Chương 193: Trong núi ngoài ghét ngoài thành cùng vui mừng (2)
Chương 193: Trong núi ngoài ghét ngoài thành cùng vui mừng (2)Chương 193: Trong núi ngoài ghét ngoài thành cùng vui mừng (2)
Từ Phượng Niên xoay người lên ngựa, khom lưng kéo khoai lang lên, ôm lấy vòng eo thon nhỏ mảnh khảnh của nàng, đầu đặt lên bờ vai tròn trịa của vị đại nha hoàn này, cau mày nói: "Vạn nhất lộ ra thì sao?"
Nàng bình tĩnh nói: "Cũng không sao, cứ để khoai lang tìm hiểu nguồn gốc, một mạch giết chết mười mấy tên bắt chuồn chuồn lang bắt bướm nương, làm rối loạn trận tuyến của bọn họ, bảo đảm sẽ không điều tra được hành tung của điện hạ, chỉ bị nô tỳ dắt mũi đi."
Từ Phượng Niên im lặng không lên tiếng.
Cô nàng khoai lang được cả Bắc Lương Vương Từ Kiêu khen ngợi rằng có một bộ tâm can linh lung ôn nhu nói: "Công tử, khoai lang vốn là tử sĩ, không đi chết, sống làm cái gì, cũng không phải là giúp chủ tử giết người sao?"
Từ Phượng Niên nhẹ nhàng cắn vào vành tai của nàng một cái, ra lệnh: "Không cho phép nói như vậy, càng không cho phép làm như vậy!"
Thân thể nàng run lên, dựa người về phía sau.
Từ Phượng Niên có thể xưng là ngồi trong lòng mà vẫn không loạn hỏi: "Những năm này ngươi năm thì mười họa mới xuất hành rời khỏi vương phủ, đều chạy tới Đôn Hoàng thành của Bắc mãng bên này?"
Khoai lang nhu thuận dịu ngoan ừ một tiếng, Ngô Đồng viện có rất nhiều nha hoàn, oanh oanh yến yến, mỗi người một vẻ, đều là nữ tử trẻ tuổi căn cốt nhất đẳng phong lưu, Thanh Điểu nữ nhi của Thương Tiên Vương Tú thì không nói đến, Lục Nghĩ là cờ trên cái cân của tiểu quốc thủ, chỉ bại bởi nhị tỷ Từ Vị Hùng, Từ Phượng Niên làm bại tướng dưới tay nàng rất nhiều năm, am hiểu ngũ ngôn tuyệt câu, thi phong hùng hậu; nha hoàn bị đổi tên thành dưa chuột thì trình độ âm luật tương đối xuất sắc, nấu nướng lại càng tinh tuyệt, bánh ngọt tự chế có thể so với đầu bếp cung đình; cũng chỉ có Bắc Lương vương phủ giàu nứt đố đổ vách mới có thể làm cho nhiều nữ tử tụ tập ở trong một tòa viện như vậy, tùy tiện xách ra một vị, cũng có thể làm cho sĩ tử Bắc Lương sỉ si mê mê. Mà khoai lang không thể nghi ngờ là người có ý tứ nhất, thanh điểu cũng là đại nha hoàn nhưng tính tình lãnh đạm, khó có thể tiếp cận; còn khoai lang thì mềm mại mị hoặc nhiều hơn, không có ai không thích, khắp nơi lấy đại cục làm trọng, đắn đo lòng người vừa vặn, Ngô Đồng viện có thể hòa hợp, công lao của nàng là không thể bỏ qua, Từ Kiêu nói nếu nàng có thể vào trong cung thì có thể làm làm một vị nương nương vô địch trong việc tranh sủng, thực sự không phải quá khen.
Nàng quyến rũ ở trên mặt, lạnh ở trong xương, Từ Phượng Niên từ nhỏ đã thân cận với nàng, ước chừng đều là nhân vật tính tình lạnh bạc trời sinh, mới thân mật, liền như ở cùng chuột đất trong mùa đông, chỉ có thể dựa sát vào nhau sưởi ấm.
Từ Phượng Niên tò mò hỏi: "Theo như ngươi nói, ngươi ở Đôn Hoàng thành có một thân phận khác?"
Khoai lang hai tay khoát lên vòng eo cánh tay, gật đầu nói: "Tất nhiên là phải có, thế lực của Đôn Hoàng thành bất đồng dây dưa không ngớt, bàn căn đan xen, thập phần phức tạp, thời điểm nô tỳ tiến vào lúc trước, lúc ấy Đôn Hoàng thành vào thời kỳ giáp hạt, động dục bất an, giúp cho ta chiếm tiện nghỉ lớn. Theo nô tỳ biết thì đầu lĩnh lớn của núi có không dưới tám tòa, trong đó ngoại trừ ba phái thổ địa tích góp từng tí một như Đôn Hoàng thành hiện ra thế chân vạc ra, thì bên ngoài có thể xem là tận hết sức lục đục với nhau, công tử cũng biết Bắc Man Tử học vương triều chúng ta đấu trí đúng không, nhưng mà học cũng không ra gì, ngược lại là một ít tràng diện đấu dũng lại mười phần đáng xem."
Đại hộ từ bên ngoài đến ngoại trừ hai cổ thế lực Mộ Dung Bảo Đỉnh và Cẩm Tây Châu cầm tiết lệnh nâng đỡ, thì còn có Bổ Khuyết Đài thứ chín trong mười đại tông môn Bắc Mãng, căn cơ ngay tại Đôn Hoàng thành, là nguyên lão trong thành, không tham dự tranh đấu, cũng không làm chuyện lấy hạt dẻ trong lửa; hai cổ còn lại đều là thế lực hào thương cự giả rối rắm mà lên, làm việc đặc biệt trơn bóng, cũng không thể khinh thường, bản lĩnh xu lợi, đục nước béo cò của thương nhân là đệ nhất thiên hạ."
Từ Phượng Niên cảm khái nói: 'Môn đạo thật sự là còn không ít."
Khoai lang dựa vào lông ngực, nhắm đôi mắt dài mê hoặc lòng người kia lại, nhỏ giọng nói: "Thời gian gân đây, nô tỳ chỉ nghe nói trên thảo nguyên có một vị đệ tử thụ nghiệp của Tào quan tử, đánh bại khí diễm của Thác Bạt Xuân Chuẩn, liền biết là công tử"
Từ Phượng Niên xoa xoa mái tóc đen của cô, cười nói: "Ngươi cùng ta, giống như ếch gặp gà đồng trong chảo dầu, huynh đệ cùng khổ."
Khoai lang chán nản nói: "Nô tỳ là nữ tử mà."
Từ Phượng Niên không đáp lời, nhớ tới Trung Nghĩa trại, cảm xúc rất nhiều, cười nói: "Mấy ngày nay ở Lục Ngải Sơn, thấy một đệ tử dòng chính của Hàn gia, cổ động hắn đi Kế Châu, khoai lang, ngươi có thời gian liền truyền tin tức về Bắc Lương, mời sư phụ ta đi đánh cờ, ông ấy am hiểu cái này."
Khoai lang gật đầu nói: "Được. Tới Đôn Hoàng thành thì làm việc này, đảm bảo không xảy ra sơ suất."
Từ Phượng Niên nhẹ giọng nói: "Sư phụ ta kỳ thật vẫn coi cờ vây là một môn Dã Hồ Thiện (Thuật ngữ mỉa mai của Thiên tông dành cho những kẻ giả vờ giác ngộ mà rơi vào đường ác), không cho là đúng, không quá để mắt, nói xu thế quân cờ nhìn như rườm rà, nhưng xa xa không nhiều lần khó dò bằng lòng người, một quân cờ ở Kỳ Bàn Sơn lại mọc rễ sinh khí, dù sao hắc kỳ vẫn là hắc kỳ, bạch tử vẫn là bạch tử, như thế nào cũng không biến thành màu khác được, nhưng một người, lại có thể trắng đen điên đảo, trung nghĩa ân tình cái gì đó, đều không đáng nhắc tới. Trước kia ta còn không cảm thấy, chỉ cho là kỳ nghệ của sư phụ không tinh thông, ngay cả nhị tỷ ta cũng không thắng được, mới kiếm cớ như vậy, hiện tại nhìn lại, liền hiểu được dụng tâm lương khổ của sư phụ, lúc trước ở dưới bóng cây vương phủ, nhìn gợn sóng nhỏ kia, hoặc là nước lớn lên xuống, tóm lại là xem kịch, không tự mình vào ván đi một lần, có lẽ là nhóm lão hồ ly che dấu quá sâu, để cho ta rốt cuộc nhìn không rõ ràng, ở Lục Ngải Sơn, một tòa trung nghĩa trại nho nhỏ, nhìn cách hành sự của mấy vị đương gia kia, cũng có chút không giống nhau rõ ràng. Khoai lang, cái này có tính là sư phụ ta theo như lời của văn chương cắt nhỏ lỗ hổng làm lớn không?"
Khoai lang vuốt ve mu bàn tay mười ngón giao nhau của Từ Phượng Niên, nhẹ giọng cười nói: "Công tử càng hiểu lý lẽ hơn."
Từ Phượng Niên đang muốn giáo huấn đại nha hoàn nhà mình một chút, nàng đột nhiên quay đầu, ngửa cái cằm nhọn, khuôn mặt hồ ly phôi tử, đã không còn xuân ý, nói: "Công tử, không phải nói riêng khoai lang, mà là những người không thể lộ diện vài năm thậm chí là mấy chục năm, ngay cả chết cũng không có danh phận kia, ngươi phải luôn nhớ đến bọn họ." Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Nhớ rồi."
Tin tức này truyền đi, đều là dựa vào mạng người cùng máu tươi để mà giao ra. Trên chiến trường là ky binh tuần tra trinh sát, còn chỗ âm u chính là gián điệp mật thám, chỗ sau càng thêm là không tiếng động nổi kinh lôi.
"Khoai lang, con ngựa này không tệ, là danh mã của Bắc Mãng?"
"Là loại Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử, một con ngựa có thể trị giá năm mươi lượng hoàng kim.”
"Ngươi cưỡi ngựa từ Đôn Hoàng thành tới đây ư? Thân phận gì mà khí phái như vậy."
"Công tử đến sẽ biết."
"Không nói ? Cào nách ngươi này."
"Công tử, không cần!"
"Hửm? Phản rồi, ngươi nói không cần là không cần sao, ai là công tử ai là nha hoàn ?"
Cãi nhau ầm ï, cũng không tìm chỗ nghỉ ngơi, đêm sao giục ngựa chạy như bay, rạng sáng đến một tòa thành nhỏ không có tường, khoai lang ngủ một giấc trong lòng Từ Phượng Niên tiếp tục rụt đầu, không cho người ta nhìn thấy dung nhan họa thủy của nàng.
Dừng ngựa nghỉ chân ở một gian khách điếm, trả xong tiền bạc, không đến một canh giờ liền rời đi, chưởng quỹ cùng tiểu nhị nhìn được khuôn mặt của khoai lang thì mất hồn mất phách nhìn về phía bóng lưng nàng, đấm ngực dậm chân, thư sinh chết tiệt này, hái được một đóa hoa thật kiêu diễm đáy! Chưởng quỹ cùng tiểu nhị đột nhiên phục hồi tinh thần, người sau đi trước một bước, liền muốn chạy về phía đôi nam nữ ở lại gian phòng khách sạn kia, vội vàng tới vội vàng đi, một canh giờ có thể làm cái gì chứ? Chỉ cần là một người đàn ông thông suốt, dùng mông nghĩ cũng biết! Đi ngửi mùi chăn bông, dính tiên khí cũng có được thiên đại diễm phúc rồi, chưởng quỹ hung hăng kéo cổ áo tiểu nhị, giận dữ mắng một tiếng, xua đuổi hắn đi làm việc đứng đắn, còn chính mình xông vào phòng, kết quả nhìn thấy chăn sạch sẽ chỉnh tề, tà tâm không chết hướng về phía giường lớn, không ngửi thấy mùi thơm của nữ tử, nam nhân trung niên chưởng quỹ hói đầu lại thất thần, rồi một quyền nện vào dục vọng, oán hận mắng: "Tiểu tử này, thật không phải nam nhân, nữ tử như thiên tiên như thế mà để cho lão tử đến khoái hoạt một lần thì sống ít mười năm cũng đáng giá!"