Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 532 - Chương 182: (2)

Chương 182: (2) Chương 182: (2)Chương 182: (2)

Có những kiến trúc trúc mộc san sát nối tiếp nhau trên Trường Nhạc phong, đèn lồng đỏ lớn với số lượng hàng ngàn treo thật cao, cổng chào lơ lửng 4 chữ Lục Nghi Thiên Đỉnh, hai cây cột là gỗ kim ti nam mộc* vô cùng đắt, cây to bằng hai cánh tay ôm, nam mộc (cây lim) vốn là gỗ được các quan gia mua để sử dụng trong hoàng thất, sửa chữa đại điện cùng với xà ngang cột trụ trong lăng mộ đều là dùng trinh nam thượng đẳng, mà kim tỉ nam lại là đệ nhất đẳng trong trinh nam, trong thời Xuân Thu vài quốc gia Tây Thục Nam Đường, cách mỗi mấy năm đều phải xuất hiện một hai cái vụ án buôn lâu nam mộc làm rối kỉ cương khiến cho hơn mười cái đầu người rơi xuống đất, đương triều Triệu gia thiên tử càng là truyền ra chuyện khôi hài mượn danh nghĩa tu chỉnh Tây Sở Hoàng Lăng lấy trộm nam mộc cất kỹ, bởi vì bản thân kim ti nam mộc sinh trưởng có hiệu quả chiếu sáng biển mây, nhất là hôi hương*, không cần tạo hình, cũng làm người ta hoa mắt run rẩy, Từ Phượng Niên cưỡi ngựa qua cổng chào, quay đầu ánh mắt dừng lại ở trên cây trụ kim tỉ nam, tấm tắc nói: "Quả là người giàu có tiền."

* Kim Tơ Nam Mộc là một loại cây gỗ quý đặc biệt chỉ có ở Trung Quốc, phân bố ở Tứ Xuyên và một số vùng thuộc phía Nam sông Trường Giang. Gỗ của cây này có mùi thơm, thớ gỗ như những sợi tơ vàng được hình thành tự nhiên, sáng óng ánh dưới ánh nắng mặt trời.

Theo đó, cây Kim Tơ Nam Mộc tuổi gỗ càng cao thì gỗ càng quý. Cao cấp nhất là Kim Tơ Nam Mộc Âm Trầm ngàn năm. Loại này là phát sinh biến dị tự nhiên từ hai ngàn năm cho tới hàng vạn năm về trước, do động đất, ngập lụt, dòng lũ cuốn đất đá chôn vùi các sinh vật hay thực vật.

* Tiểu hồi hương còn gọi là tiểu hồi, hồi hương, là một loài thực vật có hoa trong họ Hoa tán. Loài này được MIll. mô tả khoa học đầu tiên năm 1768. Đây là loài bản địa ở bờ biển Địa Trung Hải nhưng đã được du nhập rộng rãi ở nhiều nơi trên thế giới, đặc biệt là trên các vùng đất khô gần bờ biển và trên các bờ sông

Đây là lần đầu tiên Hàn Phương cùng Trương Tú Thành đích thân đến Thảo Đường Thẩm môn, mở rộng tâm mắt hơn, đều lo lắng, Thẩm thị càng phú khả địch quốc một phần, khả năng bọn họ chôn theo cũng tăng thêm một phần, làm sao có thể cười nổi. Từ Phượng Niên nhìn hai dòng người phần phật mãnh liệt lao ra từ hai bên lầu chính, lẩm bẩm nói rằng: "Từ Phượng Niên, nhớ kỹ, cũng đừng coi nhị phẩm tiểu tông sư là món ăn dễ chơi."

Từ Phượng Niên xoay người đưa tay lạnh nhạt nói: “ÐĐem ra."

Một tên tuỳ tùng trong Thảo Đường vội ném qua cái gói ướt đẫm máu loãng, cưỡi ngựa tiến về phía trước, móng ngựa giẫãm ở trên quảng trường lát đá bạch ngọc, rất vang dội, cách xa nhau 100 bước, Từ Phượng Niên thản nhiên ném đi cái gói chứa hai mảnh đầu của Chung Ly Hàm Đan, nhìn thẳng một vị lão giả chống gậy râu trắng tới ngực.

Không phải ai cũng có thể khiến cho Thẩm thị Lư chủ hơn nửa đêm bò khỏi bụng của đỉnh lô trắng nõn non nớt tự mình ra ngoài chiêu đãi, tuy nhiên xưa có câu mạnh như thác đổ, ở cao đương nhiên sẽ có chỗ tốt của ở cao, con cháu Thẩm môn phụ trách trực đêm sớm đã truyền đi tin tức, tầng tâng tiến dần lên, càng ngày càng nghiêm trọng, lúc này mới kinh động lão nhân không hỏi tục sự rất nhiều năm, Chung Ly Hàm Đan đang là con riêng của lão, sau khi được chứng thực có hi vọng tráng niên tiến vào nhị phẩm cảnh, từng bước được ký thác kỳ vọng, được Thảo Đường coi trọng, rất nhiều tài nguyên vốn thuộc về chỉ trưởng cũng bắt đầu nghiêng về hướng họ Chung Ly Hàm Đan, thậm chí gã còn cố giết một di nương năm đó hại chết mẹ ruột của gã, đều bị thảo đường bỏ qua, sau đó lại lấy lụa trắng ghìm chết một người, lúc này mới bị phạt đến hậu sơn Tự Kiếm Trai đóng lâu diện bích một năm, trên thực tế chẳng qua là áp chế sự ngạo mãn đi tĩnh tâm tập võ xem qua bí kíp mà thôi. Đêm nay rõ ràng có khách quý đến thăm phủ đệ, Chung Ly Hàm Đan sau đó bèn ngồi xe ngựa một mình xuống núi, chuyện này không đáng kể, kinh ngạc chính là khi trở về lại không thấy thân ảnh, làm sao có thể làm cho thảo đường tiêu hao lượng lớn tài lực tâm huyết ở trên thân gã an tâm.

Song phương giằng co.

Một tên con cháu Thẩm thị đeo Thanh Đồng kiếm rất mỏng đạt được ánh mắt ra hiệu, chạy chậm đi mở túi ra, trố mắt như gặp quỷ. Cũng không xê xích gì nhiều, gặp quỷ không được hét, nhưng đây là đầu người chết.

Kiếm khách quay lưng với đám người trong gia tộc với biểu cảm phức tạp, xoay người sau đó thu lại vẻ mừng rỡ ẩn giấu sâu trong mắt, vẻ mặt cực kỳ bi ai run giọng nói: "Lư chủ, Chung Ly Hàm Đan, chết rồi!" Lư chủ chống gậy giận dữ, râu dài trước ngực phất phơ, năng lên quải trượng bằng tỉnh thiết nặng đến trăm cân kia, đập ầm ầm vào mặt đất lát ngọc thạch, nổ ra một cái lổ thủng, quát lên: "Ngươi là người phương nào? !"
Bình Luận (0)
Comment