non mổ một cái?
Từ Phượng Niên rút tay về, cười híp mắt nói: "Thanh Trúc nương, nếu nàng thật sự nguyện ý, chúng ta liền động phòng hoa chúc đi."
Nữ tử ôm bụng cười to, lấy ngón tay lau đi nước mắt khóe mắt, mị nhãn ném đi, xoay eo vào phòng.
Cổ kiếm của đạo nhân trung niên bỗng ra khỏi vỏ, một kiếm quét qua, dừng lại ở ngay phía sau cổ Từ Phượng Niên, sau đó nhanh chóng rút về vỏ, hết thảy mọi thứ chẳng qua chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Đám hán tử đứng quanh không có tư cách ngồi xuống uống rượu nhìn thấy một màn này, thở mạnh cũng không dám.
Từ Phượng Niên giống như thủy chung chẳng hay biết gì nhìn về phía Hàn Phương hỏi: "Thanh Trúc nương đây là đi mài đao rồi sao?"
Hàn Phương cười ha ha nói: "Công tử có tính tình tốt, Hàn mỗ cùng các huynh đệ đến trại trên núi trước, nếu không chê, công tử có thể đi cùng, nếu mà muốn uống rượu nữa, thì lát sau để Thanh Trúc Nương dẫn đường là được."
Từ Phượng Niên cười nói: "Uống thêm mấy chén nữa. Mời Hàn đương gia đi trước một bước."
Đứng dậy ôm quyền chào lẫn nhau, Hàn Phương dẫn tiểu nhị cùng mười nhân mã lên núi. Từ Phượng Niên một mình ngồi ở trước bàn, uống một ngụm rượu.
Thanh Trúc Nương đứng ở phụ cận, lãnh đạm nói: "Đều không phải người tốt."
Từ Phượng Niên nghi hoặc ô một tiếng rồi hỏi: "Sao lại nói thế?"
Thanh Trúc Nương ngồi xuống, rót một chén rượu nhạt mà vô vị: 'Hàn Phương kia vốn là kẻ quyền thế nhất của mấy cái trại ở Lục Ngải Sơn, thế nhưng ai cũng nhìn không nổi, kết quả bị những trại kia hợp tay lại đối phó, hiện giờ lăn lộn đến thảm rồi, ngay cả tên họ Tống bái làm huynh đệ với hắn lúc đi dạo kỹ viện trong thành, cũng bị người ta tiết lộ tin tức, rồi bị một đám quan binh lớn chặn lại, trói gô đi pháp trường, Hàn Phương dẫn người đi cứu mà cũng chỉ dẫn sáu người, chẳng phải là cứu không được người thế nên chỉ có thể giết một ít dân chúng vô tội tay không tấc sắt sao? Về tên xách hai rìu kia, đừng thấy hắn nhìn trông như trâu bò, ngươi chỉ cần nghe hắn nói chuyện kiểu nho nho nhã nhã, là biết không phải chim tốt rồi, một bụng nước xấu. Hồi trước trại còn thịnh vượng, người đông thế mạnh, có thể đến thành nhỏ uống rượu trêu hoa, cũng không biết mấy năm nay trong lúc hắn uống say đùa giỡn điên cuồng, đã dẫn đầu chém giết mấy chục mấy trăm tính mạng rồi, hoàng hoa khuê nữ bị hắn chà đạp còn thiếu sao? Đạo nhân họ Trương kia, cũng lệch lạc nhiều điểm, là quân sư trong trại, kiếm thuật tự nhiên có thể xưng là cao minh, nghe nói lúc còn trẻ đã học được một thân tiên thuật hô phong hoán vũ từ một vị đại chân nhân của Đạo Đức Tông, hình như là gọi là Ngũ Lôi Thiên Cương Chính Pháp hay là gì gì đó, cơ mà lão nương ta cũng không nhìn thấy hắn đằng vân giá vũ gì, nhưng lại tận mắt thấy một lần hắn dốc sức giết người, lúc xuất kiếm tựa như là có tiếng sấm. Còn mấy vị còn lại, trên tay ai mà không có mấy cái mạng người chứ, trong trại có một cây hoàng đại kỳ, trên đó ghi thay trời hành đạo, nhưng quy củ ở trong trại chính là ai muốn lên núi thì sẽ phải giết người ở dưới chân núi để làm đầu danh trạng, thế thì đây tính là thay trời hành đạo cái gì chứ?"
Từ Phượng Niên cười nói: "Vậy ngươi thì sao?”
Nữ tử thần sắc bình tĩnh: "Lão nương cùng hạng với bọn hắn, có thể là người tốt sao? Chỉ là không có bản lĩnh giết ngươi, nếu không lúc này sao ngươi có thể thoải mái uống rượu ở chỗ này được. Đúng rồi, ngươi họ gì tên gì?”
Từ Phượng Niên trả lời chắc chắn: "Từ Lãng, cõng tráp đi đến Lục Nghi Sơn du học, cũng không biết nơi này so với binh hoang mã loạn còn chướng khí mù mịt hơn, sớm biết thì đã đi đường vòng rồi.
Nàng cười nói: "Đúng là nên đi đường vòng, ngọn núi này nha, chính là hang trộm, cơ mà không ngại nói rõ với ngươi, bản tính của đám thổ phỉ Hàn Phương này có ác hơn nữa thì so với tông phái Ma giáo số một số hai của Quất Tử Châu kia, cũng chỉ là tiểu hài tử đùa giỡn ầm ï mà thôi. Người ta cho dù chỉ đánh rắm đi nữa, thì cũng sẽ hun chết những trại có mấy trăm tên gọi là hảo hán giang hồ này. Cũng may đám thỏ ma đầu này không ăn cỏ gần hang, không so đo với đám tiểu lâu la Hàn Phương mà thôi."
Từ Phượng Niên buồn bực hỏi: "Ngươi nói với ta những thứ này làm gì?"
Nàng nâng quai hàm, vô hình đem bộ ngực đặt ở trên mặt bàn, bày ra hai khối to lớn nhức, mị nhãn cười nói: "Ngươi lúc này mới chỉ là con chim non mới vào giang hồ, trong rượu không có thuốc mê, nhưng ngươi sẽ không cho rằng lão nương đây sẽ không bôi một ít ở đáy chén đấy chứ?"
Từ Phượng Niên trừng mắt nói: "Ngươi!
Nàng cười nói: "Dám ăn đậu hũ của lão nương, ngươi có mấy cái mạng? Lát nữa cởi sạch ngươi ném lên thớt gỗ, trước tiên chặt con giun nhỏ của ngươi, làm thức nhắm. Ngươi nói xem tư vị sẽ như thế nào?
Thân thể Từ Phượng Niên lung lay, nàng càng thêm vui vẻ.
Kết quả là lung lay nửa ngày, nàng cũng không nhìn thấy thư sinh tuấn dật này ngã xuống.
Thẳng đến khi nhìn thấy đôi mắt đan phượng câu người của công tử ca trẻ tuổi trước mắt nheo lại, nàng mới cắn môi phẫn hận nói: "Trêu chọc ta vui lắm sao?"
Từ Phượng Niên ngồi thẳng dậy, cười ha ha nói: "Vui."
Kết quả, nữ tử xuy một tiếng, cười nói: "Tuấn ca nhi ngốc nghếch này, kỳ thật lão nương không bôi thuốc vào đáy chén của ngươi đâu, ai chơi ai đây?"
Từ Phượng Niên ngạc nhiên.
Nàng dịu dàng nói: "Ngươi đi đi, đừng hành động theo cảm tính, ngươi mà lên núi đi tới trại kia thì như là rơi vào hố lửa lớn, cho dù ngươi có vận khí tốt, có thân thủ vững chắc mà bò ra được, thế nào cũng phải rớt một lớp da."
Từ Phượng Niên cũng ôn nhu nói: 'Cám ơn ngươi, ta biết vừa rồi ngươi giả ác nhân, là muốn giúp ta thoát thân, bị đâm một đao đổi mạng, cơ mà chính là mất đi một thân gia sản, thấy thế nào cũng là lỗ."
Nàng cười một tiếng, không nói gì.
Từ Phượng Niên cúi đầu uống một hớp rượu. Hai bên không nói gì.
Nàng đột nhiên nói: "Trước kia ta không có tâm địa Bồ Tát như vậy, chẳng qua bộ dạng ngươi có vài phần giống nam nhân của ta mà thôi."
Từ Phượng Niên nghiêm trang gật đầu nói: "Từ đó có thể biết nam nhân của ngươi phong lưu phóng khoáng đến cỡ nào."
Nữ tử cười duyên hắt một chén rượu tới.
Từ Phượng Niên nhẹ vươn tay, ôm tước thức, vô cùng huyền diệu mà ngưng tụ rượu thành một khối, sau đó thả lại vào trong chén trước mắt nàng.
Ai nói nước đổ đi thì khó thu lại?