Chương 191: (2)
Chương 191: (2)Chương 191: (2)
Cần gì phải lên núi giết người? Từ Phượng Niên hành tẩu trên con đường bùn bị móng ngựa dẫm đến lồi lõm mấp mô, hắn suy nghĩ một chút, có lời của Thanh Trúc Nương cao như vậy, theo Từ Phượng Niên thấy, chính mình chủ động nhảy vào xông xáo giang hồ, không quan tâm là chó chạy hoặc là bơi ngửa, đều chỉ có thể dựa vào bản lãnh của mình tự cầu nhiều phúc, như Ngư Long Bang cùng Lưu Ny Dung, vậy thì phải có giác ngộ sinh tử tự lo, người khác tập võ thành tựu cảnh giới, bỏ chạy đi hành hiệp trượng nghĩa, Từ Phượng Niên đang ở Bắc Mãng, bản thân cũng ăn bữa hôm lo bữa mai, không xen vào náo nhiệt này, nếu quyết tâm cầu danh cầu lợi ở trên giang hồ, nếu như bị sóng lớn vỗ chết, chẳng trách người khác.
Nhưng ấu nữ của Thanh Trúc Nương nàng đột tử, như thế nào cũng không đáng chết, tìm một trăm loại lý do thế đạo bất công mạng người như có rác cũng không vững. Còn nữa, nghe được Sấu Hầu Nhi nói về trận chiến đỉnh phong giữa Đặng Thái A với Thác Bạt Bồ Tát, nhắc đến chuyện Lý Thuần Cương mượn kiếm, Từ Phượng Niên quen thuộc tâm tính của Lý Thuần Cương, biết da lão đầu nhi khoác áo da dê chắc chắn đã chết, đã định trước ra đi thanh thản. Cả đời Từ Phượng Niên cực hiếm sùng bái người nào, sư phụ Lý Nghĩa Sơn là một, còn lại cũng chỉ có lão đầu khoác áo da dê này rồi, còn về lão Hoàng thiếu răng cửa cùng đi qua sáu nghìn dặm, chưa nói tới sùng bái, chỉ là nhớ lại chuyện lão cầm lược chải đầu liền muốn cười, nghĩ đến lão cười rộ lên hàm răng hở càng buồn cười, chỉ có nhớ tới Hoàng Tửu, mới không muốn cười. Từ Phượng Niên nhớ lại thây tướng số dưới cây trong tòa thành kia, lại ngửa đầu ực một hớp rượu, đối với quái từ sấm ngữ của thầy tướng số coi bói ngày trước, không quá tin tưởng, nhưng mẫu thân đi rồi, đại tỷ đi rồi, lão Hoàng đi rồi, hiện tại ngay cả Lý Thuần Cương cũng đi rồi, vậy hắn làm sao không tin? Chết ở Bắc Mãng có thể càng tốt hơn một chút hay không? Từ Phượng Niên uống một ngụm rượu, nghĩ thầm thảo nào Bắc Mãng có nhiều người như vậy muốn làm ma đầu, vui vẻ giết người, buồn bực giết người, giết người còn tranh được danh tiếng, giết nhiều rồi liền lên bảng, hành tẩu trên giang hồ quá nhiều quy củ, thích ý nhất, không phải là không tuân theo quy củ sao?
Làm hoàng đế còn có đủ loại cản trở, trung niên nam nhân họ Triệu trong thành Thái An kia, năm đó thật sự sẵn lòng gả Tùy châu công chúa yêu mến cho mình sao? Thật sự chấp nhận giương mắt nhìn Trương Cự Lộc chấp chưởng quyền lực quốc gia thậm chí còn quyền khuynh thiên hạ? Thật chịu thả hổ về rừng đặt Cố Kiếm Đường tại biên cảnh lưỡng Liêu? Làm cửu ngũ chí tôn còn như vậy, chớ nói chỉ là làm Bắc Lương vương.
Từ Phượng Niên nào biết rằng bên này sơn tặc giặc cướp nhiều như châu chấu, bản ý chỉ là muốn ở chân núi Lục Nghi uống mấy bát rượu giải khát đỡ thèm, sau đó lập tức chạy tới thành Đôn Hoàng ngoài sáu trăm dặm.
Ngoài Đông Hải thành Võ Đế siêu nhiên Ly Dương vương triều, Bắc Mãng thì có thành Đôn Hoàng không chịu bị cai quản, một tòa thành trì kích thước không nhỏ, có tám, chín vạn người, rồng rắn hỗn tạp, về nhân số còn vượt xa thành Võ Đế, còn như vì sao thành Đôn Hoàng có thể tự lập môn hộ mà không bị Bắc Mãng vương đình tiêu diệt, thì mỗi người nói một kiểu, có người nói là thành chủ "Nhị Vương" nổi tiếng thật ra là tỷ muội song sinh của Bắc Mãng nữ đế, có nói là nàng và Thác Bạt Bồ Tát trẻ mười mấy tuổi từng có một đoạn tình tỷ đệ vui buồn lẫn lộn. Theo cách nói này, còn đồn rằng sở dĩ Thác Bạt Bồ Tát có thể trổ hết tài năng tại Áp Nhung Tốt, chính là nhờ chiếm được một bộ võ học bí kíp ở thành Đôn Hoàng, còn có nói rằng nàng lúc còn trẻ phong hoa tuyệt đại, khiến Mộ Dung Bảo Đỉnh vừa nhìn đã yêu, hại y đơn phương, tương tư sau đó mới bị châu Quất Tử ngầm đồng ý thâm nhập vào biên cảnh hai châu, chỉ cần mấy nhánh đại quân tại châu Cẩm Tây dám rục rịch, vị Trì Tiết Lệnh dùng võ lên đỉnh này sẽ mang binh bắc thượng hộ giá.
Bách tính trên phố, nhắc tới bí mật phát tích của các đại nhân vật, luôn tưởng tượng rất phong phú, làm cho người nghe vỗ bàn tán dương, làm cho chính đương sự không hiểu ra sao.
Ví như nhắc tới Bắc Lương Thế tử điện hạ, triều đình và dân gian trên dưới đều nhắc đến hành động vĩ đại hắn 8 tuổi mất trinh 9 tuổi đã ngủ với cả trăm nữ nhân, hoặc là không gái không vui có thể một đêm ngự tám, chín nữ nhân, Từ Phượng Niên không để ý tới chuyện nhảm nhí này, ngược lại thật muốn bản thân có năng lực chơi gái mạnh như lời đồn. Phải biết rằng trong gia đình quyền quý, có bao nhiêu trai tài gái sắc môn đăng hộ đối, có mới đầu được thế nhân hâm mộ, nhưng bởi vì chuyện mây mưa giường chiếu không thoả mãn, cuối cùng chỉ còn lạnh lùng vô cảm? Rất nhiều nữ tử trong hào phiệt thế tộc không từ bỏ ràng buộc, danh sĩ sở dĩ phong lưu, mưu cầu danh lợi chơi gái, cũng không thể hoàn toàn trách bọn họ ham mê nữ sắc, thật ra là do mảnh ruộng nhà mình cứng quá, con bò già dù cố gắng vất vả đến đâu, cày cuốc siêng năng cũng sẽ cảm thấy khổ không thể tả, mới có một ít nam tử bảo thủ tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, sau khi ngẫu nhiên thông suốt mới nhận ra vấn đề, ôi trời, thì ra nam nữ làm tình, còn có thể thú vị như vậy! Từ Phượng Niên nhớ Lý Hàn Lâm đã kể một chuyện rất dâm, năm đó tại Phong Châu do cha gã cai quản, có vị đại tộc sĩ tử, thê tử cùng là xuất thân cao quý ân ái nhiều năm, một lần do bằng hữu thăng quan, bị kéo đi uống rượu có kỹ nữ hầu hạ, lần đầu hưởng thụ tư vị mười tám thế giường chiếu cùng nữ tử, sau này trở về muốn học theo, kiên trì kể với lão bà nhà mình về kỹ xảo lúc ân ái, nàng kia nửa chống cự, nửa nghênh đón thử qua một phen, lập tức thích thú sung sướng, sau đó bèn len lén giựt giây phu quân đi thanh lâu học thêm nhiều trò, lúc này mới chính thức trải qua thời gian thần tiên như keo như sơn.
Từ Phượng Niên uống rượu chậm rãi di chuyển.
Suy nghĩ chút chuyện bỉ ổi, tâm tình chuyển biến tốt vài phần, uống hơn phân nửa bầu rượu, nhớ tới qua thôn này sẽ không tìm được quán rượu nào nữa, Từ Phượng Niên không nỡ uống nữa, nhẹ nhàng ném vào rương sách.
Ánh trăng lạnh như nước, bốn bề vắng lặng như tờ, Từ Phượng Niên lớn tiếng hát lên điệu hát dân gian mà tiểu nữ hệp thích hát nhất Đại vương gọi tới tuần sơn u u, tuần hết bắc sơn tuần nam sơn u u, tuần hết đông sơn giết người qua đường, tuần hết tây sơn ngắm mặt trời. U u u”
"Đại vương nhà ta ba đầu sáu tay u, lâu la ta cướp em gái nhỏ vác trên lưng, đáng thương thịt béo đến miệng nuốt không trôi, khi nào mới có thể xoay người làm Đại Vương uuu.
"Nè, huynh đệ ngươi thay đại vương cũng tới tuần sơn? Nào nào, hai anh em cùng nhau cướp vợ người ta mang vào rừng rậm u, hự hự hự hự, giật mình vô số chim muông uuu.
Từ Phượng Niên qua quýt biên soạn, tự nói tự hát, cười ha ha,"Ngày khác ta làm sơn đại vương, làm đại vương không phải tuần sơn, sai lâu la đi đoạt thiên hạ, cướp lương thực cướp gái tơ, cướp gái tơ hiếp thiếu phụ, hiếp thiếu phụ hãm mẹ hiền, y a y au."
Một nữ tử bám theo phía sau phình bụng cười to, không kiêng nể gì bật cười ha hả.
Từ Phượng Niên xoay người nhìn chằm chằm nữ tử cười đến gãy lưng, giang hai tay ra, hí mắt dịu dàng cười nói: "Nào, vị tiểu nương tử không may mắn này, ngoan, chạy vào vòng tay của ta đi."