Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 540 - Chương 190: Tiểu Nương Tử Ngã Vào Lòng (1)

Chương 190: Tiểu nương tử ngã vào lòng (1) Chương 190: Tiểu nương tử ngã vào lòng (1)Chương 190: Tiểu nương tử ngã vào lòng (1)

Trên dưới Thẩm Môn Thảo Đường phủ đệ đều là gà bay chó sủa, bóng đêm càng sâu, lông đèn đỏ lớn càng treo càng nhiều, rất nhiều môn khách rãnh rỗi có quan hệ tốt với nhau cũng bắt đầu chụm đầu xì xào bàn tán, thảo lư nhân sĩ chưa kịp tham gia vào trận chém giết kia, đều hoảng sợ khi nghe kể lại. Bao vây tiễu trừ tên kiếm sĩ trẻ tuổi lên núi gây hấn kia, lại chết mất 34 người không nói, ngay cả Lư chủ Thẩm Trật đều bị một kiếm xuyên tim, bởi vì có kiếm khí cuồn cuộn như núi lỡ sóng triều, khiến Thẩm Trật đặt chân nhị phẩm cảnh nhiều năm vô ý chết oan chết uổng, vẫn chưa có nhiều phỏng đoán nguyên do. Thu thập xong tàn cục, áo tím Thẩm Khai Hạp đến hậu sơn gõ một cánh cổng tre, nói về tình hình trên đỉnh núi với một lão nhân râu tóc bạc phơ, lão nhân không nói được một lời, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt của người cháu này, Thẩm Khai Hạp ngồi nghiêm chỉnh, không hề xiêu vẹo, nhất là lưng thẳng tắp, lão nhân này sau khi thoái vị giống như thái thượng hoàng dưỡng già tại Trường Nhạc Phong, cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, giọng nói bình thản không cảm xác,'Sớm chôn cha ngươi, đỡ phải lưu lại đề tài."

Thẩm Khai Hạp phù phù một tiếng quỳ xuống, khóc ròng ròng: "Tôn nhi bất hiếu!"

Lúc này không bị người cháu này quan sát thần sắc, lão nhân này mới chậm rãi lộ vẻ mệt mỏi, tựa như một trang giấy Tuyên Thành trưng bày nhiều năm, nhỏ vào mực nồng nặc, vẫn phải chậm một chút mới ăn mực, không nhắc cái chuyện này nữa, lão hỏi: "Nữ tử tới từ thành Đôn Hoàng thế nào rồi?"

Thẩm Khai Hạp nức nở nói: "Không biết có thừa loạn xuống núi hay không, hay là có ý định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."

Lão nhân trầm giọng nói: "Ngươi dần dần xa cách vị châu Quất Tử Trì Tiết Lệnh kia, không thể lộ ra chân tướng, khiến y ghét, nhưng ta thay cha ngươi chỉ ra một điểm mấu chốt cho ngươi, nếu ngươi còn dám quá giới hạn, cố ý muốn dùng tính mệnh của tộc Thẩm thị làm lợi thế để đánh cược tiền đồ, nếu dưới gối ta đã có mấy vị tằng tôn nhị, Thẩm Trật chết, Chung Ly Hàm Đan chết, cũng không để ý lại bớt đi ngươi. Nếu như đỡ không nổi, vì sao phải dìu ngươi?"

Thẩm Khai Hạp vẫn luôn cúi đầu đáp lời: "Tôn nhi biết được nặng nhẹ." Lão Lư chủ nhắm mắt ngưng thần, Thẩm Khai Hạp chờ giây lát, lúc này mới đứng dậy khom lưng xin cáo lui.

Đã định trước lúc hừng đông sẽ đồ tang khắp núi rồi.

Gió núi tiêu điều. Lão nhân mở mắt nhìn phía cửa: "Quý khách nếu đi ngang qua, không ngại vào cửa."

Cẩm y nữ tử đẫy đà quyến rũ tự nhiên cười nói, đẩy cửa bước vào, trực tiếp ngồi xuống, lão nhân nghiêm túc quan sát, hỏi: "Cô nương chính là Cẩm Xạ đang cùng đăng bảng với cầm sư mù Tiết Tống Quan à?"

Nữ tử dùng ngón tay sờ đôi môi đỏ như máu, cười cười,'Chỉ xếp hạng cuối cùng, không đáng nhắc tới."

Lão nhân lắc đầu nói: "Bởi vì bảng nhãn có 2 người, tổng cộng đăng bảng 11 người, đầu bảng cùng cái tiểu cô nương gọi Cổ Gia Gia kia cũng chỉ là danh khí lớn một chút, hiêm nghi có tiếng mà không có miếng, theo lão phu thấy, dựa vào thủ pháp giết người mà nói, Tiết Tống Quan am hiểu Chỉ Huyền giết Kim Cương, nên xếp số một, Cẩm Xạ cô nương không nói xếp hạng 3 vị trí đầu, ít nhất cũng nên có vào 5 hạng đầu."

Nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp giả bộ ôm ngực, ôm ngực cười,'Thẩm Thủy Hử, châu Quất Tử đều nói ngươi mắt cao hơn đầu, làm sao công phu nịnh nọt mồm mép lại còn cao hơn cả bản lĩnh đánh nhau của ngươi? Thật là thâm tàng bất lộ nha."

Lão nhân bị nói móc không hay cười trừ, đổi đề tài, cảm khái nói: "Việc xấu trong nhà lộ ra bên ngoài, làm cho Cẩm Xạ cô nương chê cười."

Nữ tử nhíu mày một cái, hỏi: "Việc xấu trong nhà? Có ta xấu?"

Lão nhân cười ha ha nói: "Cẩm Xạ cô nương thật thích nói giỡn, lão phu sống tám mươi mấy năm, quả thật chưa nhìn thấy mấy vị nữ tử quyến rũ như cô nương vậy."

Nàng nghiêm trang hỏi: "Ta giết môn khách không có mắt của Thảo Đường, tên Đỗ Thanh Lâu, là gián điệp bên Mộ Dung Bảo Đỉnh, ngươi có muốn hỏi tội hay không?"

Thẩm Thủy hử suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Lão phu đâu có tư cách hỏi tội cô, không nói vị Nhị Vương' tại thành Đôn Hoàng kia, Thảo Đường bé nhỏ, hơn nữa cô nương cũng là muốn tới thì tới muốn đi thì đi. Thật ra bên Trì Tiết Lệnh kia nhất định truy cứu, Thảo Đường có thể nói là bên thành Đôn Hoàng này đã hạ sát thủ hay không? Cẩm Xạ cô nương, ngươi cũng biết Thảo Đường không phải thành Đôn Hoàng, không chịu nổi Mộ Dung Trì Tiết Lệnh làm khó dễ."

Nữ tử nhếch mép một cái,'Có thể."

Thẩm Thủy Hử chắp tay nói rằng: "Sau này xin dựa vào thành Đôn Hoàng rồi."

Nàng gật đầu.

Cô đơn đi tới núi Lục Nghi, cô đơn rời đi, ở tửu quán của Thanh Trúc Nương tìm một bầu rượu, mang rương sách, hắc sam đế trắng cõng Xuân Thu, vừa đi vừa uống, Từ Phượng Niên cảm thấy mình rốt cục con mẹ nó có một chút phong phạm của hiệp sĩ.
Bình Luận (0)
Comment