Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 542 - Chương 192: Trong Núi Ngoài Ghét Ngoài Thành Cùng Vui Mừng (1)

Chương 192: Trong núi ngoài ghét ngoài thành cùng vui mừng (1) Chương 192: Trong núi ngoài ghét ngoài thành cùng vui mừng (1)Chương 192: Trong núi ngoài ghét ngoài thành cùng vui mừng (1)

Nữ tử này từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều là mị ý, chỉ là làm bộ điềm đạm đáng yêu, rụt rè, không có nóng lòng nhào vào trong lòng thư sinh phụ bạc.

"Vị đạo tặc cướp đường này chính là Sơn Đại Vương sao?"

"Sai, tại hạ chỉ là một tên tiểu lâu la, cướp nữ tử về làm áp trại phu nhân cho Sơn Đại Vương, làm được công lao này, có thể từ tiểu lâu la biến thành đại lâu la."

"Vậy chẳng phải là ngay cả sơn trại phu nhân ngươi cũng ôm ôm ấp qua rồi sao? Huống chỉ nơi này là hoang vu dã lĩnh, tráng sĩ cho dù làm cái gì với tiểu nữ tử , cũng là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay nha."

"Cũng đúng. Nhưng nếu ngươi làm sơn trại phu nhân, nói với Sơn Đại Vương, ta chẳng phải sẽ bị chém đầu sao? Hừi Tiểu nương tử đừng hồ ngôn loạn ngữ, loạn tâm thần ta, lúc này tuy ta là vô danh tiểu tốt, nhưng có chí hướng làm Sơn Đại Vương, cho dù ngươi là nữ tử thủy tính dương hoa, nguyện ý chiếu thiên mạc địa cùng ta, ta cũng kiên quyết không làm”

"Phi, ngươi dám đùa giỡn ta, công tử nhà ta nghe xong liền một đao chém chết ngươi."

"Công tử nhà ngươi là ai, có kiêm tu đao pháp kiếm thuật , có thân thủ cao minh như ta sao? Hơn nữa, công tử nhà ngươi khẳng định không phong lưu phóng khoáng bằng ta.

"Tiểu tặc ngươi là ếch ngồi đáy giếng, sao có thể biết công tử nhà ta được."

"Lão tử không phải là ếch ngồi đáy giếng, là cóc núi chặn đường mới đúng! tiểu nương tử, ngươi có thể vũ nhục tướng mạo tại hạ, nhưng chớ có vũ nhục nghề sơn tặc của tại hại"

"Ai, công tử nhà ta đã nói, hắn đã hạ quyết tâm muốn sửa chuồng heo trên bờ ruộng, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài. Nhưng vì sao cho tới hôm nay còn chưa ăn †a, kỳ quái."

"Công tử nhà ngươi không hổ là chính nhân quân tử, ta bội phục cực kỳ!" Trăng sáng gió mát, là một đêm đẹp để giết người, hoặc cũng là một đêm đẹp để cô nam quả nữ phong hoa tuyết nguyệt, một đôi nam nữ nhàm chán tới cỡ nào mới có thể tán gẫu việc nhà trên con đường bùn trong đêm hôm khuya khoắt đây.

Thao thao bất tuyệt nói xong rồi, nữ tử cẩm y rốt cục như hồ điệp mà nhẹ nhàng bay vào trong lòng Từ Phượng Niên.

Từ Phượng Niên ôm lấy dáng người mềm mại của nàng, dùng sức ngửi, nhắm mắt say mê nói: "Ngửi tới ngửi lui, vẫn là mùi vị của ngươi thơm nhất. So với việc đói đến choáng váng đầu ngửi thấy một miếng khoai lang nướng thơm ngào ngạt còn thơm hơn."

Nữ tử ôm chặt lấy hắn, dán vào ngực hắn, tựa hồ hận không thể chìm bản thân vào thân thể hắn, lẩm bẩm nói: "Nô tỳ vốn tên là khoai lang mà."

Đôi nam nữ trẻ tuổi thân phận chủ tớ này, cơ hồ đồng thời đi ra Bắc Lương, lúc này tuy tràng diện nhìn như tha hương ấm áp gặp lại, thế nhưng con đường kinh tâm động phách của từng người, thì có ai có thể biết được? Cùng quan tâm nhau, luôn tươi cười nhìn nhau.

"Khoai lang, lỏng lỏng tay, ngươi siết ta khó thở quá."

"Công tử, bây giờ công tử thế mà là cao thủ cao thủ cao cao thủ rồi."

"Vậy cũng lỏng lỏng tay, ôm thế này còn thể thống gì nữa."

"U, công tử, ngươi có thêm một thanh kiếm đấy. Lấy ra cho nô tỳ xem nào? Nếu cần lau chùi lợi kiếm, giao cho nô tỳ làm là được."

“Tìm đánh, đừng tác oai tác quái, mau buông tay.

"Công tử, lần trước du lịch trở về, tại Ngô Đồng viện ngươi nói khoác mình là kiếm sĩ có chút lợi hại , nhất kiếm dưới khố trảm mỹ nhân, có phải thanh kiếm này hay không ?"

"Có chút quy củ được không vậy?"

Từ Phượng Niên dở khóc dở cười, vỗ vào mông nàng một cái, hơi dùng sức, thoát khỏi vòng tay mỹ nhân, trừng mắt một cái, rồi thấy vẻ mặt nàng ửng đỏ khác thường như là vừa uống phải xuân dược.

Hai người nhìn nhau, Từ Phượng Niên nhéo mũi nàng một cái, cười nói: "Sao ngươi lại tới đây? Ở Trầm Môn thảo đường làm gì? Ánh mắt của khoai lang - đại nha hoàn nhất đẳng của Ngô Đồng viện trở nên u oán, nói chậm từng chữ, rõ ràng: "Nhớ công tử."

Từ Phượng Niên làm bộ muốn đánh, nàng sáp lại gần, bộ dáng mặc quân hái, Từ Phượng Niên nhíu mày, khoai lang cười cười, huýt sáo một tiếng, một con tuấn mã chạy tới, vừa dắt cương ngựa qua, nàng vừa nghiêm mặt nói: "So với công tử nô tỳ rời khỏi Bắc Lương chậm hơn vài ngày , Đôn Hoàng thành bên kia có sắp xếp của vương phủ, thuận thế mà dây dưa tới thảo đường này, ý định ban đầu là muốn giáng một đòn vào tên cầm đầu Thẩm Khai Hạp, lén dựa vào một cỗ thế lực của Quất Tử Châu cầm tiết lệnh của Mộ Dung Bảo Đỉnh, không ngờ công tử quả thật lợi hại, giết thảo đường đến mức người ngã ngựa đổ, ngay cả Thẩm Trật cũng bị làm thịt. Vừa hay nô tỳ lại vừa rút đi một người nằm vùng trong chu võng, sau đó lại dùng thủ thuật che mắt mà nói với Lư chủ rằng Thẩm Thủy Hử là gián điệp của Mộ Dung Bảo Đỉnh, từ Đôn Hoàng thành nô tỳ đáp ứng hắn gánh chịu cái nồi đen này, đánh cuộc rằng hắn không dám chủ động nhắc tới chuyện này với Mộ Dung Bảo Đỉnh, trong khoảng thời gian này nô tỳ liền bắt chước bút tích của tên bắt chuồn chuồn kia, đưa một ít mật tín có tin tức là thật đi, tạm thời sẽ không lộ tẩy, ít nhất phải chờ điện hạ rời Cẩm Tây Châu, người bắt bướm cách đó ba trăm dặm mới có thể nhận thức được, nếu vận khí tốt hơn thì chỉ sợ đến khi điện hạ trở lại Bắc Lương, những người kia còn chưa nhận ra được manh mối gì."
Bình Luận (0)
Comment