Chương 180: Lệ
Chương 180: LệChương 180: Lệ
Từ Phượng Niên tiện tay ném thanh phế kiếm từng được xưng tước ngọc như bùn kia đi, lại hỏi một câu: "Ai cho ngươi nói hai chữ Kiếm Lai?"
ma đầu Chung Ly đã quen tác oai tác quái trên Lục Ngải Sơn giờ hai tay gắt gao bắt lấy bàn tay của kiếm sĩ trẻ tuổi này, hai chân có thế nhưng vô lực đạp đạp, nhìn như là đang co quắp, vừa bấm một cái, gã liền giật mình khi cảm thấy khí cơ toàn thân đều đã tán loạn, liều mạng súc lực mà vẫn không có kết quả, đây mới thật sự là chỗ đáng sợ, nếu là bình thường, có người dám can đảm càn rỡ vô lễ như thế, còn không bị gã lấy kiếm băm thành thịt băm cho chó ăn sao, nhưng với vị thanh niên ma đầu còn mạnh hơn gã này thì tình thế trước mắt giờ đã là lực bất tòng tâm, sắc mặt gã từ đỏ đã chuyển sang xanh tím, liều mạng mà gian nan thở dốc nói: "Nghe nói Vương Triều Ly Dương có kiếm Lý Thuần Cương từng nói hai chữ kiếm lai, là tấm gương cho kiếm sĩ chúng ta, ta liền trộm học lấy ra trộm dùng, nếu công tử có chút bất mãn, bản tiên, không không, Chung Ly Hàm Đan ta liền không nói nữa, đời này cũng không nói tới hai chữ này nữa..."
Từ Phượng Niên ồ một tiếng, giơ tay lên, nhìn như hời hợt mà vỗ một cái vào đầu tên tiên sư thảo đường này, sau đó thì cái đầu kia liền rơi ra khỏi phần thân, sau khi rơi xuống đất thì lăn ra thật xa, Từ Phượng Niên vứt bỏ thi thể không đầu, nhẹ giọng cười nói: "Hai chữ Kiếm Lai, hai chữ bình thường này mà ngươi hứa hẹn không nói lần nào nữa thì cũng rất khó đấy, vì không để cho ngươi thất tín, đành phải giúp ngươi một phen."
Thị đồng vừa rồi đưa kiếm cho Chung Ly Hàm Đan, nhìn thấy chủ tử chết bất đắc kỳ tử thế liền bất chấp tất cả, cũng không suy nghĩ sâu xa rằng vì sao mà chủ tử chỉ trúng một chiêu mà đã bỏ mình, chỉ cho là vì bị tiểu nhân tính kế hoặc sơ suất nên mới vậy, gã đoạt lấy danh kiếm của một gã tôi tớ nâng kiếm khác, sau khi leng keng rút kiếm ra thì đỏ mắt giận dữ mắng mỏ: "Tên tạp chủng quê mùa phát rồ này, biết tiên sư Chung Ly là Lư chủ đời sau của Trầm Môn ta không? Nhất định phải khiến ngươi ngũ mã phanh thây, chết không có chỗ chôn!!"
Kiếm đồng dưới cơn thịnh nộ bổ một kiếm tới, với mấy kẻ tu vi võ đạo không kém như đám người Hàn Phương Trương Tú Thành vừa nhìn liền biết tên này thế mà không thể khinh thường. Năm ngón tay của tay trái Từ Phượng Niên hóa trảo, cái đầu lâu vừa lăn ra một vệt máu dài kia bỗng chốc bay trở về, vừa hay lại bị một kiếm của kiếm đồng bổ thành hai nửa, nhưng mà đống máu me bắn tung tóe ra kia lại đều bị một tầng ảo ảnh đẩy toàn bộ ra ngoài, khiến cho mặt của tên kiếm đồng ương ngạnh xuất kiếm dính đầy máu đen, một kiếm này của gã có thể bổ đôi đầu chủ tử như chặt dưa thái rau, thế nhưng lại cứ lơ lửng cách đỉnh đầu của tên thư sinh đeo kiếm khoảng ba bốn tấc, bất luận gã tăng thêm lực đạo như thế nào, đều bổ không xuống được. Từ Phượng Niên chậm rãi vương tay, búng ra một cái, thanh kiếm lập tức giấy khỏi lòng bàn tay kiếm đồng, vỗ ngược lên gương mặt trắng nõn của gã, trong nháy mắt đã hiện ra một vệt hồng ấn dài có độ rộng ngang với thân kiếm, kiếm cách có khảm một viên đá mắt mèo quý hiếm sau khi rời tay, lại được kéo trở về trong tay Từ Phượng Niên một cách cổ quái, rồi từng tấc từng tấc ầm ầm nứt ra, hắn cười nói với tên kiếm đồng bị đánh đến bối rối: "Đến ngay cả nhà tranh Trâm Môn ta cũng chưa từng nghe nói, làm sao biết tên phế vật nát đầu dưới chân này là ai? Chủ tử ngươi mới lên hoàng tuyền, nếu ngươi trung thành tận tâm, thì làm bạn với hắn được không? Bằng không thì với phong thái tuyệt đại kiếm sĩ vung kiếm bổ Hoa Sơn của các ngươi, ta tin rằng khi trở lại thảo đường thì vận mệnh của ngươi cũng là tuẫn táng mà thôi."
Kiếm đồng lúc này mới tỉnh ngộ về việc song phương có cách biệt một trời một vực, mới nói ra một chữ không, thân thể đã bị đạp một cước cong thành cây cung, bay ngược ra ngoài năm sáu trượng, hộc máu mà chết.
Từ Phượng Niên lúc này mới hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì ?"
hai nhóm nhân vật lập trường bất đồng tại quảng trường đều sợ hãi đến thất sắc.
Hồng Thiên lặng lẽ dời bước, muốn thoát khỏi nơi thị phi này, sau khi trảm kỳ thì cũng đã ân đoạn nghĩa tuyệt với trại Trung Nghĩa, tuyệt không có nửa điểm đường sống quay về, chỗ dựa lớn vất vả khúm núm lắm mới tìm được đã đột tử tại chỗ, chưa nói đến việc tên kiếm sĩ tay dính đây huyết tỉnh này có so đo không, chỉ riêng hai người là sư phụ Trương Tú Thành cùng đại đương gia Hàn Phương là cũng đủ cho hắn ăn đủ rồi, mới chạy tới bên cạnh quảng trường, Từ Phượng Niên đã xoay người nhìn thẳng vào tên giặc cỏ tận hết sức lực để leo cao này. Mỉm cười nói: "Hồng đương gia, đừng vội đi, cây cờ hạnh hoàng bị ngươi chặt đứt này, chỉ là ân oán giữa ngươi và trại, không liên quan đến ta, cơ mà nghe Thanh Trúc nương nói, năm đó thôn trang của nam nhân nàng bị phá, cũng là bởi vì ngươi mai danh ẩn tích làm thanh khách của thôn trang từ mấy tháng trước, sau đó nội ứng ngoại hợp, thế rồi ngươi đâm một phát chết người đọc sách kia, rất nhiều nha hoàn thanh tú ngày xưa thường xuyên nói đùa với ngươi, cũng đều bị ngươi nhấc đai lưng quần lên giết không còn một mảnh vào đêm đó, nếu Chung Ly Hàm Đan đã chết rồi thì đến đến đến đến đây, nếu ngươi may mắn thắng ta, Thanh Trúc nương chính là đồ chơi trên giường của ngươi rồi."
Hồng Thiên chua xót hối hận nói: "Từ công tử nói đùa, Hồng mỗ sao dám bất kính với người được."
Đạo sĩ Trương Tú Thành đột nhiên cao giọng nói: "Khẩn cầu Từ công tử lưu người này lại cho tại hạ! sau đó muốn giết muốn róc thịt, Trương Tú Thành tuyệt không đánh trả, thoải mái muốn làm gì cũng được!"
Từ Phượng Niên hỏi ngược lại: "Ngày đó ở tửu quán dưới chân núi, không phải ngươi muốn một kiếm cắt đi đầu của ta sao?"
Trương Tú Thành bình tĩnh nói: "Chỉ cần Từ công tử chịu buông tha trại Trung Nghĩa, Trương Tú Thành giết chết Hồng Thiên xong, tự nhiên lấy cái chết tạ tội!"
Từ Phượng Niên cười cười, buông tay ý bảo Trương Tú Thành cứ thoải mái mà chém giết, thanh lý môn hộ.
Từ Phượng Niên nhìn thoáng qua lá cờ màu đỏ tía nên hạnh nhân giờ đã mềm nhữn co lại thành một đoàn kia, lẩm bẩm: "Quan bức - dân không thể không phản, không sai, nhưng sau đó, ăn thịt uống rượu xong, từ tay không tấc sắt biến thành tay cầm binh khí, kết quả là người bị giết nhiều nhất vẫn là bách tính giống như các ngươi, rốt cuộc là ai đang thay ai hành đạo đây?"
Từ Phượng Niên nhìn đám tôi tớ run lẩy bẩy của thảo đường kia, trước thì cáo mượn oai hùm, nhưng giờ nếu ngay cả sơn đại vương cũng chết rồi thì còn có thể uy phong gì nữa chứ? Từ Phượng Niên quay đầu nói với Hàn Phương: "Hàn đại đương gia, mượn bảy tám con ngựa, cùng ta đi tới nhà tranh Trâm Môn kiến thức thế nào là tiên cảnh nhân gian, thấy thế nào?"
Hàn Phương ôm quyền cao giọng nói: 'Hàn mỗ nhân không dám không theo!
Vài tên giặc cỏ của trại Trung Nghĩa nơm nớp lo sợ dắt từ chuồng ngựa tới hơn mười con tuấn mã, sợ vị Tuấn ca nhi so với ma đầu còn ma đầu hơn này ngại ngựa ít không đủ nhãn lực mà làm thịt bọn họ, đây mới thật đúng là chết oan chết uổng. Hồng Thiên đã bị Trương Tú Thành giữ lại, còn có thêm vài tên hán tử cường tráng đứng lại để hình thành một vòng vây, chống lại đệ tử vô danh thành danh đã lâu của Đạo Đức Tông là Trương Tú Thành, Hồng Thiên vốn không có phần thắng, hơn nữa võ nghệ của hắn phần lớn xuất phát từ việc được Trương Tú Thành truyền thụ, khuyết điểm rất nhanh đã lộ, bị đâm chọc khắp nơi, giật gấu vá vai, Phương Đại Nghĩa đang nhìn chằm chằm thấy cơ hội liền vung rìu xuống, chém ra một vết thương lớn ngay tại sau lưng Hồng Thiên, Hồng Thiên cũng đã không còn khí lực để chửi mắng con trâu đen này không nói quy củ nữa, nhưng vào lúc này, Từ Phương Niên đang dắt cương ngựa rồi chuẩn bị nhảy lên ngựa đã lướt qua, trong tay hắn còn kéo theo cây cờ xí có bốn chữ "thay trời hành đạo", lúc chạy tới phía sau Phương Đại Nghĩa thì bỗng vung tay võ nát lưng gã, hán tử cường tráng như gấu này còn chưa kịp ngã xuống thì đầu đã bị lá cờ kia bao lấy giống như một cái bánh chưng, rồi chậm rãi bị ép cho chết tươi.
Trên quảng trường gió mát thổi qua, lại để cho mọi người rơi thẳng xuống hầm băng.
Hồng Thiên sau khi bị Trương Tú Thành đâm một kiếm xuyên ngực cười ha ha nói: "Chết tốt lắm! Đầu được chết một cách thống khoái cực kỳ! Lão tử kiếp sau mà còn làm đàn ông, chỉ cầu ông trời già để mấy người Hàn Phương Trương Tú Thành các ngươi đều thành nữ nhân hết."
Không đợi gã nói xong di ngôn lúc lâm chung, Trương Tú Thành đã tung một kiếm quấy nát nội tạng gã.
Từ Phượng Niên liếc mắt nhìn đạo nhân mắt hạnh, bình tĩnh nói: "nể tình Thanh Trúc nương nói ngươi coi như có vài phần tiên phong đạo cốt, lưu cho ngươi một mạng, về sau nên làm gì, chờ ta cùng Hàn đại đương gia trở về sẽ định đoạt."
Thật tình không ngờ tên đạo sĩ này cũng quả quyết, vung mũi kiếm vẩy bớt máu đi, cầm ngược thanh kiếm gỗ đào, thở dài cúi đầu, dứt khoát nói: "Không cần phiền toái như thế, Trương Tú Thành nguyện ý cùng Từ công tử đi tới thảo đường kia."
Từ Phượng Niên lạnh lùng phân phó với mấy người hầu thảo đường: "Tiện thể mang theo hai phần đầu của Chung Ly Hàm Đan đi."
Đoàn người cưỡi ngựa chạy về phía bên ngoài Trường Nhạc Phong cách một canh giờ ngựa chạy, kỳ thật bên ngoài Trung Nghĩa trại có một cỗ tráng lệ xe ngựa, nhưng mà Từ Phượng Niên không ngồi, thì cũng không có ai dám ngồi. Phủ môn tông phái có tư cách chiếm núi làm vua, đại khái đều là vì tích đủ tiền vàng, xa như là Long Hổ Sơn giằng co cách sông cùng Huy Sơn Hiên Viên, gần một chút như là Thanh Dương Cung, đều là tín đồ ngàn vạn, chưa nói đến tông chủ chỉ lưu, chỉ riêng một ít nhân vật tạp ngư thôi, cũng đều nước lên thì thuyên lên mà cao cao tại thượng, cực kỳ thần tiên rồi. Rơi vào trong mắt người thường, chỉ cảm thấy mây mù che phủ, tất nhiên liền sinh ra lòng kính sợ, Trầm Môn Thảo Lư này hoàn toàn xứng đáng là sơn đại vương của Lục Ngải Sơn, mà thực lực của vị ma đầu bị xách như vịt hoang, thích tự xưng tiên sư ở Thảo Đường trước mắt này có thể chen chân vào top 5, mấy năm trước đồn đãi đã tới gân nhị phẩm, Từ Phượng Niên dựa theo chỉ tiết vụn vặt từ trong miệng Thanh Trúc Nương mà biết được, Thảo Đường đại khái có thể có hai vị có cảnh giới nhị phẩm tức là tiểu tông sư tọa trấn, đối với Quất Tử Châu nhất châu mà nói, đích xác là tương đối không kém, chủ nhân Thảo Đường họ Thẩm, tên họ Chung Ly này là con riêng không vẻ vang của Lư chủ, cơ mà thiên phú tập võ cũng không kém, bốn mươi tuổi có hi vọng thăng cấp đến nhị phẩm Cảnh, có phải con riêng hay không thì giờ cũng không còn là vấn đề nữa, binh cường mã tráng giả làm vua, là thiết luật từ xưa mà đến, trên dưới triều dã, đặt ở chỗ nào cũng có tác dụng. Trâm Môn Thảo Lư sở dĩ bị chụp mũ thành Ma Môn, là bởi vì thảo đường am hiểu thuật phòng the cùng song tu của Mật Tông, kiểu gì đi chăng nữa thì chỉ cần có liên quan đến việc giường chiếu thì thảo đường đều tinh thông, đệ tử Trầm thị xuống núi, hoặc là giết phụ mẫu bắt trẻ con tuổi còn nhỏ làm đỉnh lô, hoặc là hộ tống đỉnh lô thành thục đến cho quan to hiển quý, đây cũng là căn nguyên nhà tranh giàu nứt đố đổ vách, kỳ thật song tu thuật tuy rằng từ trước đến nay đều bị khiển trách là tà quái tả đạo, nhưng nó vẫn có một ít thần thông thoát thai từ điển tịch Phật đạo, gốc rễ cũng không bị bẻ cong, đây chỉ sợ cũng là mấu chốt của việc võ học đống lương của Trầm thị đời đời xuất hiện lớp lớp ở nơi mấu chốt.
Hàn Phương im lặng, cưỡi ngựa đi đêm bên cạnh thư sinh này.
Chỉ là tâm tư gã giờ lại khá thoải mái, nếu là đeo kiếm cõng tráp du học, chưa từng xuất kiếm mà đã vỗ một cái làm bay cả cái đầu của ma đầu Chung Ly rồi, thì chẳng phải là đã có cảnh giới nhị phẩm rồi sao?! Sĩ tử tự xưng Từ Lãng này mới cập quan được mấy năm chứ? Không ngờ lại có thực lực đáng sợ như vậy, điều này làm cho Hàn Phương chỉ cảm thấy người so với người quả là tức chết người, cơ mà đối với việc Từ Lãng đi tới nhà tranh Thẩm Môn, gã cũng không xem trọng, gã là bất đắc dĩ bị cuốn đi mà thôi, cũng không thể giống như tên hầu kiếm mới nói ra một chữ "không" liền chết tại chỗ kia được, nhưng sau khi tới thảo đường cân nhắc lợi hại như thế nào thì cũng có chút đau đầu, cái khác chưa nói, chỉ riêng hai lão cung phụng của thảo đường kia đã là hai cao thủ nhị phẩm cảnh lâu năm rồi, thanh kiếm sau lưng Từ công tử còn chưa ra khỏi vỏ, là không tiếc mạng? Hay là đã tính trước?
Trương Tú Thành đi theo phía sau, chỉ cảm thấy người đọc sách này lệ khí rất nặng!
Tựa như mực nước mài ra từ một nghiên mực cổ thượng phẩm vậy, đặc sệt đến dị thường.
Trong tay Từ Phượng Niên đang nắm một thanh bội kiếm lấy từ Kiếm Đồng bên kia, là một thanh kiếm mô phỏng tạo hình kiếm đồng thau Đông Việt, sơn đen dày, đại khí cổ xưa, Từ Phượng Niên buông cương ngựa ra, một tay cầm kiếm, một tay gập ngón tay búng nhẹ, thanh âm thanh thúy du dương vang lên. Hắn đột nhiên hỏi: "Phương đại nghĩa chỉ lưu, bên trong phố xá sầm uất, sở thích không hỏi xanh đỏ đen trắng mà đã vung búa lên chém giết, cũng chỉ thấy nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa, không có nửa điểm không đành lòng nào?”
Hàn Phương nổi lên tự giễu, đang muốn nói chuyện. Trương Tú Thành lại mở miệng nói trước: " những kẻ liều mạng Phương Đại Nghĩa Hồng Thiên này, trước khi lên núi vốn không phải là thiện nhân nương tay nhân từ gì, đều là hạng người giết người không chớp mắt, hành động theo cảm tính, chẳng phân biệt đúng sai, đối với huynh đệ nhà mình mà nói, tất nhiên đủ để khen ngợi một tiếng là "nghĩa bạc vân thiên". Cái này tựa như cái gọi là giết nhi dưỡng mẫu ngọa băng cầu lý trong Nhị Thập Tứ Hiếu của Trung Nguyên vậy, đều là tâm ma điên cuồng, chung quy đều là trái với lẽ thường của nhân luân. Năm đó trại cũng từng có một ít đệ tử quan gia xuất thân trong sạch, bị ta dùng kế, hại bọn họ tan cửa nát nhà tan vợ ly con, bị quan quân đuổi giết, không thể không vào trại làm giặc cướp, những người này, đối với việc này cũng từng thập phần căm tức, chẳng qua Đại đương gia cũng có khó xử của Đại đương gia, một cái trại tam giáo cửu lưu, ngư long hỗn tạp, các huynh đệ có bao nhiêu trung thành chứ, nói cho cùng vẫn là phải xem những mãng phu Phương Đại Nghĩa này, đọc sách biết chữ nhiều, tâm nhãn linh hoạt, ít có vui vẻ treo cổ đến chết trên một thân cây, sau này trại Trung Nghĩa bị những trại còn lại của Lục Ngải Sơn hợp tác bài xích, chim bay thú tản, người đi chính là những huynh đệ có học vấn có mực nước này, sau khi đầu nhập vào hộ khác thì cũng tận hết sức lực mà quay đầu gây tai họa cho trại Trung Nghĩa, Tống Quỳ của Tam đương gia, chính là bị một vị huynh đệ trước kia thiết kế lừa gạt vào trong thành, mới có tai ương lao ngục này. Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người là loại bỉ ổi như thế, rất nhiều huynh đệ lên trên núi cũng không kéo bè kết phái, sau khi nản lòng thoái chí xuống núi, cũng đều hữu tình hữu nghĩa với trại Trung Nghĩa, coi như đây là một hồi hảo tụ hảo tán."
Từ Phượng Niên gật đầu, nói: "Ở dưới chân núi đã lãnh giáo rất nhiều thủ đoạn kinh doanh trại với Thanh Trúc nương, cũng ít nhiều biết các ngươi không dễ."
Trương Tú Thành trong bụng nhịn không được chửi má nó, cầu xin đại ma đầu ngươi đừng lãnh giáo nữa, đều có được thân thủ thần thông sắc bén vô cùng như vậy rồi, chẳng lẽ vẫn muốn học chúng ta làm một tòa trại để chơi đùa sao?
trong lòng Trương Tú Thành nóng lên, chẳng lẽ lại Lục Nghi Sơn phải đổi trời rồi sao?
Hàn Phương cũng là tâm hữu linh tê, hai người quen biết này tâm mắt vừa chạm liền lóe lên, hết thảy đều ở trong im lặng.
Gã kiếm đồng vừa nãy nhặt lại chuôi danh kiếm có khảm đá mắt mèo hoa quý ở trên quảng trường cưỡi ngựa chạy tới, lo lắng bẩm báo: "Công tử, có người lén lút chuồn đi"
Từ Phượng Niên kỳ thật đã sớm biết được chân tướng thông qua tiếng vó ngựa, nhưng vẫn là làm điều thừa quay đầu nhìn lại.
Đoán chừng là tên kiếm đồng này đã học được bảy tám phần chân truyền tâm địa tàn nhẫn từ chỗ chủ tử mà lấy kiếm làm chủy thủ, nhân cơ hội này đâm thẳng vào cổ Từ Phượng Niên, ngay cả Hàn Phương cùng Trương Tú Thành cũng không ngờ tới kiếm đồng này to gan lớn mật như thế, tính tình cương liệt như thế.
Từ Phượng Niên nhẹ nhàng ném thanh kiếm trong tay ra, khiến nó cắm thẳng vào sau lưng tên tôi tớ của thảo đường đang chạy trốn kia, khiến gã rơi xuống ngựa.
Hai ngón tay hắn vẫn nhẹ nhàng kẹp chặt mũi kiếm, hai con ngựa vẫn chạy song song như cũ, Từ Phượng Niên không lập tức hạ sát thủ mà chỉ rút thanh hảo kiếm giá trị xa xỉ này về cho mình, sau đó cười híp mắt nói: "Đi, rút thanh kiếm cắm trên cái xác kia về, về phần trốn hay không trốn, tùy ngươi."
Kiếm Đồng chết trân tại chỗ, rồi lập tức sụp đổ gào khóc.
Từ Phượng Niên đảo ngược kiếm, một cước đá tới, kiếm đồng vừa mới phục hồi tinh thân chuẩn bị đi rút kiếm đã bị đá bay đi như diều đứt dây mà đụng vào vách núi, chết không kịp ngáp.
Trương Tú Thành câm như hến.
So với thủ đoạn thì tính tình của tên ma đầu này còn biến hoá kỳ lạ hơn.
Từ Phượng Niên ngồi an ổn như núi ở lưng ngựa ném kiếm cho Hàn Phương, hai tay đút tay áo, nheo con ngươi đan phượng lại nhìn về phía con đường phía trước.
Nhớ rõ đoạn năm tháng khó coi trước kia khi thấy tên trộm nào cầm dao cầm gậy thì chính là đại địch sinh tử, mỗi lần trèo đèo lội suối, có một tiểu cô nương lập chí muốn làm nữ hiệp đều vui vẻ ồn ào ca hát "đại vương bảo ta đến tuần sơn, tuần nam sơn tuần bắc sơn", mỗi lần hát xong còn không quên rung động âm ô ô không thôi.
Từ Phượng Niên bình tĩnh nói: "Nếu như bị ngươi vị nữ hiệp này biết lên núi chỉ là thống khoái giết người, thì còn nhận ta là người anh em tốt nữa sao?"