Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 533 - Chương 183: (3)

Chương 183: (3) Chương 183: (3)Chương 183: (3)

Từ Phượng Niên không kéo dây cương, hai tay đút tay áo, đeo kiếm Xuân Thu bất động như núi ngồi ở trên lưng ngựa, điềm đạm nói: "Thật không dám giấu giếm, ta với thảo đường kiếm khách tự xưng Chung Ly Hàm Đan này là lần đầu gặp gỡ, không oán không cừu, tuy nhiên hắn nói tới hai chữ kiếm lai, nói là muốn bắt chước phong thái của Lý Kiếm thần Đại Tuyết Bình, nói đến kiếm lai, nhưng cũng chưa thấy có nghìn kiếm trăm kiếm bay tới, chỉ để cho thị đồng màng kiếm ném một thanh phá kiếm qua, ta thật sự là nghe không vô cũng nhìn không được, vừa hay muốn giết người muốn điên rồi, liền một tát đánh rớt sọ của hắn, Thẩm Môn Thảo Đường các ngươi nếu như cũng nghe không vô nhìn không được, không ngại xa luân chiến ra trận, một mình ta một kiếm, đều đón hết là được."

Lư chủ râu dài sắc mặt âm trâm làm cho cháu Thẩm thị gần đó run sợ, không dám nhìn thẳng, lão nhân vào cảnh giới nhị phẩm khẳng định lâu nằm hơn nhiều so với cái tên thanh niên đang ngồi trên lưng ngựa đeo kiếm nắm chặt quải trượng, sát khí bừng bừng, hí mắt hỏi: "Sư xuất môn gì?"

Từ Phượng Niên vẻ mặt kinh ngạc nói: "Ta đã giết con trai ngươi, ngươi còn lải nhải với ta, ta là lão tử của ngươi hay sao?"

Hàn Phương cùng Trương Tú Thành hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ cũng coi như lão giang hồ khá trải đời, nhưng thật sự là chưa từng nhìn thấy cao thủ lại giống lưu manh vô lại như vậy nha.

"Hảo hảo hảo!" Lư chủ giận dữ cười to nói liên tục 3 chữ "hảo', hai tay vỗ lên trên viên dạ minh châu cực lớn ở được giữ trong miệng rồng trên đỉnh quải trượng đầu rồng.

Ở đây bất kể là những kẻ được thảo đường che chở hay là đích hệ Thẩm thị, tổng cộng có hơn sáu mươi người, trong đó cung nỗ thủ ở hai bên có 13 tên. Tuy nhiên lục tục có người tiến vào bên trong sân, người bình thường đi vào trong cái loại gia đại nghiệp đại này đều bị lạc đường, tin tức khó tránh khỏi lạc hậu, cứ như cục đá đâm đầu xuống lòng hồ, nếu rung động muốn lan đến ven hồ, tóm lại là cần một ít thời gian.

Từ Phượng Niên lẩm nhẩm cho mình nghe: "Muốn giết ta, sinh tử tự chịu." Từ Phượng Niên phiêu nhiên xuống ngựa, phóng thái xuất trần.

Giọt nước đầu tiên bắn ra từ nỏ đã đập vào mặt, Từ Phượng Niên vút qua mấy trượng, ung dung tránh thoát mưa tên, đáng thương cho con ngựa cao to trong nháy mắt bị bắn thành con nhím, ngã ầm ầm ra đất không dậy nổi.

Một tráng hán mang đao sải bước vọt tới trước, không để cho gã bất cứ cơ hội nào xuất thủ, Từ Phượng Niên chợt gia tốc, bay xẹt qua, vung một tay áo ra, toàn bộ thân thể cao lớn lập tức bay ra ngoài, chỉ là tiếng bả vai vỡ vụn truyền đến thôi cũng đủ khiến cho người nghe vô cùng kinh sợ.

Sau đó đuổi kịp 3 tên kiếm sĩ thảo đường nuôi dưỡng thầm biết không ổn, trong chớp mắt bố trí xong tam tài kiếm trận coi như thường thấy trên giang hồ, mũi kiếm lướt nhanh hoa cả mắt, Từ Phượng Niên mở hai tay ra, vặn chặt hai mũi kiếm, thân thể lật ra sau, né tránh một kiếm ở giữa, hai thanh kiếm bén giữa ngón tay lập tức xoay, một kiếm sĩ thông minh khôn khéo xoay thân kiếm, mới có thể không để bội kiếm tuột tay, một gã khác động tác chậm chạp một ít, hổ khẩu rạn nứt, máu tươi chảy ròng. Kiếm sĩ rất vất vả bảo trụ mặt mũi mới thâm thấy may mắn, một cổ lực đạo từ mũi kiếm vọt tới cổ tay, thân thể bị khí cơ hung ác kéo tới, đang muốn quăng kiếm lùi ra phía sau, Từ Phượng Niên xách kiếm dời qua một bên, như cá bơi, mu bàn tay bỗng nhiên vỗ vào lồng ngực của kiếm sĩ ứng phó không kịp, phun ra một đoàn sương máu màu đỏ tươi, lúc lảo đảo lui lại, Từ Phượng Niên nhấc chân cao không quá đầu gối, ẩn chứa thốn kình vĩ đại đá một cước vào trên bắp chân của kiếm khách, làm cho thân thể vọt nhào tới trước, ngay sau đó lên gối vào trán của người nọ.

Nở hoa.

Kiếm khách nhào vào trên nền đá bạch ngọc, chỉ là co quắp tượng trưng hai cái, bèn mang theo vinh nhục phập phồng cả đời này nhanh chóng chết đi.

Từ Phượng Niên lật rung hai tay áo, cung nỏ bắn ra đợt tên thứ hai rơi vào hai vòng xoáy biến hoá kỳ lạ, cuối cùng bị đâm ngược tới, tránh rất nhanh mới tránh được một kiếp, nhưng có 3 cung nỏ thủ chết oan chết uổng.

Thẩm Môn Thảo Đường đa số là người tập kiếm, 7 người Thất kiếm nhanh chóng phát, bất cứ một thanh kiếm nào, đều mang sức mạnh khí thế mặc kệ sinh tử, dường như những giang hồ hào khách này cũng bị kích phát tâm huyết dâng trào, mỗi một kiếm đều là tấn công khiếu huyệt tất thủ của địch. Từ Phượng Niên cũng không gấp giết địch phá trận, người trượt như cá, di chuyển nhàn nhã như đang đi dạo, thân hình thon đeo kiếm dài tiêu sái tránh né, trừ mấy kiếm đâm mặt bàn, khiến hắn di động, trong bảy tám hơi thở vung ra hơn mười kiếm lại không thể làm cho hai chân hắn rời khỏi chỗ, chỉ thấy tên thanh niên với dáng vẻ nho nhã như sĩ tử ưỡn người lên xuống như thủy triều, chỉ là hết lần này tới lần khác không ngã.

Mặc cho ngươi ngàn vạn lần đâm kiếm đột kích, ta tự hai chân mọc rễ.

Một nam tử mặc tử y đầu đội kim quan lãnh tĩnh xem cuộc chiến đứng ở bên cạnh Lư chủ, sau khi nhìn thấy phụ thân gật đầu, một kiếm xuất vỏ như rồng ngâm, kiếm khí mơ hồ quanh quẩn, ở khe hở Thất kiếm đâm về hướng ngực của Từ Phượng Niên một kiếm ác độc.

Từ Phượng Niên dùng hai tay ôm tròn, bao phủ trường kiếm, kiếm mang u lục gần trong gang tấc ngực hắn không đâm tới được nữa, lòng bàn tay lần thứ hai vẽ tròn, thân kiếm lưu chuyển theo. Nam tử mặc tử y có năm sáu phần giống Chung Ly Hàm Đan hơi cau mày, không cố mạnh mẽ cầm kiếm, mà lòng bàn tay đẩy ở trên chuôi kiếm, rốt cục đẩy về phía trước mấy tấc.

Từ Phượng Niên bay về phía sau, ngay cả cái đâm này cùng Thất kiếm đồng thời tránh rơi.

Đám cung nỏ thủ luôn chú ý đến tình hình trên sân lập tức giáng xuống làn mưa tên thứ ba, không cầu giết địch lấy mạng, chỉ cầu không cho tên kiếm khách này cơ hội để thở.

Trong lúc nhất khí đổi nhất khí, chính là thời khắc nguy ngập cứ như khoảng cách âm dương.

Những cuộc chiến sinh tử ngang tài ngang sức, là sự cạnh tranh về khả năng lấy hơi, đương nhiên còn có mức độ khí cơ dồi dào, song phương chém giết, như đâm vào túi khí của nhau, thì xem người nào xì hơi hết chậm hơn một chút.

Bờ sông trước kia.

Một vị lão đầu nhi khoác áo da dê trong nháy giặt lướt đi tám trăm dặm, diệt hết sáu trăm thiết giáp binhI Từ Phượng Niên tiến vào Đại Kim Cương sơ cảnh không tiến ngược lại thụt lùi, lần nữa làm cho mưa tên bắn hụt, nam tử mặc tử y hơi biến sắc mặt, lấy khí ngự kiếm, mang kiếm quay người lập tức lui.

Ảo ảnh tăng vọt, mạnh mẽ kháng sáu kiếm, ngũ chỉ thành cái móc, đè lại một cái đầu, đầu ngón tay với khí cơ hùng hậu, nổ tan.

Hai tay nắm lấy tóc đen.

Sáu kiếm còn lại hoàn toàn mất đi chính xác, một phen xông ngang đi loạn, khí tượng lăng liệt không còn ngay ngắn thứ tự như lúc đầu.

Từ Phượng Niên đã sử dụng bán điếu tử hồ già thập bát phách chôm từ sư phụ, chỉ trong chớp mắt, đã đập chết sáu gã kiếm khách chết không nhắm mắt.

Từ Phượng Niên đứng ở giữa đống thi thể hai tay khởi Côn Lôn, nhắm mắt thấp giọng nói: "Lý lão đầu nhi, nếu không ngươi trợn mắt xem ta một mạch giết mấy người?"
Bình Luận (0)
Comment