Chương 178: Cao như vậy
Chương 178: Cao như vậyChương 178: Cao như vậy
Từ Phượng Niên một tay ôm tước thu nước xong cười nói: "Tạp kỹ mà thôi."
ngón tay xanh xao của Lưu Thanh Trúc đụng đụng vào bát sứ, lại vuốt vuốt mày liễu, kinh ngạc nói: "Chỉ là tạp kỹ?"
Từ Phượng Niên không trả lời, hỏi: "Sao ngươi lại vào trại?
Nàng không dám uống chén rượu kia, suy nghĩ một chút, cười nói: 'Lảm nhảm nhiều quá đấy, không nói nữa."
Từ Phượng Niên rất không thức thời đào sâu tìm hiểu: "Nam nhân của ngươi?
Nàng trợn trắng mắt: "Thật muốn nghe?"
Từ Phượng Niên lắc đầu nói: "Quên đi.
Tâm tư nữ nhân khó dò, Từ Phượng Niên không muốn nghe, nàng lại đổ một nắm hạt đậu từ trong ống trúc ra, cơ mà ngữ khí lại khá đạm mạc: 'Đã chết rồi, thứ vô dụng nhất là thư sinh, lúc cửa nát nhà tan, bị một hán tử trong trại chê hắn chướng mắt, cầm một cây mâu sắt chọc nát bụng, sau đó ta bị Hàn Phương hứa phối cho một vị thương nhân hạng ba, còn chưa động phòng hoa chúc, vị anh hùng kia liền không quản được đồ chơi trong đũng quần, vội vã muốn chơi trò cẩu hợp ở dã ngoại, quần áo của ta cũng bị tụt đến tận bắp chân rồi mà chổng mông đợi nửa ngày thì mới biết được tên kia bị một vị đại nhân vật của Ma giáo đi ngang qua đụng phải đập nát đầu rồi, tên ma đầu kia thấy ta còn có vài phần tư sắc, liền đại phát từ bi thu ta lại chiếm làm của riêng, rồi đi cùng hắn đến cái tông môn nguy nga, đại khái là được xem như một nha hoàn làm ấm giường, cùng một ít hồ mị tử hầu hạ hắn nửa năm, hắn chơi chán thì đuổi ta về, mấy tên ngốc Phương Đại Nghĩa này cũng chỉ có tà tâm, chứ không có tặc đảm kia, muốn liên minh với vị đại ma đầu kia, cũng phải xem có mệnh không đã? Hầu hạ nam nhân, nhất là những người thô lỗ đầy sức mạnh này, chính là hoạt động tiêu hao nhiều thể lực. Bây giờ nghĩ lại, lúc trước ở địa phương giống như hoàng cung kia cũng coi như được kiến thức một hồi nhân gian tiên cảnh, không uổng công chịu tội. Ngươi nhìn xem, bị ngươi gợi lên câu chuyện, lão nương thật sự là đút ruột đứt gan rồi, đổi chén rượu khác để uống thôi, chén này lộ ra vẻ tà ma quá, sợ đạo của ngươi rồi, nếu thật sự bị ngươi động phòng thì đến lúc đó lão nương lại cũng không chịu thiệt, thế nhưng cái đầu nghé con mới sinh của ngươi mà bị ma đầu kia lại đập nát, trắng xóa một bãi giống như nước đậu, thì chung quy là vẫn hình ảnh dọa người."
Từ Phượng Niên đẩy chén rượu qua, bình tĩnh hỏi: "Môn phái gì mà có lai lịch như vậy?
Nàng hơi châm chọc nói: "Từ công tử, ngay cả nhà tranh Thẩm Môn mà ngươi cũng chưa từng nghe qua? Vậy mà dám đi du học ở Lục Ngải Sơn?"
Từ Phượng Niên cười nói: "Nhà tranh của Thẩm Môn? Nghe rất giống danh môn chính phái của Nho giáo."
Thanh Trúc Nương uống một ngụm rượu, thấy bốn bề không có người, lúc này mới lên tiếng: "Hàn Phương có biệt danh là Cẩm Mao Kỳ Lân, con mắt nào của ngươi thấy hắn giống Kỳ Lân vậy? Thật sự coi hắn là quốc sư Bắc Mãng ư? Trương Tú Thành xưng là Lôi bộ chân quân, cũng không thấy qua chiêu thức lôi điện nào của hắn. Tên Tống Quỳ bị chém đầu ở pháp trường kia, còn được gọi là Gánh Đỉnh Thiên Vương, không giống như tự phong, cái thân thể nhỏ bé gió thổi liền lay động của hắn có thể khiêng lên lão nương chín mươi cân hay không thì cũng khó nói, cũng chỉ biết dùng chút ám khí tẩm độc hạ lưu. Cho nên nha, Trâm Môn Thảo Lư, nói là Thảo Lư, kỳ thật là cũng không khác gì lắm với Hoàng đế, khắp nơi đều là kim ngọc, cũng không biết kiếm tiên như thế nào, nhà xí so với chỗ ở của đại đương gia ở trại trên núi còn khí phái hơn, lão nương chưa từng chân chính đi qua cung điện hoàng thành, cơ mà nghĩ là cũng không khác là mấy."
Từ Phượng Niên gật gật đầu, sau đó hỏi: "Thanh Trúc nương, người không chỉ nặng chín mươi cân, phải nặng hơn một trăm cân."
Nữ tử xấu hổ giận dữ nói: 'Hôm nay lão nương ăn thêm bảy tám cân thịt bò không được à?”
Từ Phượng Niên cười trừ.
Nữ tử nhìn sắc trời, nói: "Ngươi nha, đừng coi Lục Ngải Sơn là trò đùa, không phải nơi ngươi nói đến là nói đi là đi được đâu, đều là người thành tinh cả, đi đi, tùy tiện lưu lại chút gì đó cho lão nương, để có một câu trả lời thỏa đáng cho Hàn Phương là được, lão nương không phải Quan Âm nương nương cứu khổ cứu nạn, cũng không phải nữ tử mới có mối tình đầu kia, không thể bởi vì ngươi có túi da tốt mà phân không rõ đông tây nam bắc được. Nếu ngươi tiếc thanh kiếm đang đeo, thì lấy ra chút bạc coi như phá tài tiêu tai đi. Hàn Phương cho ta một thỏi vàng, chính là để làm thuốc an thần cho những người huynh đệ mệnh khổ của hắn, cũng chính là giả vờ giả vịt làm đại gia ở trước mặt ngươi, chứ cái trại này đã sớm thành nơi sa cơ thất thế rồi."
Từ Phượng Niên thế mà lấy từ rương sách ra một chồng ngân phiếu, đặt ở bàn trên, mỉm cười nói: "Hơn một trăm lượng, đủ không?"
Nàng nhíu mày, ngón tay gõ ngân phiếu, cười nói: "Thật đúng là hạng người xa xỉ, chỉ bằng xuất thân bực này của ngươi, chỉ cần của cải không mỏng, ở trong trại thật đúng là sẽ được cung phụng như là tài thần coi tiên như rác, chỉ cần một ngày ngươi không bị hút khô máu thì không lo về việc bảo đảm tánh mạng, lần vất vả diễn kịch vừa rồi, hóa ra là lão nương tự mình đa tình rồi. Từ Lãng, nhà của ngươi ở đâu vậy, thật sự là sĩ tử du học sao?"
Từ Phượng Niên trêu chọc nói: "Tiểu gia tộc Cô Tắc Châu, bên kia thế tộc cao môn tụ tập nhiều như lông trâu, không có chữ Đinh của họ lớn cũng không tiện ra ngoài chào hỏi người khác, căn bản không ngẩng đầu lên được, không nghĩ tới ở chỗ này ôm một hai trăm lượng bạc mà còn trở thành người có tiền, sớm biết vậy đã sớm tới nơi này khoe khoang, nói không chừng có thể cưới hỏi đàng hoàng cá nước thân mật với ngươi rồi."
Nàng liếc nhìn tên thư sinh miệng trơn trượt này, châm chọc nói: "Nhìn trộm nửa ngày, cũng không dám sờ?”
Từ Phượng Niên bị bắt tận tay day tận trán hiện hình lắc đầu nói: "Ta đâu phải loại người này."
Sau khi nàng đứng dậy hữu ý vô ý vỗ vỗ bộ ngực, cảnh tượng kiều diễm run rẩy lồng lộng này, làm cho hán tử hận không thể nhanh chóng chạy tới ôm lấy vì sợ nó trâm trọng quá mức mà rơi xuống đất. Từ Phượng Niên vẫn là mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, làm cho ánh mắt của Thanh Trúc Nương không biết là xem thường hay là mị nhãn mà cười rời đi, tửu quán không có tiểu nhị giúp đỡ, đều phải một mình nàng bận rộn, luôn luôn bận rộn mấy việc lông gà vỏ tỏi. Kế tiếp tên thư sinh lưng đeo kiếm phụ bạc kia không có ý định lên núi, sau khi cho hơn một trăm lượng bạc liên ngồi xuống chỗ rẽ ở chân núi, tự mình động thủ dời bàn đến chỗ mái hiên râm mát, rút từ trong rương sách ra một quyển địa lý chí, xin Thanh Trúc Nương một đĩa đậu phộng muối, một bát thịt bò chín, một vò rượu, ngồi xuống từ giữa trưa đến tận hoàng hôn, Thanh Trúc Nương cũng không coi hắn là khách quý, làm một bữa cơm qua loa, đối phó cho hắn ăn rồi hỏi hắn tính toán như thế nào, Từ Lãng nói muốn ở chỗ này vài ngày, cân nhắc xem một sơn trại duy trì như thế nào, còn muốn lãnh giáo rất nhiều chuyện vụn vặt với nàng, ra sổ sách, nhập sổ sách, chiêu dụ nhân mã, thu mua lòng người... ngay cả việc bình thường khi không giết người cướp mạng mua bán thì ở trên núi có phải khai khẩn vườn rau hay không cũng đã hỏi qua, không phân lớn nhỏ, đều đánh ở trên bàn tính, Thanh Trúc Nương cũng tri vô bất ngôn ngôn vô tận, dù sao đây cũng không phải là cái bí mật gì, nếu nói thư sinh trẻ tuổi này là mật thám của quan phủ, tới tìm hiểu tin tức để dẫn giáp binh vào núi tiêu diệt thổ phỉ, nàng cũng không sợ, trại bị san bằng thì cùng lắm thì nàng lại đến nhà tranh Thẩm Môn làm trâu làm ngựa. Đối với nàng mà nói, ai mà không phải chết chứ? Thế gian giờ cũng chẳng có nhân vật nào được nàng nguyện ý nhặt xác cả.
Buổi tối hắn cũng bị đuổi đi, liền xách theo hai cái ghế dài, ngủ tạm bợ một đêm, Thanh Trúc Nương trong phòng trằn trọc đến nửa đêm mới thiếp đi, sáng sớm rời giường, đối diện với gương đồng, đống son phấn kém chất lượng kia làm kiểu gì cũng không che dấu được một đôi mắt thâm xì, khi nàng nhìn thấy gia hỏa tinh thân rạng rỡ cầm sách ngôi đằng kia , ánh mắt u oán không chịu nổi, cũng không biết là tức giận vì hậu sinh này mặt dày mày dạn, hay là tức giận vì tối hôm qua ngay cả súc sinh hắn cũng không bằng, ngay cả cửa quả phụ cũng không gõ một cái, nàng mặc dù không biết mở cửa, nhưng tốt xấu gì cũng phải chứng minh nàng vẫn còn có vài phần tư dung chứ. Nàng hừ lạnh một tiếng, cầm ngân phiếu hắn hiếu kính cho mình đi đến sơn trại, do dự một lát, rồi vẫn không nuốt riêng một hai ngân phiếu, cơ mà một nén vàng kia vào trong miệng rồi thì nàng sẽ không phun ra, đám đại lão gia này chuyên ăn chực uống chực, phần tiền này vốn nên là của nàng. Trại trong núi của Hàn Phương không xa, chỉ ngoài hơn mười dặm đường, nhưng mà đường núi không bằng phẳng so với quan đạo, cũng may nàng đi quen nên cũng không cảm thấy cố hết sức lắm, dù sao nàng cũng không phải là nữ tử thanh tú sống an nhàn sung sướng không đụng vào củi gạo dầu muối năm đó nữa rồi.
Hàn Phương khách khí nhận ngân phiếu, lễ nghĩa chu đáo, còn tự mình dâng trà. Lư Đại Nghĩa đang ở võ trường trường bùn đất luyện tài thì nhìn chằm chằm vào mông quả phụ trẻ tuổi này, lại nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng, ánh mắt của hán tử nhìn như thô bỉ không chịu nổi kì thực tâm tư như phát liền trở nên cổ quái, đánh đổ bình dấm chua, trong lòng cười lạnh, hậu sinh không biết sống chết này, mụ đàn bà có gai này mà cũng dám ăn sao, há có thể ăn sạch sẽ rời đi được? Hôm qua lúc lên núi, Trương quân sư nói tiểu tử này có thể có chút võ nghệ, cơ mà cũng chỉ có công phu mèo ba chân mà thôi, chống lại được một ngón tay của vị đại ma đầu nhà tranh kia đè xuống được sao? Vị Bồ Tát này, đơn thương độc mã cũng có thể ngay cả đạp nát vài cái trại mà cũng không cần nghỉ ngơi.
Thanh Trúc nương ra rồi trại trở lại quán rượu, nhìn thấy Từ Lãng chính ở chỗ này đọc sách, đến hôm nay thì ngưng nàng còn không biết rõ tính danh Sấu Hầu Nhi ngồi xổm ở một bên ngốc, này vô lại hết ăn lại nằm, lấn mâm sợ cứng, nên có mao bệnh một cái không rơi, bất quá so với núi trên giặc cỏ động một tí đối người chém dưa thái rau một hồi giết lung tung, quả thực là bản sự nhỏ lá gan càng nhỏ, cũng liên lộ ra không có ghê tởm như vậy, những năm này thường tới nơi này giúp chút có cũng được mà không có cũng không sao chuyện nhỏ, không quản được mắt
Thanh Trúc Nương ra khỏi trại trở lại quán rượu, nhìn thấy Từ Lãng còn ở nơi đó đọc sách, con khỉ ốm cho tới hôm nay nàng còn chưa biết tên kia thì đang ngồi xổm một bên ngẩn người kia, tên vô lại này hết ăn lại nằm, bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, không bỏ sót tật xấu nào, cơ mà so với giặc cỏ động một chút là loạn sát chém giết người ta trên núi, quả thật là bản lĩnh nhỏ hơn gan cũng nhỏ hơn, nhưng cũng có vẻ cũng không đáng giận lắm, những năm gần đây tên này thường tới nơi này giúp chút việc nhỏ có cũng được mà không cũng không sao, khẳng định là không quản được ánh mắt là, thế nhưng vậy mà chưa bao giờ làm qua sự tình chấm miệng nước đục cửa sổ nhìn trộm nàng tắm rửa, làm cho nàng hơi có phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Ở trong ngọn núi ai cũng thờ phụng đạo lý cầu phú quý trong nguy hiểm này, Sấu Hầu Nhi này trở thành dị loại rõ ràng, cũng là ví dụ vê kẻ không có tiên đồ, nghe nói lần đầu tiên giết người nạp đầu danh trạng, một đao chém xuống của hắn còn không chém được một gã tiều phu cho chết hoàn toàn, nước mắt nước mũi chảy âm ầm, rồi còn muốn cõng tiều phu kia đi khám đại phu, cơ mà cũng may có huynh đệ đang đứng quan sát chặt chẽ ở một bên đâm hộ một đao giết giúp thì hắn mới coi như được vào sơn trại. Chẳng qua là nếu chỉ có vậy mà nàng liền vui vẻ ôn tôn vài đêm cùng Sấu Hầu Nhi thì vậy cũng quá là hoang đường rồi, nàng vẫn là thích nam tử có phong cách sách vở nhiều hơn một chút hơn. Đóng cửa
Thấy Thanh Trúc Nương mạnh mẽ thế, tên khỉ ốm cũng chỉ có thể dựa vào một bụi lông ngực lớn giả bộ làm đàn ông nặn ra khuôn mặt tươi cười, cũng không dám nói chuyện với nàng, chỉ giả vờ lôi kéo làm quen với hậu sinh kia, hỏi: "Này, họ Từ, ngươi có biết giang hồ đã xảy ra một đại sự hay không?"
Từ Phượng Niên buông quyển địa lý chí Quất Tử Châu ra, cười hỏi: "Chuyện gì? Nói cho rõ ràng."
Sấu hầu nhi đứng lên, nghênh ngang ngồi ở đối diện hắn, thấy hắn chủ động đẩy qua một đĩa đậu phộng, tâm tình ban đầu có chút thấp thỏm liền yên ổn hơn rất nhiều, lặng lẽ vui sướng vài phần, ném vào trong miệng một viên, một chân giãm ở trên ghế dài, chậc chậc nói: "Mấy ngày trước ta đi vào trong thành một chuyến, cùng một vị huynh đệ làm nha sai đến tửu lâu ăn cơm, biết tửu lâu gì không? Phùng Tiên Lâu đấy, một bữa cơm ngon phải tốn đến mấy lượng bạc... ˆ"
Thanh Trúc Nương chịu không nổi việc khoác lác của con khỉ ốm này, cầm chổi vỗ một cái lên lưng hắn, cười nói: "Có rắm thì mau phóng đi! Tên nghèo kiết mạng như ngươi có thể quen biết huynh đệ làm nha sai gì đó sao. Còn đi Phùng Tiên lâu uống rượu nữa, sao ngươi không dứt khoát nói đến Cận Giang các chơi hoa khôi đi? Có phải là càng uy phong hơn không?”
Khuôn mặt khỉ ốm đỏ bừng, một hơi nghẹn trở về bụng, khí thế yếu đi bảy tám phần, ngượng ngùng nói: "Ngươi con mẹ nó tóc dài kiến thức ngắn, quá chướng mắt ta..."
Thấy Thanh Trúc Nương nâng chổi lên muốn đập xuống, Sấu Hầu Nhi vội vàng nói: "Các ngươi biết bên Ly Dương có Đào Hoa Kiếm Thần Đặng Thái A không?"
Từ Phượng Niên gật gật đầu.
"Đợi lát nữa nói. Thanh Trúc Nương vào trong phòng xách rượu thịt đi ra, lúc này mới ngồi xuống.
Khỉ ốm nghe mùi thơm trên người nàng, nuốt một ngụm nước miếng, thần thái phi dương nói: "Vị Kiếm Thần lợi hại thứ ba trên đời này, không phải đi tìm Quân Thần chúng ta tỷ thí cao thấp sao, kết quả các ngươi đoán thế nào?"
Thanh Trúc Nương không có tâm tình giải đố, ngược lại Từ Phượng Niên cười nói: "Hẳn là thua."
Sấu Hầu Nhi vỗ đùi một cái, Sai rồi!"
"Kêu cái quỷ gì thế!"Thanh Trúc Nương bị dọa nhảy dựng cầm chổi dưới chân giết tới. Khỉ ốm bị đập ngã trên mặt đất cũng không dám tức giận với nàng, ngồi thẳng xuống thấp giọng, thần bí hề hề nói: "Vốn là phẩi thua, vị Kiếm Thần kia ngay cả cành hoa đào cũng bị bẻ gãy, cùng Thác Bạt Quân Thân đánh cho thiên hôn địa ám, từ sáng sớm đánh tới tối, lại từ tối đánh tới sáng sớm, không biết đánh mấy ngày mấy đêm. Ai u, Thanh Trúc Nương đừng đánh đừng đánh, ta đây liền nói vào chủ đề chính đây, ở thời điểm phân thắng bại quan trọng, a không đúng, là lúc Đặng Thái A sắp thua, tất cả mấy trăm mấy ngàn cao thủ bàng quan đều nghe được một câu, từ vạn dặm xa, từ trên trời truyên xuống!"
Thanh Trúc nương bày ra khuôn mặt mỉa mai, cười nhạo nói: "Lại nói bậy rồi phải không? Ngươi coi bản than là tiên sinh thuyết thư nói chuyện thần tiên chí quái đấy à ?"
Sấu Hầu Nhi nghển cổ nói: "Thiên chân vạn xác!"
Từ Phượng Niên đưa tay rót một chén rượu, không quên rót cho Thanh Trúc Nương và Khỉ ốm một chén, nhẹ giọng cười nói: "Nói tiếp đi."
Sấu Hầu Nhi lườm như muốn róc thịt Thanh Trúc Nương một cái, về phần róc thịt trên mặt hay trên ngực nàng thì không biết, lúc này mới chậc chậc nói: "Chỉ nghe được một câu "Đặng Thái A, cho ngươi mượn một kiếm, có dám tiếp không?!"
cổ tay Từ Phượng Niên mới nâng chén rượu liền dừng ở đó, không uống rượu.
Sấu Hầu Nhi đang muốn vỗ đùi, nghĩ đến cảnh ngộ vừa rồi, liền cứng rắn rụt lại, vẻ mặt mê mẩn nói: "Sau đó Đặng Kiếm Thần liền trả lời một câu,/"Đặng Thái A có gì không dám ? Tạ ơn Lý Thuần Cương phá núi vì kiếm đạo chúng ta!"Kế tiếp lại càng dọa người hơn, có một thanh kiếm khai thiên giáng xuống, rơi vào trong tay Đào Hoa Kiếm Thần, sau đó hắn liên đánh ngang tay với Thác Bạt Quân Thần."
Lại thêm một trận chiến rung động đến tâm can nữa, thế nhưng rơi vào trong miệng nhân vật khỉ ốm bực này, luôn thiếu tám chín phần mười sức hút.
Thanh Trúc Nương nửa tin nửa ngờ, ngờ nhiều hơn tin, nghe qua còn chưa tính, liếc mắt nhìn lại, nhìn thấy thư sinh trẻ tuổi cúi đầu uống rượu. Sấu Hầu Nhi thở dài một tiếng, rầu rĩ nói: "Đều là thần tiên bay tới bay lui, cũng không biết đời này có thể nhìn xa một chút hay không."
Thanh Trúc Nương cũng không có suy nghĩ sâu xa, thuận miệng hỏi: "Lý Thuần Cương này là thần thánh phương nào?”
Khỉ ốm thờ dài một tiếng, nhẹ giọng đáp: "Đại khái là đại kiếm khách bên Ly Dương."
Thanh Trúc Nương nhìn thấy thư sinh trẻ tuổi ngẩng đầu, là một khuôn mặt cứng nhắc nhìn không ra biểu tình, đặt chén rượu xuống, hắn nói: "Là một lão già lông cừu một tay."
Sấu Hầu Nhi bĩu môi nói: "Ngươi lừa gạt ai vậy, lão già một tay có thể ngự kiếm ngàn vạn dặm sao? Nói cứ như ngươi đã từng thấy vậy."
Thư sinh trẻ tuổi cười buồn bã: "Sẽ không bao giờ gặp lại nữa."
Sấu Hầu Nhi cũng không biết nói cái gì để làm nóng không khí nữa, nhìn thấy Thanh Trúc Nương vào phòng làm việc, ăn được hơn phân nửa rượu thịt đậu phộng, cảm thấy nhàm chán, liền vỗ mông trở về núi.
Thanh Trúc Nương thỉnh thoảng đứng ở cửa, nhìn Từ Lãng vài lần, trên bàn có thêm một thanh trường kiếm vỏ kiếm xanh biếc, đôi mắt phượng đan ngay cả nàng cũng muốn ghen tị đang nheo lại, chỉ mím môi ngẩn người.
Ngoại trừ hai bữa, thì hắn vẫn ngồi, sau khi sắc trời tối tăm, Thanh Trúc Nương buổi tối vẫn không ngủ được, cách cửa sổ thấy đèn dầu bên ngoài mờ nhạt lay động, liền mặc thêm xiêm y đi ra ngoài, nhẹ giọng hỏi: 'Muốn uống rượu không?"
Nàng vẫn đi lấy một vò rượu, nhưng chỉ còn lại một vò rượu ngon ít ỏi, sau khi mở niêm phong hương thơm tràn ngập, nàng nói: "Tự ta uống."
Uống được mấy chén, nàng hỏi: "Thật không uống?”
Hắn lắc đầu nói: "Ngươi uống là được rồi, ta chờ ngươi say rượu mất lý trí."
Phụ nhân bị chọc cười quả thật tự uống một mình, uống thả cửa, không thua cho những kẻ tự xưng là hán tử kia.
Uống uống, nàng liền tinh tế nói tiếp: "Ứng với câu nói của quê hương ta, chim không lông, có ông trời chiếu cố. Ta nha, dù sao cứ như vậy mà mạc danh kỳ diệu mà sống sót. Sợ chết, nhưng cảm thấy treo cổ, quá khó coi, lấy dao phay cắt cổ đâm bụng, sẽ đau đến mức nào nha? Trinh tiết liệt phụ, thật sự là làm không được mà."
Nữ tử từng là nữ tử có bàn tay trắng nõn mài mực Thiêm Hương cũng từng là Thanh Trúc Nương làm bánh bao thịt người này giờ mắt say nhập nhèm, nước mắt mông lung.
"Phu quân của ta, chưa từng làm qua chuyện xấu gì, chuyện tốt ngược lại là làm quá nhiều, hài tử số khổ của nha hoàn quý phủ phạm vào sơ suất thì hắn cũng không nỡ nói nặng, ruộng đất trong nhà cho bên ngoài thuê, năm nào cày cấy không tốt, thì nói là thu giấy nợ, nhưng từ năm này qua năm khác, nào có đi đòi qua lần nào? Làm sao lại chết vậy? Các ngươi đã là anh hùng hảo hán thay trời hành đạo rồi thì cướp phú tế bần là được, vì sao ngay cả người đều phải giết sạch thì mới bằng lòng bỏ qua chứ? Người các ngươi giết, đều là người tốt hơn cả các ngươi đấy"
Từ Phượng Niên bình tĩnh nói: "Ta lần trước nhìn thấy xa gả đại tỷ, khuyên nàng về nhà, nàng không chịu, nói sơ gả từ thân lại gả do thân. Ta biết rõ nàng đang chờ người."
Từ Phượng Niên bình tĩnh nói: "Lần trước ta gặp đại tỷ lấy chông xa, khuyên đại tỷ về nhà, nàng không chịu, nói sơ giá tòng thân tái giá tùy thân. Ta biết là đại tỷ đang đợi người."
Phụ nhân cười khóc một tiếng: "Đợi được chưa?”
Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Đợi được rồi, nhưng ta tình nguyện không đợi được."
Nàng quay đầu, lau nước mắt lung tung, không uống rượu, cũng không nức nở nữa.
Hai người trâm mặc đối mặt với nhau.
Phanh một tiếng, nàng uống say nghiêng đầu đập vào mặt bàn, nàng run rẩy môi vươn ra một bàn tay, ôn nhu nói: "Nữ nhi của ta, nếu là còn sống, hẳn là cao như vậy rồi?"
Bàn tay nàng hơi nâng lên một chút, bàn tay còn lại đặt trên mặt bàn, năm ngón cứng ngắc,'Hẳn phải cao hơn một chút nữa."
Từ Phượng Niên nói: "Ta nha, sau khi cầm đao tập võ rồi thì hình như cũng chưa có làm được nửa lần hành hiệp trượng nghĩa nào, hôm nay không nói đạo lý một lần, ngươi nói muốn giết ai, ta liền giết người đó."
Nàng chỉ là si ngốc quay đầu, nhìn người xa lạ càng ngày càng xa lạ này, hỏi: "Ngươi giết người rồi, thì nữ nhi của ta có thể sống lại để cho ta nhìn thấy nó cao lên từng chút từng chút một được sao?" Từ Phượng Niên đeo thanh Xuân Thu kiếm, đi lên núi.