Chương 179: Chém cờ kêu kiếm đến
Chương 179: Chém cờ kêu kiếm đếnChương 179: Chém cờ kêu kiếm đến
Hàn Phương ngồi ở trước thư án, vuốt ve một thanh kim đao bóp ti lăng văn, đây là dụng cụ trang trí có tính thực dụng không lớn, hắn đang định lúc nào cầm nó đến chỗ cầm đồ đổi chút tiền bạc, để giải quyết khẩn cấp cho cái túi tiền khô quắt, buông kim tỉ đao xuống, trên bàn còn có một cục chặn giấy Kim Cương Kinh khắc từ ngà voi, ngón tay Hàn Phương sờ đống chữ nhỏ được khắc dấu trên chặn giấy, nặng nề thở dài một tiếng, một văn tiên chết đói anh hùng hảo hán mà.
Nơi Hàn Phương ở ngay trên lầu sảnh Trung Nghĩa, đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy cây đại kỳ Hạnh Hoàng dựng trên quảng trường đá xanh kia, hắn không giống rất nhiều hán tử trong trại vào rừng làm cướp chỉ để cho vui kia, mấy năm nay thủy chung giữ mình trong sạch, không có bắt cóc nữ tử lên núi làm công cụ tiết dục, những lần trước xuống núi đến đại thôn trang giết phú chia nghèo, hoặc là chặn đường cướp đường, gặp phải những tiểu nương xinh đẹp kia, đều phân phát cho huynh đệ dưới trướng, mấy vị huynh đệ Tống Quỳ Phương Đại Nghĩa đứng đầu cũng không tham tiền, duy chỉ có thích tranh giành ghen tuông trên người nữ tử mà thôi, mỗi lần cả hai xắn tay đánh lên đánh nhau hắn cùng Trương Tú Thành đều phải đi khuyên can mới có thể dàn xếp ổn thỏa, giống như lần Tống Quỳ bị chém đầu ở trên pháp trường này, mấy phòng thê thiếp của hắn còn lưu lại trong trại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đêm nay liền trở thành đồ chơi của các huynh đệ còn lại, đây cũng là nguyên nhân Hàn Phương không muốn cưới vợ nạp thiếp, làm giặc làm phỉ, ít có thể an hưởng tuổi già, có thể sống đến năm trăm tuổi chính là ông trời khai ân ban thưởng, vào lúc trại còn cường thịnh, ngoại trừ những người mang theo gia đình, thì phải có hơn hai trăm huynh đệ có thể cưỡi được ngựa giết được người, gào thét thành gió, phụ cận quanh mấy trăm dặm Lục Ngải Sơn không có quan quân trấn binh, quan phủ cũng bất lực trong việc tiêu diệt thổ phỉ, nếu mà dám chống lại trại của hắn, không bị hắn đến quan nha chém một loạt đầu thì các quan lão gia sẽ phải thắp hương rồi.
Chỉ là hôm nay đại thế của trại đã mất, thủ hạ đắc lực chỉ còn mười mấy đao khách cùng ngựa, rất nhiều kẻ xưng huynh gọi đệ uống máu ăn thê năm đó giờ đã chết, còn sống thì phần lớn đều đã đi lên núi bỏ lại trại, người lưu lại đều là thương bệnh binh, nuôi báo cô ở trong trại, đã thế lại còn khó tính, không ghét bỏ không có nữ nhân mới mẻ thì chính là oán giận rượu thịt không đủ, Hàn Phương cũng tự biết đây là vì thanh danh mà mệt mỏi, rất nhiều lời cũng khó nói ra khỏi miệng, thậm chí cũng không thể bày ra chút sắc mặt, hiện giờ người có thể nói lời thật lòng, cũng chỉ còn lại có Trương Tú Thành có gia thế tương đương, cây đổ bầy khỉ tan không đáng sợ, dậu đổ bìm leo mới gọi là lạnh lòng người. Mấy cái trại như cái trại ăn xin ở phụ cận đã dốc hết sức dùng hoàng kim bạch ngân cùng nữ tử xinh đẹp ra để dụ dỗ, thế nên đã gom lại được rất nhiều nhân mã, thường thường hay mang theo huynh đệ đến dưới chân núi chém giết tiêu dao thống khoái, mấy hương bảo của thôn trang lúc trước có bí mật quan hệ với Lục Ngải Sơn thì giờ đều không nhớ tình cũ, những đương gia kia làm việc không từ thủ đoạn, chưa bao giờ chú ý, thậm chí có mấy tên đều có mắt đi mày lại với bộ khoái của quan phủ và quân đội, khi một lượng lớn bạc chui vào túi tiền của những người này, chúng liền hỗ trợ giải quyết mấy công việc bẩn thỉu cho cửa công mà quan sai của cửa công không làm được. Trước đó không lâu, một vị quan lại có giao hảo với trại Ngân Bình, đã bỏ ra năm trăm lượng bạc lén mời kẻ xấu của trại, đến thôn trang tắm máu tàn sát sạch sẽ một nhà trên dưới mười mấy người của một gã tiểu lại chuyên viết đơn kiện của nha môn, đều, ngay cả mấy hài đồng còn nhỏ cũng không buông tha, nghe nói cứ như vậy mà bị treo ở trên trường mâu. Một ít trại khác thì vứt mặt mũi cam tâm đi làm chó cho mấy vị quản sự Trâm Môn của Thảo Đường, nhận cha nuôi thúc phụ, thậm chí còn có một vị trại chủ bốn mươi mấy tuổi nhận một nữ tử tuổi còn trẻ của thảo đường làm mẹ nuôi, đơn giản vì nàng là sủng thiếp của một vị ma đạo hung phách trong thảo đường. Những chuyện không có nửa điểm đạo nghĩa liêm sỉ gì này, nhất là việc quan phỉ cấu kết, Hàn Phương xưa nay đều khinh thường, khó trách một tòa Trung Nghĩa trại to như vậy giờ như là mặt trời sắp lặn, nói tới đây thì cũng buồn cười, trại này có thể tán mà không ngã, thì phải quy công cho Thanh Trúc nương dưới chân núi kia, nếu không phải nàng có hơn nửa năm nhân duyên mập mờ với ma đầu số một số hai thảo đường, thì mấy cái trại lớn không nể mặt tăng cũng nể mặt phật còn lại chắc chắn là đã sớm đao thật thương thật chạy tới thâu tóm rồi.
hai tiếng gõ cửa vang lên, Trương Tú Thành không cần đợi đến khi đồng ý, liền đẩy cửa mà vào, hắn với Hàn Phương rất tâm đầu ý hợp, lại là quân sư quản lý nội vụ, không cần giải thích loằng ngoằng về việc nhỏ này. Hàn Phương nhìn thấy vị tâm phúc dòng chính quen biết nhiều năm này, tâm tình chuyển biến tốt đẹp, hô một tiếng chữ Trương Tú Thành, cười nói: "Phù Linh, ngủ không được sao?" Trương Tú Thành sắc mặt âm trầm nói: "hai người Phương Đại Nghĩa cùng Hồng Thiên lại đánh nhau, còn tuyên bố lập ra giấy sinh tử, nói không đội trời chung, mời ta đi viết đơn, ta trong cơn tức giận cũng không thèm để ý đến ai cả, đỡ phải phiền lòng."
Hàn Phương cười nói: "Vì người tiểu thiếp mà Tống Quỳ tốn hai trăm lượng bạc mua được từ thanh lâu kia đúng không?”
Trương Tú Thành hừ lạnh một tiếng,'Luôn miệng không tiếc mạng sống vì huynh đệ, kết quả còn không phải vì nữ tử mà rút đao chĩa vào huynh đệ sao."
Hàn Phương áy náy nói: "Ta cũng biết nữ tử kia kỳ thật đã sớm thông đồng tư thông cùng Hồng Thiên rồi, vốn nên vào phòng của hắn, nhưng mà Phương Đại Nghĩa quá thèm muốn, cứng rắn muốn làm khó dễ, phá hỏng chuyện tốt này, xác thực là vô lý. Ngươi khó xử vậy, kỳ thật đều tại ta, Hồng Thiên năm xưa học qua vài năm tư thục, những năm này cũng học rất nhiều y bói thiên tượng cùng ngươi, cũng có chí hướng không nhỏ, tiểu tử này mới hai mươi lăm tuổi, một lòng muốn một đao một thương tranh thủ cái đặc quyền hưởng vợ con, làm rạng rỡ tổ tông, nếu không phải cảm kích được ngươi dạy dõ, lấy bản lĩnh của hắn, đã sớm chuyển sang đầu nhập môn hộ khác rồi, đổi sang một cái trại có giao tình cùng quan phủ, trộm đổi hộ tịch, chưa hẳn không có cơ hội kiến công lập nghiệp, mà trên dưới trại đều biết Phương Đại Nghĩa có quan hệ tốt với ta, hắn cũng tự cho mình là con cháu Hàn gia, cho nên để cho ngươi trong ngoài khó làm người, đều là lỗi của Hàn Phương ta."
Sắc mặt Trương Tú Thành dịu đi, khoát tay nói: "Đại đương gia nói quá lời. Phù Linh chỉ tiếc cho phần gia nghiệp này thôi. "
Hàn Phương khẽ thở dài: "Trời phải mưa nương phải lập gia đình, đều là chuyện không thể tránh được."
Hàn Phương đứng lên, cùng thủ tịch mưu sĩ đi tới cửa sổ, gió nhẹ phất vào mặt, tiếp theo nhìn ra cảnh đêm trong núi dưới ánh trăng sáng ngời, tâm tình thanh thản vài phần, đột nhiên cười nói: "Cùng quê với bà nương quê mùa, hồ mị tử kia mặc kệ khuôn mặt xinh đẹp như thế nào thì cũng là một thân hương vị quê mùa."
Trương Tú Thành hiểu ý cười nói: "Hồng Thiên Phương Đại Nghĩa cũng chỉ là hán tử trong thôn, chưa từng nếm qua sơn hào hải vị, tất nhiên là dốc hết sức đi tranh đoạt đầu rơi máu chảy. Ngươi nhìn xem, đây chẳng phải là mời đến quảng trường tỷ thí sao." Hai tay Hàn Phương đặt ở trên song cửa sổ,'Không sao, Phương Đại Nghĩa nhìn tục tằng, nhưng tâm tư kỳ thật so với nữ tử hoài xuân còn tinh tế tỉ mỉ hơn vài phần, một bụng tính toán nhiều nhất, hắn cũng chỉ là mượn cơ hội để gây phiền toái cho Hồng Thiên mà thôi, hiện giờ trại đã điêu linh, cái ghế thứ ba để không, hắn muốn nhân cơ hội đặt mông ngồi vào đó trước, ngộ tính Hồng Thiên cũng không kém, võ nghệ thăng tiến vững chắc, Phương Đại Nghĩa cũng chỉ có thể dựa vào sức mạnh man rợ để đánh một trận, qua một năm rưỡi nữa, cũng không thể phân cao thấp với Hồng Thiên nữa, con bò đen này chỉ biết khôn vặt, nào biết đâu Hồng Thiên căn bản không có chí ở đây, kỳ thật hôm nay kết giao hương khói nhiều hơn một chút thì về sau không chừng còn phải dựa vào Hồng Thiên để chống đỡ cây cờ hạnh hoàng kia đấy. Phù Linh, lát nữa ta giáo huấn Phương Đại Nghĩa một trận, để hắn an phận thủ thường, ngươi cũng nói vài câu với Hồng Thiên, chúng ta nha, thật sự là vừa làm cha vừa làm mẹ, quả là vất vả."
Trương Tú Thành cười nói: "Cũng được, so với các trại chủ làm cháu, chúng ta ít nhất cũng coi như là trưởng bối."
Hai người nhìn nhau cười.
Trương Tú Thành nhíu mày hỏi: "Đại đương gia, sĩ tử Cô Tắc Châu tên Từ Lãng xử trí thế nào?"
Hàn Phương lắc đầu nói: "Không đi so đo, lúc này không giống ngày xưa, mặc kệ hắn là sĩ tử phụ trách du học, hay là thám tử mà quan phủ trăm phương ngàn kế phái đi, chúng ta đều trêu không nổi, người trước còn tốt, lấy lễ đối đãi, nếu là người sau, mặc dù không thể trêu vào, thì chung quy vẫn có thể tránh được."
Trương Tú Thành nheo đôi mắt hạnh lại, sát khí lẫm liệt: 'Không sao, nếu quan phủ thật dám mang binh tiêu diệt chúng ta, không chừa đường lui, chỉ cần để cho ta mang theo mười huynh đệ tinh dũng ẩn núp vào thành, giết những hậu viện của những quan lão gia chó gà không chừa là được."
Hàn Phương cười nói: "Lôi bộ Thiên Quân ngươi không giống Phương Ngoại chân nhân đâu."
Trương Tú Thành ánh mắt ảm đạm, bùi ngùi nói: "Chân nhân cái gì, vốn chỉ là phỉ nhân khoác đạo bào, chỉ biết hàng yêu trừ ma bắt quỷ ở trong đống giấy mà thôi."
Hàn Phương vẻ mặt tiếc nuối nói: "Là vì bản miếu nhỏ, nên mới không chứa nổi Lý Linh huynh đầy bụng tài hoa thi triển quyền cước, nếu như lúc trước có thể thế lớn hơn vài phần, lớn mạnh đến ba trăm huynh đệ, thì sẽ có phân lượng đi chào giá, được triều đình chiêu an, không thể thiếu việc có sáu bảy chức quan thực quyền lưu nội, ba bốn mươi phẩm ngoại tán quan, không nói đến phần thao lược kinh vĩ của Lý Linh huynh, chỉ nói đến thân phận đệ tử ngoại môn Đức tông kia, cần gì đối phó với củi gạo dầu muối ở trong trại nữa."
Trương Tú Thành vươn hai ngón tay vuốt râu, rộng rãi cười nói: "Sinh tử có mệnh, phú quý tại thiên, phàm phu tục tử như ta không cưỡng cầu được."
Hàn Phương bỗng dưng mở to hai mắt, cùng lúc đó, đạo nhân thốt ra: "Không ổn, ma đầu này sao lại lộ diện!"
Khóe mắt Hàn Phương liếc thoáng qua đạo sĩ bên cạnh.
Trên võ trường dạy học lát đá xanh, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một đoàn người, đều là cẩm y hoa bình thường hiếm thấy trên núi, hơn nữa giặc cỏ trong trại mặc dù có mặc phục sức tơ lụa thì cũng khó tránh khỏi làm người ta nghĩ đến cảnh khỉ đội mũ người*, còn khí chất của hơn mười vị tuấn nam mỹ nhân này thì rất là tự nhiên, tựa như tiên nhân hạ phàm trân của Thiên Đình, làm cho người ta đỏ mắt ghen tị, cầm đầu là một nam tử trung niên mặc một bộ áo choàng trắng tay rộng, chân trần mà đến, mặt như quan ngọc, không đeo đao kiếm, nhưng bên người có vài thị đồng môi hồng răng trắng nâng kiếm. Trường hợp khí phái đến bực này, không cần phải nói cũng biết là quý nhân của Trâm Môn Thảo Lư ở Trường Lạc Phong giá lâm Lục Ngải Sơn. Khi Hàn Phương thấy Hồng Thiên đi ra bên ngoài, không định cùng Phương Đại Nghĩa chém giết nữa mà đi về phía nam tử ung dung tựa như công hầu nhân gian kia, rồi tất cung tất kính vái chào, trái tim Hàn Phương nhất thời chìm vào đáy cốc, quả nhiên, Hồng Thiên đã len lén thay đổi môn đình, đầu nhập vào thảo đường kia rồi, khóe miệng Hàn Phương hiện lên cười lạnh, đạo nhân Trương Tú Thành thì giận tím mặt, giận dữ mắng mỏ một tiếng "Nghiệt chướng", thân hình lướt thẳng ra cửa sổ, bay xuống quảng trường, Phương Đại Nghĩa cùng hơn mười huynh đệ trong trại đang xem náo nhiệt cũng đều như lâm đại địch.
(*chú trọng hình thức, tô vẽ cho đẹp mà không biết thực chất mình xấu xí yếu kém)
Trương Tú Thành rút đào mộc kiếm tùng văn từ sau lưng ra, chỉ kiếm vào Hồng Thiên, đau lòng nói: "Hồng Thiên, trại đối đãi ngươi không tệ, lúc trước ngươi tự tiện giết quan binh, là kẻ cùng đường, là đương gia thương tiếc một thân bản lĩnh của ngươi, mới thu dụng ngươi, vì sao phải làm ra sự tình ngỗ nghịch bực này?!"
Hồng Thiên hời hợt nói một câu khiến Trương Tú Thành á khẩu không trả lời được: "Người thường đi đến chỗ cao."
Hồng Thiên tiếp tục mặt không chút thay đổi nói: "Không sai, là ta bẩm báo Chung Ly tiên sư, có nam tử xa lạ ý đồ tiếp cận Thanh Trúc Nương, Thanh Trúc Nương nếu đã tiến vào thảo đường của tiên phủ, thì vốn nên sống là người của thảo đường, chết là quỷ của thảo đường, tác phong của nàng không tốt, ta đi nói một câu với tiên sư, cái này có gì sai chứ? sư phụ, tiên sư đã đáp ứng ta, chỉ cần ngươi chịu rời khỏi trại, ngoài được tiên sư khai ân, thì thảo đường sẽ có một chỗ cho ngươi, vinh hoa vẩy trời bực này, không phải là sư phụ ngươi tha thiết ước mơ nhiều năm sao?Trên đường đến đây, ta không có ý tính toán với trại, chỉ là muốn đi lấy tính mạng đôi cẩu nam nữ kia. "
Nam tử hiển quý đi chân trần giãm đất rốt cục mở miệng, híp mắt nói: "Nghe nói thân thủ của hai vị đương gia trong trại Trung Nghĩa không tâm thường, không thì cùng Hồng Thiên làm giả cho bản tiên đi, cơ mà phải sửa lại dòng họ nguyên bản, dùng họ Chung Ly được ban cho mới được. Nhưng mà trước đó bản tiên còn phải xem rốt cuộc các ngươi có lọt vào pháp nhãn của ta hay không đã, để xem Bổng pháp của Hàn Phương ngươi rốt cuộc đánh khắp mười ba trấn biên cảnh là như thế nào nào, xem Trương Tú Thành ngươi có phải là kiếm thuật thật sự có thể dẫn lôi hay không, nếu để cho bản tiên thất vọng, tòa trại này sẽ bị san bằng trong tối nay, xóa bỏ danh hiệu, cây cờ hạnh hoàng này đã sớm làm cho thảo đường cao cao không vừa mắt rồi, thay trời hành đạo ư, đúng là tà môn ngoại đạo, buồn cười đến cực điểm."
Nam tử kia bỗng ngẩng đầu, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Trên đỉnh cờ xí, có một nam tử trẻ tuổi đeo kiếm đang đứng đó.
Hắn giận dữ mà cười: "Tiểu oa nhi không biết trời cao đất rộng, dám lay động vài phần tài mọn ở trước mặt bổn tiên, Hồng Thiên, đi chém cột cờ đi."
Nếu là trảm kỳ, thì chẳng khác nào kết xuống huyết hải thâm cừu với trại, Hồng Thiên biết nặng nhẹ trong đó, nhưng vẫn cắn răng chạy tới, một đao chặt đứt cột cờ.
ở trước mặt ma đầu thảo đường Trương Tú Thành không dám ngăn cản Hồng Thiên, mặt như tro tàn.
trại Trung Nghĩa, hoàn toàn xong rồi.
Cột cờ ầm ầm ngã xuống, đổ về hướng trung tâm quảng trường, nhưng cái tên sĩ tử Du học chỉ dám lửa gần rơm với quả phụ ở chân núi kia cũng không có trượt chân rơi xuống đất, thân hình vẫn luôn thẳng tắp như thương mâu, lúc cột cờ cùng hắn rơi xuống đất, khi cột cờ đập đất lắc lư dựng lên, liền bị hắn một cước đá ra.
Cột cờ làm kiếm, bắn nhanh về phía ma đầu đang tiêu dao của Thảo Đường.
Hồng Thiên trong lúc giận dữ quát lên một tiếng rồi bổ xuống một đao, không ngờ đao phong sắc bén chém tới, chẳng những không có chém đứt được cột cờ mà còn bị một cỗ kình đạo to lớn bắn ngược vào đao, mạnh đến nỗi cơ hồ cầm đao không được. Hồng Thiên khí hải cuồn cuộn lảo đảo lui về phía sau vài bước, ánh mắt kinh hãi nhìn lại, đã không nhìn thấy tung tích của thư sinh văn nhược kia nữa.
ma đầu họ Chung Ly của Thảo đường cười nhạo một tiếng, bước ra, vươn một chưởng đặt ở một đầu cột cờ, gãy từng tấc.
Phong phạm cao thủ hiển hiện rõ ràng không thể nghi ngờ, mọi người chỉ nhìn thấy thân ảnh thế như chẻ tre, lại không thấy bước chân hắn lặng lẽ trượt về phía sau mấy tấc, ma đầu mấy lần đề khí, cũng không ngăn được dấu hiệu trượt về sau, ánh mắt thế mà cũng trở nên kinh sợ không thua Hồng Thiên.
Khi hắn nhìn thấy kiếm khách trẻ tuổi kia chợt lóe rồi biến mất, rốt cục không kiềm chế được, trầm giọng nói: "Kiếm Lail"
Kiếm đồng vội vàng ném ra một thanh cổ kiếm phủ kín cơ văn băng vỡ lộn xôn.
Cảnh tiếp theo, chính là người trẻ tuổi kia đứng ở trước người tên ma đầu trung niên tiếng tăm lừng lẫy của Lục Ngải Sơn, một tay quá phận mà thay chủ nhân tiếp lấy cổ kiếm, một tay khác bóp cổ ma đầu, nhấc lên.
Ma đầu đã chém nát cờ xí thì người trẻ tuổi này liền vặn thanh cổ kiếm trong tay đứt ra từng tấc.
Từ Phượng Niên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dữ tợn đỏ bừng này, lãnh đạm hỏi: "Ngươi cũng xứng dùng kiếm? Cũng xứng với hai chữ 'Kiếm Lai ?"