Chương 53: Dời núi (2)
Chương 53: Dời núi (2)Chương 53: Dời núi (2)
Từ Phượng Niên coi lời khen của kẻ này như gió thoảng bên tai, cắn cán bút Quan Đông Liêu, trước khi lên núi luyện đao vất vả, Nhưng không đến nỗi có thể lột bỏ được những vết chai trui rèn ra từ ba năm du lịch.
Hiện tại mỗi ngày máu tươi đầy tay, lúc không luyện đao Từ Phượng Niên bèn đặt Tú Đông Đao trên bờ vai, vai gánh Tú Đông, trông rất tình thơ ý hoạ, trong lòng Từ Phượng Niên đều muốn sát nhân.
Đi về phía nhà tranh, hôm qua thảo dược ném ở chỗ nào, hôm nay vẫn là ở nơi đó. Từ Phượng Niên cười cười, đẩy cửa vào, không nhìn thấy Khương Nê ngủ trên giường, đi ngắm cảnh sắc thế giới Lưu Ly rồi sao? Nhìn lại lần nữa, hóa ra người bùn nhỏ đang đối mặt vào vách tường thiu thiu ngồi ngủ.
Nàng không động vào giường, Từ Phượng Niên hiểu nguyên do, là ghét bỏ nơi hắn từng ngủ, sở dĩ không dựa vào tường mà ngủ, hiển nhiên là gánh bọc hành lý lên núi khiến cho lưng đã không thể chịu nổi việc tiếp xúc với bất cứ thứ nào.
Từ Phượng Niên há mồm nhổ cây bút lông thỏ lên bàn, cầm chân đá đá vào vị công chúa điện hạ tôn quý luân từ hoàng thành tôn quý nhất thiên hạ luân lạc tới lông giam Bắc Lương Vương phủ, lại đáng thương đến mức phải tới túp lều nhỏ trên núi này.
Chắc nàng mệt muốn chết rồi, không hề có bất kỳ phản ứng gì. Đang ngủ say nhưng vẫn thì thâm vài câu, Từ Phượng Niên không nghe cũng biết là mắng hắn, Từ Phượng Niên nhìn chăm chú một hồi, thật ra nàng là một mỹ nhân, tuy nói hiện tại vẫn không sánh được với Bạch Hồ Nhi Kiểm, nhưng cũng không thua Hồng Thự, Thanh Điểu bao nhiêu, sau này khẳng định sẽ còn mê người hơn, Từ Phượng Niên cảm thấy dáng vẻ ngồi trong bùn của nàng hôm qua rất thú vị.
Khương Nê đang ngủ cơ thể vẹo một bên, suýt chút nữa ngã xuống đất, Từ Phượng Niên lắc bả vai một cái, Tú Đông hạ xuống, cầm vỏ đao nhẹ nhàng đỡ thân thể của nàng, chậm rãi xoay thẳng, lúc này mới không quấy rầy nữa.
Ra cửa nhìn thấy tên cưỡi bò đã thức thời bắt đầu nấu cháo, trong phòng có vài hũ rau củ dầm ăn khá ngon, khoảng thời gian này trừ phi sư thúc tổ quá bận bịu chú sơ giải kinh tiểu triện thẻ tre hoặc chú giải mấy bản đơn lẻ trân quý, bình thường đều sẽ tới nấu cơm làm đồ ăn cho Thế tử điện hạ, chịu mệt nhọc, nhưng vui.
Hồng Tẩy Tượng vừa nấu cháo vừa canh lửa, vừa đưa tay chấm nước bọt đọc bản « Đông Tiến Kinh Lễ Ký ».
Từ Phượng Niên thực sự nghĩ không ra làm sao tiểu tử nhát gan này lại có thể trở thành người Huyền Vũ Trung Hưng gánh thiên đạo võ học trên vai.
Chừa cho Khương Nê hai bát cháo còn lại, đặt ở trên bàn trong phòng, Từ Phượng Niên vác đao đi đến đỉnh Huyền Tiên Phong, lấy bản luyện kiếm tâm đắc « Giáp tập kiếm lục », nhưng thỉnh thoảng cũng nêu rõ một số nội dung cốt lõi vê võ đạo mênh mông, ra sức tôn sùng những hành vi tuy vô dụng với kiếm thuật nhưng lại hữu ích với kiếm đạo như leo núi ngắm sao, ngắm biển.
Từ Phượng Niên xem hồi lâu nhưng vẫn không làm sao nhìn ra được mối liên hệ thần bí với kiếm thuật. Kẻ cưỡi trâu không lên tiếng đứng im ở một bên, xem say sưa. Từ Phượng Niên khó chịu bèn hỏi ngươi xem hai mươi mấy năm rồi, không chán à? Sư thúc tổ trẻ tuổi ngu ngơ cười nói mỗi ngày cảnh trí đều không giống nhau, sao lại chán.
Từ Phượng Niên hiếu kỳ nói: "Ngươi đến cùng có võ công hay không?”
Hồng Tẩy Tượng chân thành nói: "Chắc là không."
Từ Phượng Niên đạp y một cước, sư thúc tổ ngồi xổm trên đất nghiêng trái xẹo phải, song không ngã, xem ra không khác với tư thế ban đầu chút nào.
Từ Phượng Niên kinh ngạc ồ lên một tiếng, hỏi: "Đây là?" Sư thúc tổ sống trên núi hai mươi mấy năm trên núi đích xác chưa từng xem qua một bản bí kíp chạm vào một môn võ học, gãi gãi bả vai bị Từ Phượng Niên đạp trúng, mặt vô tội nói: 'Huyền Vũ cung có cái chuông lớn, người khác gõ chuông, ta xem nó dừng lại như thế nào."
Từ Phượng Niên truy vấn ngọn nguồn nói: "Ngươi nhìn ra môn đạo rồi?"
Kẻ cưỡi trâu lắc đầu nói: "Không có môn đạo gì cả."
Từ Phượng Niên có chút thất vọng, nói: "Muốn ngươi cầm đao đi chặt thác nước, có thể chặt đứt không?"
Sư thúc tổ bị hỏi liên lắc đầu nói: "Đương nhiên không được."
Từ Phượng Niên rốt cục có chút dễ chịu.
Kẻ ngồi xổm trên đất lập tức lập tức bổ sung một câu: "Chặt thì chặt không đứt, nhưng có lẽ không đến mức đao kiếm rời tay."
Từ Phượng Niên đầy bụng hồ nghị, ra lệnh: "Vậy ngươi tùy tiện tìm thanh kiếm, đi thử một chút, nếu làm không được, cứ chờ thành mồi câu cho cá đi."
Hồng Tẩy Tượng khổ sở nói: "Hay là Thế tử Điện hạ cho ta mượn cây đao trên vai một chút?"
Từ Phượng Niên nhấc chân muốn đá, sư thúc tổ cưỡi trâu đã chạy xa.
Từ Phượng Niên xuống đỉnh núi, đợi khoảng một canh giờ mới thấy Hồng Tẩy Tượng đầu đầy mồ hôi, trong tay quả thật ôm theo một cây Thất Tinh Kiếm bằng gỗ đào, thế cầm kiếm dở dở ương ương, Từ Phượng Niên đưa mắt ra hiệu hắn đi chém một kiếm. Hồng Tẩy Tượng như lâm đại địch hít thở sâu mấy ngụm lớn, lúc này mới đi đến thác nước mà như đi đến pháp trường, nhấc cánh tay vung kiếm, nhẹ nhàng một kiếm.
Một đạo hình cung huyền diệu hơi dốc xuống dưới, như linh dương móc sừng. Phá vỡ dòng thác nước đang chảy thanh thế kinh người.
Thu hồi kiếm gỗ đào, Hồng Tẩy Tượng quay người nhìn về phía Từ Phượng Niên, không có thần sắc đắc ý, như thể đó là chuyện rất bình thường.
Từ Phượng Niên hơi sửng sốt, mỉm cười nói: "Đã hiểu, đây chính là Thiên Đạo của ngươi."
Hồng Tẩy Tượng chỉ coi ăn uống ngủ nghỉ là việc nhỏ bèn a một tiếng, nịnh nọt chạy chậm về phía Thế tử Điện hạ: "Cho ta biết, sao lại nói vậy? Trần sư huynh nói ta thân ở trong núi không biết núi, đời này cũng không thể ngộ đạo."
Từ Phượng Niên gian trá nói: "Chỉ cần ngươi hạ sơn, đứng xa một chút, chẳng phải thấy rõ núi này rồi?"
Hồng Tẩy Tượng than thở, bấm ngón tay thôi diễn một hồi, bất đắc dĩ nói: "Biết rồi, hôm nay không nên xuống núi."
Từ Phượng Niên hận không thể một cước đạp chết tên chết nhát trốn trong mai rùa này.
Khương Nê cùng Từ Phượng Niên sống tại nhà tranh.
Từ mùa đông tuyết trắng đến xuân về hoa nở, Thế tử điện hạ mỗi ngày mệt mỏi như chó nhà có tang, nàng ngược lại sống rất thanh nhàn, không bao giờ làm những công việc hầu hạ của một nô tỳ, mỗi ngày đi dạo chỉ dạo chơi trên núi Võ Đang, tám mươi mốt phong, một nửa số sơn phong cung quan cùng động thiên phúc địa đều bị đôi bàn chân nhỏ trong đôi dép vải đay của nàng đạp qua, còn nhàn hạ thoải mái đến Tử Dương Quan gần đó dò để xin chút hạt giống, trông rau ở bên ngoài hàng rào trúc xanh, sau bao vất vả nàng cũng làm ra một vườn rau nhỏ của riêng mình, Từ Phượng Niên chỉ nhìn một lục, lập tức bị nàng cảnh cáo, giống như một con mèo hoang bị đạp phải đuôi.
Từ Phượng Niên ngoài việc luyện đao luyện chữ, chính là không ngừng chuyển sách từ Thính Triều Đình lên núi.
Một bản tiếp một bản, một túi tiếp một túi. Như là dời núi vậy.